Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 232
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Không nỡ tiếp tục trêu Vô Tình, Vô Phong đành mở miệng: "Muội muội cố trụ, ca ca mượn lực của muội một lúc.", Vô Tình vừa nghe ca ca dứt lời, tay còn lại bấu chặt vào tảng đá gần đó cố trụ vững vàng thân thể. Cảm nhận muội muội đã chuẩn bị xong, dưới chân Vô Phong đạp mạnh vào vách đá lợi dụng tốc độ của Huyết tộc mà phi người nhảy lên trên mặt đất.Vô Tình bấy giờ mới phát hiện nàng bị ca ca trêu đùa, thẹn quá hóa giận dùng tốc độ của Huyết tộc túm vạt áo trước ngực Vô Phong mạnh mẽ quật ngã hắn lăn ra nền đá lởm chởm. Bị muội muội tập kích bất ngờ khiến Vô Phong không kịp đề phòng, thân thể hắn chưa đứng vững thì đã tiếp xúc thân mật với đất mẹ.Bàn tay Vô Phong bởi vì cú quăng người của Vô Tình sượt vào góc nhọn của một hòn đá nhỏ, tạo thành một đạo vết thương tuy không sâu nhưng dòng máu đỏ tươi lập tức tràn ra ngoài. Mùi máu xông thẳng vào đại não của Vô Tình, nàng vội vã ngồi sụp xuống chộp lấy bàn tay nọ của ca ca lên quan sát.Vô Phong còn chưa kịp nói gì thì đã thấy muội muội rút phăng thanh chủy thủ nhỏ mà nàng vẫn luôn mang theo bên người, soạt một tiếng rạch lên tay nàng một đạo vết thương. Vô Tình kề sát nơi nhiễm đỏ trên cánh tay bởi máu của nàng đến khuôn miệng của Vô Phong, ép buộc hắn phải uống. Với bản năng vốn có của Huyết tộc đại não Vô Phong theo quán tính uống vào một lượng lớn máu, nhưng cơn khát máu đó nhanh chóng bị lý trí của hắn đánh bại.Nhận ra hành động sai trái của bản thân, Vô Phong lập tức ngừng hút máu Vô Tình, bất quá tầm mắt của hắn dường như dần dần mờ đi rồi trở nên tối sầm lại. Hiển nhiên Vô Phong đã ngất xỉu, Vô Tình ban đầu tưởng ca ca vẫn còn tiếp tục trêu chọc nàng, nhìn thân thể ca ca vô lực nằm dài trên đất, nàng lay lay gọi ca ca thì thấy Vô Phong hoàn toàn không động đậy.Vô Tình hờn giận đứng dậy bỏ về trước, trên tay còn không quên cầm theo con diều, thầm nghĩ trong đầu nhất định sẽ ca ca mở mắt dậy không thấy nàng nhất định sẽ tìm nàng xin lỗi, lúc đó nàng nhất định phải đòi hỏi thật nhiều vào, tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua cho ca ca mới được.Vô Phong sau khi uống vào lượng máu của muội muội thì lâm vào mê man, trong mơ có rất nhiều sự việc liên tục xuất hiện trong đầu hắn, những hình ảnh chầm chậm trôi nối tiếp nhau hình thành nên phần ký ức bị mất của chính hắn. Chuyện từ khi Vô Phong còn là một tiểu hài tử, được nuôi dạy trong một gia tộc họ Thượng có sứ mệnh trấn giữ mảnh bạch ngọc, có những ai yêu thương hắn, rồi đến lúc cả gia tộc bị tàn sát và hắn là kẻ duy nhất còn sống sót.
Không nỡ tiếp tục trêu Vô Tình, Vô Phong đành mở miệng: "Muội muội cố trụ, ca ca mượn lực của muội một lúc.", Vô Tình vừa nghe ca ca dứt lời, tay còn lại bấu chặt vào tảng đá gần đó cố trụ vững vàng thân thể. Cảm nhận muội muội đã chuẩn bị xong, dưới chân Vô Phong đạp mạnh vào vách đá lợi dụng tốc độ của Huyết tộc mà phi người nhảy lên trên mặt đất.
Vô Tình bấy giờ mới phát hiện nàng bị ca ca trêu đùa, thẹn quá hóa giận dùng tốc độ của Huyết tộc túm vạt áo trước ngực Vô Phong mạnh mẽ quật ngã hắn lăn ra nền đá lởm chởm. Bị muội muội tập kích bất ngờ khiến Vô Phong không kịp đề phòng, thân thể hắn chưa đứng vững thì đã tiếp xúc thân mật với đất mẹ.
Bàn tay Vô Phong bởi vì cú quăng người của Vô Tình sượt vào góc nhọn của một hòn đá nhỏ, tạo thành một đạo vết thương tuy không sâu nhưng dòng máu đỏ tươi lập tức tràn ra ngoài. Mùi máu xông thẳng vào đại não của Vô Tình, nàng vội vã ngồi sụp xuống chộp lấy bàn tay nọ của ca ca lên quan sát.
Vô Phong còn chưa kịp nói gì thì đã thấy muội muội rút phăng thanh chủy thủ nhỏ mà nàng vẫn luôn mang theo bên người, soạt một tiếng rạch lên tay nàng một đạo vết thương. Vô Tình kề sát nơi nhiễm đỏ trên cánh tay bởi máu của nàng đến khuôn miệng của Vô Phong, ép buộc hắn phải uống. Với bản năng vốn có của Huyết tộc đại não Vô Phong theo quán tính uống vào một lượng lớn máu, nhưng cơn khát máu đó nhanh chóng bị lý trí của hắn đánh bại.
