Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 251
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Trong lúc Long Tử Nguyệt và Long Ám tán gẫu thì đám cung nhân theo hầu nàng cũng lục tục chạy tới, tuy bọn họ ai cũng mang trong mình võ công cao cường nhưng chẳng là gì so với tốc độ của Thuần huyết Huyết tộc cả. Thấy tiểu tổ tông trước mặt, tảng đá trong lòng bọn họ vô thức biến mất, lỡ Nhiếp chính vương biết bọn họ chăm sóc không chu đáo, làm thất lạc mất Long Tử Nguyệt thì đầu bọn họ sắp chuẩn bị dọn nhà đi nơi khác rồi.Nếu không phải do Long Tử Nguyệt để lại ám hiệu trên đường thì bọn họ làm sao có thể tìm đến được nơi này, bình thường đừng thấy nàng lười biếng chỉ có hết đi dạo lại thưởng trà ngắm hoa mà lầm tưởng nàng phận nữ nhi liễu yếu đào tơ, tay yếu chân mềm. Kỳ thực Long Tử Nguyệt đôi lúc khiến cung nhân theo hầu thân cận phải trố mắt kinh ngạc, khi vô tình nhìn nàng đang một tay túm chặt cổ họng của bệ hạ Linh Tê quốc đưa lên cao tựa như nhấc một hòn đá nhỏ.Phải nói bệ hạ Linh Tê quốc dường như cực kỳ chiều chuộng Long Tử Nguyệt, nàng dĩ hạ phạm thượng tới long thể của bệ hạ không ít lần, ấy vậy mà mỗi khi rời khỏi tẩm cung của nàng, bệ hạ còn mỉm cười vui vẻ nữa. Nhiếp chính vương tuy ít tới thăm nàng, nhưng mọi sinh hoạt hằng ngày cung nhân cận thân được phái đến đều phải thông báo cặn kẽ lại với người.Vừa vặn lời tố cáo của Long Ám "méc" với Long Tử Nguyệt cũng lọt vào tai cung nhân theo hầu nàng, bọn họ thầm nhủ nhóm thị vệ này cầm chắc cái chết rồi, có khi còn là chết rất khó coi nữa. Long Tử Nguyệt nãy giờ vẫn ngồi xổm vô cùng mất hình tượng để tán gẫu với Long Ám thản nhiên đứng dậy, vẻ mặt lại trở nên như mọi ngày, lạnh lùng xa cách, đôi con ngươi màu đỏ mang theo vẻ đẹp băng sương lại có thể khiến người khác muốn chìm đắm vào nó.Long Tử Nguyệt đảo mắt sang đám thị vệ rồi cúi đầu nói với Long Ám bên cạnh: "Làm sao bây giờ? Tỷ đây không chức không quyền, đệ nói với tỷ thì tỷ cũng không lấy lại công đạo được cho đệ đâu. Tên Hạ Tử Lân thì bận tối mặt mấy ngày liền không thấy bóng dáng, còn tên Vô Phong thì lúc cần không bao giờ thấy hắn thò mặt ra cả...".Ban đầu, toán người cung nhân theo hầu bị cách nói chuyện gọi thẳng tên húy của Bệ hạ Linh Tê quốc và Nhiếp chính vương của Long Tử Nguyệt dọa cho rớt mất nửa cái mạng. Khi giáp mặt Bệ hạ hoặc Nhiếp chính vương, Long Tử Nguyệt vẫn gọi thẳng tên húy của cả hai vị kia nhưng chẳng ai phản ứng gì, có vẻ hai vị kia còn thích cái cách gọi này của nàng nữa, đúng là suy nghĩ của chủ tử bọn họ hạ nhân không bao giờ hiểu nổi.Đám thị vệ kinh hồn bạt vía vội vàng quỳ xuống xin tha tội: "Công chúa, là chúng thuộc hạ có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm tiểu công tử. Mong công chúa mở lượng hải hà tha cho chúng thuộc hạ một mạng, thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ơn đại đức này của công chúa.", tiếng "Bộp bộp" vang lên bởi hành động dập đầu tạ tội của đám thị vệ vang lên không ngừng.Long Ám ngước lên nhìn tỷ tỷ thắc mắc: "Vì sao tỷ lại thành công chúa rồi? Vô Phong lại là kẻ nào? Tỷ còn chưa kể cho đệ nghe chuyện gì phải không?", Long Tử Nguyệt lắc đầu đáp: "Lát về tẩm cung tỷ kể với đệ sau, chuyện khá dài dòng...".
