Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 266
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Thị vệ nhìn nạn dân nghĩ rằng bọn họ là đám ăn mày này không biết tự đâu tới gằn giọng tra hỏi: "Các ngươi là ai? Từ đâu đến? Các ngươi đã đắc tội gì với công chúa?", Long Tử Nguyệt có chút không vui khi thị vệ dọa nạt bọn họ, nàng trừng mắt liếc nhìn thị vệ một cái.Bị công chúa bỗng trừng mắt nhìn, thị vệ lúng túng lại gấp gáp quỳ xuống thỉnh tội: "Thuộc hạ biết sai, xin công chúa trách phạt.". Long Tử Nguyệt phiền chán lễ nghi thời cổ đại động một tý thì quỳ, nàng thầm nhủ hành lễ mạnh như vậy liệu cơ cấu khớp xương đầu gối của cổ nhân có hay không nguy cơ hỏng sớm vì cứ quỳ đột ngột?Long Tử Nguyệt xoay người nhìn nạn dân sau lưng rồi phân phó: "Các ngươi gọi tổng quản phủ ra đây sắp xếp cho bọn họ ăn uống, tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi một, hai ngày. Khi nào bọn họ khỏe hơn thì cho người đến Vân Hoa cung thông báo cho ta, tự ta sẽ trở về phủ hỏi chuyện. Còn có, nếu bọn họ có gì bất trắc, mạng của các ngươi cũng không ổn đâu.".Thị vệ nghe Long Tử Nguyệt muốn thu lưu bọn ăn mày không rõ lai lịch này vào phủ, trong lòng trăm ngàn không muốn nhưng người ta là công chúa lá ngọc cành vàng, công chúa rất dễ chung sống bất quá không có nghĩa nàng là người dễ chọc vào. Thế lực phía sau lưng Long Tử Nguyệt có cả một đế quốc Linh Tê hùng mạnh, khỏi phải nói bệ hạ Linh Tê quốc vốn không màng chính sự lại vì hoàng muội chạy đi chơi mà đích thân truy đuổi tới tận Nguyệt Lan quốc nhỏ bé này. Thị vệ bất đác dĩ đành cung kính đáp: "Vâng, công chúa!".Nạn dân nghe nói sẽ phải chờ đợi thêm một hai ngày hiển nhiên không đồng ý, đồng hương đang bị cơn đói dày vò bọn họ ở đây thì ăn ngon mặc đẹp, dưỡng sức, mắt thấy Long Tử Nguyệt rảo bước, sợ đi mất liền vội nói: "Công chúa, thảo dân quả thực có chuyện gấp muốn gặp Nhiếp chính vương, hy vọng công chúa ra tay cứu giúp, nếu để lâu hơn, đồng hương của thảo dân chắc sẽ chết mất....".Khuôn mặt lam lũ đầy nước mắt, Long Tử Nguyệt hỏi: "Các ngươi biết cưỡi ngựa không?", bốn ngươi ngơ ngác nhìn nàng không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy thật thà trả lời: "Chúng thảo dân không biết....". Long Tử Nguyệt không đáp mà quay sang thị vệ phân phó: "Chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ, ta muốn tiến cung.".Long Tử Nguyệt cưỡi hắc mã đi trước, nàng rất chu đáo sai người làm ít thức ăn mang theo trên xe để bốn người nạn dân ăn tạm bợ để hồi phục thể lực, xe ngựa một đường theo sau lộc cộc chạy đến cổng hoàng cung rồi ngừng lại. Cung quy không cho phép bọn họ ngồi xe tiến vào trong vì vậy cả bọn đành xuống xe, riêng Long Tử Nguyệt được đặc cách cưỡi ngựa nhưng nàng không thích bản thân trở khác thường nên cũng xuống ngựa đi bộ vào cung cấm.Hoàng cung rộng lớn xa hoa, khung cảnh nên thơ hữu tình, từng cây cột đều được chạm trổ tinh tế đầy những hoa văn phức tạp. Cả đời cứ ngỡ không bao giờ có thể đặt chân đến một nơi như vậy khiến bốn người bọn họ tò mò nhìn ngắm khắp nơi. Tiểu Đào Tử nhận được tin Long Tử Nguyệt sẽ tiến cung đã nhanh chóng có mặt đón nàng tại cửa cung.