Nhận ra hành động sai trái của bản thân, Vô Phong lập tức ngừng hút máu Vô Tình, bất quá tầm mắt của hắn dường như dần dần mờ đi rồi trở nên tối sầm lại. Hiển nhiên Vô Phong đã ngất xỉu, Vô Tình ban đầu tưởng ca ca vẫn còn tiếp tục trêu chọc nàng, nhìn thân thể ca ca vô lực nằm dài trên đất, nàng lay lay gọi ca ca thì thấy Vô Phong hoàn toàn không động đậy.
Vô Tình hờn giận đứng dậy bỏ về trước, trên tay còn không quên cầm theo con diều, thầm nghĩ trong đầu nhất định sẽ ca ca mở mắt dậy không thấy nàng nhất định sẽ tìm nàng xin lỗi, lúc đó nàng nhất định phải đòi hỏi thật nhiều vào, tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua cho ca ca mới được.
Vô Phong sau khi uống vào lượng máu của muội muội thì lâm vào mê man, trong mơ có rất nhiều sự việc liên tục xuất hiện trong đầu hắn, những hình ảnh chầm chậm trôi nối tiếp nhau hình thành nên phần ký ức bị mất của chính hắn. Chuyện từ khi Vô Phong còn là một tiểu hài tử, được nuôi dạy trong một gia tộc họ Thượng có sứ mệnh trấn giữ mảnh bạch ngọc, có những ai yêu thương hắn, rồi đến lúc cả gia tộc bị tàn sát và hắn là kẻ duy nhất còn sống sót.
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Không nỡ tiếp tục trêu Vô Tình, Vô Phong đành mở miệng: "Muội muội cố trụ, ca ca mượn lực của muội một lúc.", Vô Tình vừa nghe ca ca dứt lời, tay còn lại bấu chặt vào tảng đá gần đó cố trụ vững vàng thân thể. Cảm nhận muội muội đã chuẩn bị xong, dưới chân Vô Phong đạp mạnh vào vách đá lợi dụng tốc độ của Huyết tộc mà phi người nhảy lên trên mặt đất.Vô Tình bấy giờ mới phát hiện nàng bị ca ca trêu đùa, thẹn quá hóa giận dùng tốc độ của Huyết tộc túm vạt áo trước ngực Vô Phong mạnh mẽ quật ngã hắn lăn ra nền đá lởm chởm. Bị muội muội tập kích bất ngờ khiến Vô Phong không kịp đề phòng, thân thể hắn chưa đứng vững thì đã tiếp xúc thân mật với đất mẹ.Bàn tay Vô Phong bởi vì cú quăng người của Vô Tình sượt vào góc nhọn của một hòn đá nhỏ, tạo thành một đạo vết thương tuy không sâu nhưng dòng máu đỏ tươi lập tức tràn ra ngoài. Mùi máu xông thẳng vào đại não của Vô Tình, nàng vội vã ngồi sụp xuống chộp lấy bàn tay nọ của ca ca lên quan sát.Vô Phong còn chưa kịp nói gì thì đã thấy muội muội rút phăng thanh chủy thủ nhỏ mà nàng vẫn luôn mang theo bên người, soạt một tiếng rạch lên tay nàng một đạo vết thương. Vô Tình kề sát nơi nhiễm đỏ trên cánh tay bởi máu của nàng đến khuôn miệng của Vô Phong, ép buộc hắn phải uống. Với bản năng vốn có của Huyết tộc đại não Vô Phong theo quán tính uống vào một lượng lớn máu, nhưng cơn khát máu đó nhanh chóng bị lý trí của hắn đánh bại.Nhận ra hành động sai trái của bản thân, Vô Phong lập tức ngừng hút máu Vô Tình, bất quá tầm mắt của hắn dường như dần dần mờ đi rồi trở nên tối sầm lại. Hiển nhiên Vô Phong đã ngất xỉu, Vô Tình ban đầu tưởng ca ca vẫn còn tiếp tục trêu chọc nàng, nhìn thân thể ca ca vô lực nằm dài trên đất, nàng lay lay gọi ca ca thì thấy Vô Phong hoàn toàn không động đậy.Vô Tình hờn giận đứng dậy bỏ về trước, trên tay còn không quên cầm theo con diều, thầm nghĩ trong đầu nhất định sẽ ca ca mở mắt dậy không thấy nàng nhất định sẽ tìm nàng xin lỗi, lúc đó nàng nhất định phải đòi hỏi thật nhiều vào, tuyệt không thể dễ dàng bỏ qua cho ca ca mới được.Vô Phong sau khi uống vào lượng máu của muội muội thì lâm vào mê man, trong mơ có rất nhiều sự việc liên tục xuất hiện trong đầu hắn, những hình ảnh chầm chậm trôi nối tiếp nhau hình thành nên phần ký ức bị mất của chính hắn. Chuyện từ khi Vô Phong còn là một tiểu hài tử, được nuôi dạy trong một gia tộc họ Thượng có sứ mệnh trấn giữ mảnh bạch ngọc, có những ai yêu thương hắn, rồi đến lúc cả gia tộc bị tàn sát và hắn là kẻ duy nhất còn sống sót.