Trong lúc Long Tử Nguyệt và Long Ám tán gẫu thì đám cung nhân theo hầu nàng cũng lục tục chạy tới, tuy bọn họ ai cũng mang trong mình võ công cao cường nhưng chẳng là gì so với tốc độ của Thuần huyết Huyết tộc cả. Thấy tiểu tổ tông trước mặt, tảng đá trong lòng bọn họ vô thức biến mất, lỡ Nhiếp chính vương biết bọn họ chăm sóc không chu đáo, làm thất lạc mất Long Tử Nguyệt thì đầu bọn họ sắp chuẩn bị dọn nhà đi nơi khác rồi.
Nếu không phải do Long Tử Nguyệt để lại ám hiệu trên đường thì bọn họ làm sao có thể tìm đến được nơi này, bình thường đừng thấy nàng lười biếng chỉ có hết đi dạo lại thưởng trà ngắm hoa mà lầm tưởng nàng phận nữ nhi liễu yếu đào tơ, tay yếu chân mềm. Kỳ thực Long Tử Nguyệt đôi lúc khiến cung nhân theo hầu thân cận phải trố mắt kinh ngạc, khi vô tình nhìn nàng đang một tay túm chặt cổ họng của bệ hạ Linh Tê quốc đưa lên cao tựa như nhấc một hòn đá nhỏ.
Phải nói bệ hạ Linh Tê quốc dường như cực kỳ chiều chuộng Long Tử Nguyệt, nàng dĩ hạ phạm thượng tới long thể của bệ hạ không ít lần, ấy vậy mà mỗi khi rời khỏi tẩm cung của nàng, bệ hạ còn mỉm cười vui vẻ nữa. Nhiếp chính vương tuy ít tới thăm nàng, nhưng mọi sinh hoạt hằng ngày cung nhân cận thân được phái đến đều phải thông báo cặn kẽ lại với người.
Vừa vặn lời tố cáo của Long Ám "méc" với Long Tử Nguyệt cũng lọt vào tai cung nhân theo hầu nàng, bọn họ thầm nhủ nhóm thị vệ này cầm chắc cái chết rồi, có khi còn là chết rất khó coi nữa. Long Tử Nguyệt nãy giờ vẫn ngồi xổm vô cùng mất hình tượng để tán gẫu với Long Ám thản nhiên đứng dậy, vẻ mặt lại trở nên như mọi ngày, lạnh lùng xa cách, đôi con ngươi màu đỏ mang theo vẻ đẹp băng sương lại có thể khiến người khác muốn chìm đắm vào nó.
Long Tử Nguyệt đảo mắt sang đám thị vệ rồi cúi đầu nói với Long Ám bên cạnh: "Làm sao bây giờ? Tỷ đây không chức không quyền, đệ nói với tỷ thì tỷ cũng không lấy lại công đạo được cho đệ đâu. Tên Hạ Tử Lân thì bận tối mặt mấy ngày liền không thấy bóng dáng, còn tên Vô Phong thì lúc cần không bao giờ thấy hắn thò mặt ra cả...".
Ban đầu, toán người cung nhân theo hầu bị cách nói chuyện gọi thẳng tên húy của Bệ hạ Linh Tê quốc và Nhiếp chính vương của Long Tử Nguyệt dọa cho rớt mất nửa cái mạng. Khi giáp mặt Bệ hạ hoặc Nhiếp chính vương, Long Tử Nguyệt vẫn gọi thẳng tên húy của cả hai vị kia nhưng chẳng ai phản ứng gì, có vẻ hai vị kia còn thích cái cách gọi này của nàng nữa, đúng là suy nghĩ của chủ tử bọn họ hạ nhân không bao giờ hiểu nổi.
Đám thị vệ kinh hồn bạt vía vội vàng quỳ xuống xin tha tội: "Công chúa, là chúng thuộc hạ có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm tiểu công tử. Mong công chúa mở lượng hải hà tha cho chúng thuộc hạ một mạng, thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ơn đại đức này của công chúa.", tiếng "Bộp bộp" vang lên bởi hành động dập đầu tạ tội của đám thị vệ vang lên không ngừng.
Long Ám ngước lên nhìn tỷ tỷ thắc mắc: "Vì sao tỷ lại thành công chúa rồi? Vô Phong lại là kẻ nào? Tỷ còn chưa kể cho đệ nghe chuyện gì phải không?", Long Tử Nguyệt lắc đầu đáp: "Lát về tẩm cung tỷ kể với đệ sau, chuyện khá dài dòng...".