Thị vệ nhìn nạn dân nghĩ rằng bọn họ là đám ăn mày này không biết tự đâu tới gằn giọng tra hỏi: "Các ngươi là ai? Từ đâu đến? Các ngươi đã đắc tội gì với công chúa?", Long Tử Nguyệt có chút không vui khi thị vệ dọa nạt bọn họ, nàng trừng mắt liếc nhìn thị vệ một cái.
Bị công chúa bỗng trừng mắt nhìn, thị vệ lúng túng lại gấp gáp quỳ xuống thỉnh tội: "Thuộc hạ biết sai, xin công chúa trách phạt.". Long Tử Nguyệt phiền chán lễ nghi thời cổ đại động một tý thì quỳ, nàng thầm nhủ hành lễ mạnh như vậy liệu cơ cấu khớp xương đầu gối của cổ nhân có hay không nguy cơ hỏng sớm vì cứ quỳ đột ngột?
Long Tử Nguyệt xoay người nhìn nạn dân sau lưng rồi phân phó: "Các ngươi gọi tổng quản phủ ra đây sắp xếp cho bọn họ ăn uống, tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi một, hai ngày. Khi nào bọn họ khỏe hơn thì cho người đến Vân Hoa cung thông báo cho ta, tự ta sẽ trở về phủ hỏi chuyện. Còn có, nếu bọn họ có gì bất trắc, mạng của các ngươi cũng không ổn đâu.".
Thị vệ nghe Long Tử Nguyệt muốn thu lưu bọn ăn mày không rõ lai lịch này vào phủ, trong lòng trăm ngàn không muốn nhưng người ta là công chúa lá ngọc cành vàng, công chúa rất dễ chung sống bất quá không có nghĩa nàng là người dễ chọc vào. Thế lực phía sau lưng Long Tử Nguyệt có cả một đế quốc Linh Tê hùng mạnh, khỏi phải nói bệ hạ Linh Tê quốc vốn không màng chính sự lại vì hoàng muội chạy đi chơi mà đích thân truy đuổi tới tận Nguyệt Lan quốc nhỏ bé này. Thị vệ bất đác dĩ đành cung kính đáp: "Vâng, công chúa!".
Nạn dân nghe nói sẽ phải chờ đợi thêm một hai ngày hiển nhiên không đồng ý, đồng hương đang bị cơn đói dày vò bọn họ ở đây thì ăn ngon mặc đẹp, dưỡng sức, mắt thấy Long Tử Nguyệt rảo bước, sợ đi mất liền vội nói: "Công chúa, thảo dân quả thực có chuyện gấp muốn gặp Nhiếp chính vương, hy vọng công chúa ra tay cứu giúp, nếu để lâu hơn, đồng hương của thảo dân chắc sẽ chết mất....".
Khuôn mặt lam lũ đầy nước mắt, Long Tử Nguyệt hỏi: "Các ngươi biết cưỡi ngựa không?", bốn ngươi ngơ ngác nhìn nàng không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy thật thà trả lời: "Chúng thảo dân không biết....". Long Tử Nguyệt không đáp mà quay sang thị vệ phân phó: "Chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ, ta muốn tiến cung.".
Long Tử Nguyệt cưỡi hắc mã đi trước, nàng rất chu đáo sai người làm ít thức ăn mang theo trên xe để bốn người nạn dân ăn tạm bợ để hồi phục thể lực, xe ngựa một đường theo sau lộc cộc chạy đến cổng hoàng cung rồi ngừng lại. Cung quy không cho phép bọn họ ngồi xe tiến vào trong vì vậy cả bọn đành xuống xe, riêng Long Tử Nguyệt được đặc cách cưỡi ngựa nhưng nàng không thích bản thân trở khác thường nên cũng xuống ngựa đi bộ vào cung cấm.
Hoàng cung rộng lớn xa hoa, khung cảnh nên thơ hữu tình, từng cây cột đều được chạm trổ tinh tế đầy những hoa văn phức tạp. Cả đời cứ ngỡ không bao giờ có thể đặt chân đến một nơi như vậy khiến bốn người bọn họ tò mò nhìn ngắm khắp nơi. Tiểu Đào Tử nhận được tin Long Tử Nguyệt sẽ tiến cung đã nhanh chóng có mặt đón nàng tại cửa cung.
