Cả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ…
Chương 271
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Xích đu vẫn đang lắc lư đều đặn theo nhịp thì bất thình lình Long Tử Nguyệt đứng dậy, thân ảnh lao nhanh đến đối mặt với Vô Phong, bàn tay hóa thành trảo thủ chộp thẳng lấy yết hầu hắn gằn giọng: "Rốt cuộc ngươi lại muốn làm gì? Ta nói ta không phải Vô Tình hay A Tình, muội muội ngươi đã chết bởi sự hận thù của ngươi rồi, ta sẽ không để ngươi lừa gạt ta thêm lần nào nữa cả.".Tiểu Đào Tử vừa định tiến vào bẩm báo thì đập vào mắt y là hình ảnh công chúa đang bóp cổ bệ hạ, sắc mặt công chúa thật đáng sợ với đôi mắt phượng ẩn chứa toàn sát khí bên trong nhìn bệ hạ. Tiểu Đào Tử lập tức cố bình tĩnh, tìm lại giọng nói của y: "Tham kiến bệ hạ! Tham kiến công chúa! Nhiếp chính vương bên ngoài cầu kiến.". Long Tử Nguyệt hất mặt nhìn Vô Phong một cái, Vô Phong lên tiếng: "Cho truyền.".Tuy Vô Phong luôn bị Long Tử Nguyệt khi dễ nhưng nàng vẫn chừa cho hắn không ít phần mặt mũi với cung nhân, dù sao hắn cũng mang danh phận là hoàng đế của một cường quốc nàng không thể làm quá lên được, nơi đây là cổ đại, cách hành xử luôn luôn có điểm bất đồng rất nhiều so với hiện đại của nàng.Hạ Tử Lân được Tiểu Đào Tử thông báo mới từ tốn tiến vào sân viện, sau khi vẫy lui thái giám xong, Hạ Tử Lân thản nhiên ngồi xuống ghế cạnh bàn đá có chạm khắc hoa văn cầu kỳ phức tạp gần đó. Long Tử Nguyệt thắc mắc: "Hạ Tử Lân ngươi hôm nay có việc gì sao lại đích thân đến đây?".Vô Phong đặt mâm bánh trái trên tay lên mặt bàn, xoay người nhìn sang Long Tử Nguyệt: "Muội có thể cân nhắc lại việc ban nãy huynh nói, tin tưởng huynh lần này là thật tâm đó.", nói xong thì rời đi để lại không gian riêng cho hai người. Long Tử Nguyệt nhìn theo bóng lưng Vô Phong cân nhắc xem lời hắn nói có đáng cậy hay không? Vô Phong vô cùng am hiểu trận pháp lẫn kết giới, Long Tử Nguyệt nàng không thể lúc nào cũng căng thẳng đề phòng hắn giở trò được.Hạ Tử Lân quan sát khuôn mặt đăm chiêu của Long Tử Nguyệt: "Tử Nguyệt, ta có việc phải rời Kiếm Tiên Thành một thời gian, nếu nàng cảm thấy trong cung nhàm chán có thể cùng ta xuất cung đi thăm thú xung quanh.", Long Tử Nguyệt hỏi: "Việc trong triều giao lại cho Hạ Lam Tịch sao? Ta không muốn nhúng tay vào Nguyệt Lan quốc ngươi nhưng thật sự Hạ Lam Tịch không phải là một hoàng đế tốt, tâm cơ không sâu, nhu nhược, còn có bản tính đa nghi. Giao ngai vàng vào tay Hạ Lam Tịch khác nào tự hủy Nguyệt Lan quốc?".Thở dài một hơi, Hạ Tử Lân nói: "Ta biết đại hoàng tử tính tình như thế nào, bất quá hắn là trưởng tử, theo lý thì sẽ kế vị tiên hoàng. Ngai vị đã để trống quá lâu, nếu còn chần chừ không lập tân đế ta quả thật không còn biện pháp khác chặn họng các triều thần trong triều.". Long Tử Nguyệt bâng quơ: "Còn một cách chặn họng bọn họ thì đó là cần ngươi tự mình xưng đế, ta tin chỉ cần ngươi muốn ngươi nhất định có biện pháp đoạt được nó.".
Xích đu vẫn đang lắc lư đều đặn theo nhịp thì bất thình lình Long Tử Nguyệt đứng dậy, thân ảnh lao nhanh đến đối mặt với Vô Phong, bàn tay hóa thành trảo thủ chộp thẳng lấy yết hầu hắn gằn giọng: "Rốt cuộc ngươi lại muốn làm gì? Ta nói ta không phải Vô Tình hay A Tình, muội muội ngươi đã chết bởi sự hận thù của ngươi rồi, ta sẽ không để ngươi lừa gạt ta thêm lần nào nữa cả.".