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Trong lúc Long Tử Nguyệt và Long Ám tán gẫu thì đám cung nhân theo hầu nàng cũng lục tục chạy tới, tuy bọn họ ai cũng mang trong mình võ công cao cường nhưng chẳng là gì so với tốc độ của Thuần huyết Huyết tộc cả. Thấy tiểu tổ tông trước mặt, tảng đá trong lòng bọn họ vô thức biến mất, lỡ Nhiếp chính vương biết bọn họ chăm sóc không chu đáo, làm thất lạc mất Long Tử Nguyệt thì đầu bọn họ sắp chuẩn bị dọn nhà đi nơi khác rồi.Nếu không phải do Long Tử Nguyệt để lại ám hiệu trên đường thì bọn họ làm sao có thể tìm đến được nơi này, bình thường đừng thấy nàng lười biếng chỉ có hết đi dạo lại thưởng trà ngắm hoa mà lầm tưởng nàng phận nữ nhi liễu yếu đào tơ, tay yếu chân mềm. Kỳ thực Long Tử Nguyệt đôi lúc khiến cung nhân theo hầu thân cận phải trố mắt kinh ngạc, khi vô tình nhìn nàng đang một tay túm chặt cổ họng của bệ hạ Linh Tê quốc đưa lên cao tựa như nhấc một hòn đá nhỏ.Phải nói bệ hạ Linh Tê quốc dường như cực kỳ chiều chuộng Long Tử Nguyệt, nàng dĩ hạ phạm thượng tới long thể của bệ hạ không ít lần, ấy vậy mà mỗi khi rời khỏi tẩm cung của nàng, bệ hạ còn mỉm cười vui vẻ nữa. Nhiếp chính vương tuy ít tới thăm nàng, nhưng mọi sinh hoạt hằng ngày cung nhân cận thân được phái đến đều phải thông báo cặn kẽ lại với người.Vừa vặn lời tố cáo của Long Ám "méc" với Long Tử Nguyệt cũng lọt vào tai cung nhân theo hầu nàng, bọn họ thầm nhủ nhóm thị vệ này cầm chắc cái chết rồi, có khi còn là chết rất khó coi nữa. Long Tử Nguyệt nãy giờ vẫn ngồi xổm vô cùng mất hình tượng để tán gẫu với Long Ám thản nhiên đứng dậy, vẻ mặt lại trở nên như mọi ngày, lạnh lùng xa cách, đôi con ngươi màu đỏ mang theo vẻ đẹp băng sương lại có thể khiến người khác muốn chìm đắm vào nó.Long Tử Nguyệt đảo mắt sang đám thị vệ rồi cúi đầu nói với Long Ám bên cạnh: "Làm sao bây giờ? Tỷ đây không chức không quyền, đệ nói với tỷ thì tỷ cũng không lấy lại công đạo được cho đệ đâu. Tên Hạ Tử Lân thì bận tối mặt mấy ngày liền không thấy bóng dáng, còn tên Vô Phong thì lúc cần không bao giờ thấy hắn thò mặt ra cả...".Ban đầu, toán người cung nhân theo hầu bị cách nói chuyện gọi thẳng tên húy của Bệ hạ Linh Tê quốc và Nhiếp chính vương của Long Tử Nguyệt dọa cho rớt mất nửa cái mạng. Khi giáp mặt Bệ hạ hoặc Nhiếp chính vương, Long Tử Nguyệt vẫn gọi thẳng tên húy của cả hai vị kia nhưng chẳng ai phản ứng gì, có vẻ hai vị kia còn thích cái cách gọi này của nàng nữa, đúng là suy nghĩ của chủ tử bọn họ hạ nhân không bao giờ hiểu nổi.Đám thị vệ kinh hồn bạt vía vội vàng quỳ xuống xin tha tội: "Công chúa, là chúng thuộc hạ có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm tiểu công tử. Mong công chúa mở lượng hải hà tha cho chúng thuộc hạ một mạng, thuộc hạ nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp đại ơn đại đức này của công chúa.", tiếng "Bộp bộp" vang lên bởi hành động dập đầu tạ tội của đám thị vệ vang lên không ngừng.Long Ám ngước lên nhìn tỷ tỷ thắc mắc: "Vì sao tỷ lại thành công chúa rồi? Vô Phong lại là kẻ nào? Tỷ còn chưa kể cho đệ nghe chuyện gì phải không?", Long Tử Nguyệt lắc đầu đáp: "Lát về tẩm cung tỷ kể với đệ sau, chuyện khá dài dòng...".