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Thị vệ nhìn nạn dân nghĩ rằng bọn họ là đám ăn mày này không biết tự đâu tới gằn giọng tra hỏi: "Các ngươi là ai? Từ đâu đến? Các ngươi đã đắc tội gì với công chúa?", Long Tử Nguyệt có chút không vui khi thị vệ dọa nạt bọn họ, nàng trừng mắt liếc nhìn thị vệ một cái.Bị công chúa bỗng trừng mắt nhìn, thị vệ lúng túng lại gấp gáp quỳ xuống thỉnh tội: "Thuộc hạ biết sai, xin công chúa trách phạt.". Long Tử Nguyệt phiền chán lễ nghi thời cổ đại động một tý thì quỳ, nàng thầm nhủ hành lễ mạnh như vậy liệu cơ cấu khớp xương đầu gối của cổ nhân có hay không nguy cơ hỏng sớm vì cứ quỳ đột ngột?Long Tử Nguyệt xoay người nhìn nạn dân sau lưng rồi phân phó: "Các ngươi gọi tổng quản phủ ra đây sắp xếp cho bọn họ ăn uống, tắm rửa sạch sẽ, nghỉ ngơi một, hai ngày. Khi nào bọn họ khỏe hơn thì cho người đến Vân Hoa cung thông báo cho ta, tự ta sẽ trở về phủ hỏi chuyện. Còn có, nếu bọn họ có gì bất trắc, mạng của các ngươi cũng không ổn đâu.".Thị vệ nghe Long Tử Nguyệt muốn thu lưu bọn ăn mày không rõ lai lịch này vào phủ, trong lòng trăm ngàn không muốn nhưng người ta là công chúa lá ngọc cành vàng, công chúa rất dễ chung sống bất quá không có nghĩa nàng là người dễ chọc vào. Thế lực phía sau lưng Long Tử Nguyệt có cả một đế quốc Linh Tê hùng mạnh, khỏi phải nói bệ hạ Linh Tê quốc vốn không màng chính sự lại vì hoàng muội chạy đi chơi mà đích thân truy đuổi tới tận Nguyệt Lan quốc nhỏ bé này. Thị vệ bất đác dĩ đành cung kính đáp: "Vâng, công chúa!".Nạn dân nghe nói sẽ phải chờ đợi thêm một hai ngày hiển nhiên không đồng ý, đồng hương đang bị cơn đói dày vò bọn họ ở đây thì ăn ngon mặc đẹp, dưỡng sức, mắt thấy Long Tử Nguyệt rảo bước, sợ đi mất liền vội nói: "Công chúa, thảo dân quả thực có chuyện gấp muốn gặp Nhiếp chính vương, hy vọng công chúa ra tay cứu giúp, nếu để lâu hơn, đồng hương của thảo dân chắc sẽ chết mất....".Khuôn mặt lam lũ đầy nước mắt, Long Tử Nguyệt hỏi: "Các ngươi biết cưỡi ngựa không?", bốn ngươi ngơ ngác nhìn nàng không biết vì sao nàng lại hỏi như vậy thật thà trả lời: "Chúng thảo dân không biết....". Long Tử Nguyệt không đáp mà quay sang thị vệ phân phó: "Chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ, ta muốn tiến cung.".Long Tử Nguyệt cưỡi hắc mã đi trước, nàng rất chu đáo sai người làm ít thức ăn mang theo trên xe để bốn người nạn dân ăn tạm bợ để hồi phục thể lực, xe ngựa một đường theo sau lộc cộc chạy đến cổng hoàng cung rồi ngừng lại. Cung quy không cho phép bọn họ ngồi xe tiến vào trong vì vậy cả bọn đành xuống xe, riêng Long Tử Nguyệt được đặc cách cưỡi ngựa nhưng nàng không thích bản thân trở khác thường nên cũng xuống ngựa đi bộ vào cung cấm.Hoàng cung rộng lớn xa hoa, khung cảnh nên thơ hữu tình, từng cây cột đều được chạm trổ tinh tế đầy những hoa văn phức tạp. Cả đời cứ ngỡ không bao giờ có thể đặt chân đến một nơi như vậy khiến bốn người bọn họ tò mò nhìn ngắm khắp nơi. Tiểu Đào Tử nhận được tin Long Tử Nguyệt sẽ tiến cung đã nhanh chóng có mặt đón nàng tại cửa cung.