Tiểu Đào Tử vừa định tiến vào bẩm báo thì đập vào mắt y là hình ảnh công chúa đang bóp cổ bệ hạ, sắc mặt công chúa thật đáng sợ với đôi mắt phượng ẩn chứa toàn sát khí bên trong nhìn bệ hạ. Tiểu Đào Tử lập tức cố bình tĩnh, tìm lại giọng nói của y: "Tham kiến bệ hạ! Tham kiến công chúa! Nhiếp chính vương bên ngoài cầu kiến.". Long Tử Nguyệt hất mặt nhìn Vô Phong một cái, Vô Phong lên tiếng: "Cho truyền.".
Tuy Vô Phong luôn bị Long Tử Nguyệt khi dễ nhưng nàng vẫn chừa cho hắn không ít phần mặt mũi với cung nhân, dù sao hắn cũng mang danh phận là hoàng đế của một cường quốc nàng không thể làm quá lên được, nơi đây là cổ đại, cách hành xử luôn luôn có điểm bất đồng rất nhiều so với hiện đại của nàng.
Hạ Tử Lân được Tiểu Đào Tử thông báo mới từ tốn tiến vào sân viện, sau khi vẫy lui thái giám xong, Hạ Tử Lân thản nhiên ngồi xuống ghế cạnh bàn đá có chạm khắc hoa văn cầu kỳ phức tạp gần đó. Long Tử Nguyệt thắc mắc: "Hạ Tử Lân ngươi hôm nay có việc gì sao lại đích thân đến đây?".
Vô Phong đặt mâm bánh trái trên tay lên mặt bàn, xoay người nhìn sang Long Tử Nguyệt: "Muội có thể cân nhắc lại việc ban nãy huynh nói, tin tưởng huynh lần này là thật tâm đó.", nói xong thì rời đi để lại không gian riêng cho hai người. Long Tử Nguyệt nhìn theo bóng lưng Vô Phong cân nhắc xem lời hắn nói có đáng cậy hay không? Vô Phong vô cùng am hiểu trận pháp lẫn kết giới, Long Tử Nguyệt nàng không thể lúc nào cũng căng thẳng đề phòng hắn giở trò được.
Hạ Tử Lân quan sát khuôn mặt đăm chiêu của Long Tử Nguyệt: "Tử Nguyệt, ta có việc phải rời Kiếm Tiên Thành một thời gian, nếu nàng cảm thấy trong cung nhàm chán có thể cùng ta xuất cung đi thăm thú xung quanh.", Long Tử Nguyệt hỏi: "Việc trong triều giao lại cho Hạ Lam Tịch sao? Ta không muốn nhúng tay vào Nguyệt Lan quốc ngươi nhưng thật sự Hạ Lam Tịch không phải là một hoàng đế tốt, tâm cơ không sâu, nhu nhược, còn có bản tính đa nghi. Giao ngai vàng vào tay Hạ Lam Tịch khác nào tự hủy Nguyệt Lan quốc?".
Thở dài một hơi, Hạ Tử Lân nói: "Ta biết đại hoàng tử tính tình như thế nào, bất quá hắn là trưởng tử, theo lý thì sẽ kế vị tiên hoàng. Ngai vị đã để trống quá lâu, nếu còn chần chừ không lập tân đế ta quả thật không còn biện pháp khác chặn họng các triều thần trong triều.". Long Tử Nguyệt bâng quơ: "Còn một cách chặn họng bọn họ thì đó là cần ngươi tự mình xưng đế, ta tin chỉ cần ngươi muốn ngươi nhất định có biện pháp đoạt được nó.".
Thuần Huyết Huyết TộcTác giả: LoranTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Giới, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngCả ngày làm nhân viên phục vụ tại một tiệm fastfood nho nhỏ nào đó, hôm nay lại phải tăng ca, đợi được đến lúc tan tầm về nhà nhìn đồng hồ thì đã là hơn 11h đêm rồi.... Lê tấm thân mệt mỏi vào bếp lục lọi cái gì đó để bỏ vào bụng đang ra sức thông báo năng lượng cơ thể đang tuột dốc không phanh, thật xui xẻo là trong nhà ngoài mỳ gói ra Long Tử Nguyệt không tìm ra được thứ nào khác. Đành phải nấu bừa một tô mỳ ăn tạm bợ cho xong bữa, tắm qua quýt rồi lên giường đi ngủ. Bị cơn đói hành hạ từ từ tỉnh lại, Long Tử Nguyệt mở cặp mắt kèm nhèm ra nhìn cảnh vật xung quanh. Hình như đây là nhà giam thì phải, nàng thử cử động hai tay nhưng lại bị hai sợi dây xích rõ to trói cố định sang hai bên tường, trong tư thế quỳ không thể cử động. Nhìn nhìn bản thân thấy rằng nàng đang bận một cỗ trang phục lạ lùng, đầy vết máu do roi quất, do đao chém,.... Thân thể không chỗ nào là không bị dính máu. Đại não Long Tử Nguyệt nhảy đùng ra một cái suy nghĩ....nàng đã xuyên! Thời đại này mà chỉ cần vừa ngủ… Xích đu vẫn đang lắc lư đều đặn theo nhịp thì bất thình lình Long Tử Nguyệt đứng dậy, thân ảnh lao nhanh đến đối mặt với Vô Phong, bàn tay hóa thành trảo thủ chộp thẳng lấy yết hầu hắn gằn giọng: "Rốt cuộc ngươi lại muốn làm gì? Ta nói ta không phải Vô Tình hay A Tình, muội muội ngươi đã chết bởi sự hận thù của ngươi rồi, ta sẽ không để ngươi lừa gạt ta thêm lần nào nữa cả.".Tiểu Đào Tử vừa định tiến vào bẩm báo thì đập vào mắt y là hình ảnh công chúa đang bóp cổ bệ hạ, sắc mặt công chúa thật đáng sợ với đôi mắt phượng ẩn chứa toàn sát khí bên trong nhìn bệ hạ. Tiểu Đào Tử lập tức cố bình tĩnh, tìm lại giọng nói của y: "Tham kiến bệ hạ! Tham kiến công chúa! Nhiếp chính vương bên ngoài cầu kiến.". Long Tử Nguyệt hất mặt nhìn Vô Phong một cái, Vô Phong lên tiếng: "Cho truyền.".Tuy Vô Phong luôn bị Long Tử Nguyệt khi dễ nhưng nàng vẫn chừa cho hắn không ít phần mặt mũi với cung nhân, dù sao hắn cũng mang danh phận là hoàng đế của một cường quốc nàng không thể làm quá lên được, nơi đây là cổ đại, cách hành xử luôn luôn có điểm bất đồng rất nhiều so với hiện đại của nàng.Hạ Tử Lân được Tiểu Đào Tử thông báo mới từ tốn tiến vào sân viện, sau khi vẫy lui thái giám xong, Hạ Tử Lân thản nhiên ngồi xuống ghế cạnh bàn đá có chạm khắc hoa văn cầu kỳ phức tạp gần đó. Long Tử Nguyệt thắc mắc: "Hạ Tử Lân ngươi hôm nay có việc gì sao lại đích thân đến đây?".Vô Phong đặt mâm bánh trái trên tay lên mặt bàn, xoay người nhìn sang Long Tử Nguyệt: "Muội có thể cân nhắc lại việc ban nãy huynh nói, tin tưởng huynh lần này là thật tâm đó.", nói xong thì rời đi để lại không gian riêng cho hai người. Long Tử Nguyệt nhìn theo bóng lưng Vô Phong cân nhắc xem lời hắn nói có đáng cậy hay không? Vô Phong vô cùng am hiểu trận pháp lẫn kết giới, Long Tử Nguyệt nàng không thể lúc nào cũng căng thẳng đề phòng hắn giở trò được.Hạ Tử Lân quan sát khuôn mặt đăm chiêu của Long Tử Nguyệt: "Tử Nguyệt, ta có việc phải rời Kiếm Tiên Thành một thời gian, nếu nàng cảm thấy trong cung nhàm chán có thể cùng ta xuất cung đi thăm thú xung quanh.", Long Tử Nguyệt hỏi: "Việc trong triều giao lại cho Hạ Lam Tịch sao? Ta không muốn nhúng tay vào Nguyệt Lan quốc ngươi nhưng thật sự Hạ Lam Tịch không phải là một hoàng đế tốt, tâm cơ không sâu, nhu nhược, còn có bản tính đa nghi. Giao ngai vàng vào tay Hạ Lam Tịch khác nào tự hủy Nguyệt Lan quốc?".Thở dài một hơi, Hạ Tử Lân nói: "Ta biết đại hoàng tử tính tình như thế nào, bất quá hắn là trưởng tử, theo lý thì sẽ kế vị tiên hoàng. Ngai vị đã để trống quá lâu, nếu còn chần chừ không lập tân đế ta quả thật không còn biện pháp khác chặn họng các triều thần trong triều.". Long Tử Nguyệt bâng quơ: "Còn một cách chặn họng bọn họ thì đó là cần ngươi tự mình xưng đế, ta tin chỉ cần ngươi muốn ngươi nhất định có biện pháp đoạt được nó.".