Tác giả:

- Đình Bảo! Anh đi làm cẩn thận!- Bạch Hồng Y từ trong nhà chạy ra tạm biệt anh. Đình Bảo chả buồn nhìn cô ôm eo ả bỏ đi Cuộc sống... thật là lạ. Một mái ấm chứa hai người phụ nữ và một người đàn ông. Bạch Hồng Y cô đã quen rồi. Dù có mang thêm hàng chục hàng trăm người phụ nữ khác đến sống chung cô vẫn sẽ như thế. Mỗi ngày, nhắc nhở anh đi làm cẩn thận. Đón anh về nhà khi anh trở về. Làm vàí chiếc bánh cho anh thưởng thức. Mặc dù cô biết, cô biết chứ. Anh chẳng ăn bánh của cô. Cũng chẳng yêu cô. Anh yêu cô ta- Mục Linh. Chỉ là... có thêm tiểu tam trong nhà. Chỉ là... có thêm một người phụ nữ. Chỉ là...anh yêu cô ta Chỉ là... hàng đêm cô phải nghe tiếng r*n r* h**n **. Chỉ có thế thôi. Cô không chịu nổi ư? Thôi đi! Cô mặc dù yếu đuối nhưng vẫn chịu được những thứ này! Anh không yêu cô thì sao? Chả sao cả! Cô yêu anh là đủ. Phải chỉ cần như thế! Buổi trưa, khi anh đi làm về, Bạch Hồng Y chạy ra - Anh đi làm về rồi à? Có mệt không? Đừng làm quá sức- chuyện này đã quá đỗi quen thuộc với…

Chương 2

Đau Hay Hạnh Phúc?Tác giả: Mon lùnTruyện Ngôn Tình- Đình Bảo! Anh đi làm cẩn thận!- Bạch Hồng Y từ trong nhà chạy ra tạm biệt anh. Đình Bảo chả buồn nhìn cô ôm eo ả bỏ đi Cuộc sống... thật là lạ. Một mái ấm chứa hai người phụ nữ và một người đàn ông. Bạch Hồng Y cô đã quen rồi. Dù có mang thêm hàng chục hàng trăm người phụ nữ khác đến sống chung cô vẫn sẽ như thế. Mỗi ngày, nhắc nhở anh đi làm cẩn thận. Đón anh về nhà khi anh trở về. Làm vàí chiếc bánh cho anh thưởng thức. Mặc dù cô biết, cô biết chứ. Anh chẳng ăn bánh của cô. Cũng chẳng yêu cô. Anh yêu cô ta- Mục Linh. Chỉ là... có thêm tiểu tam trong nhà. Chỉ là... có thêm một người phụ nữ. Chỉ là...anh yêu cô ta Chỉ là... hàng đêm cô phải nghe tiếng r*n r* h**n **. Chỉ có thế thôi. Cô không chịu nổi ư? Thôi đi! Cô mặc dù yếu đuối nhưng vẫn chịu được những thứ này! Anh không yêu cô thì sao? Chả sao cả! Cô yêu anh là đủ. Phải chỉ cần như thế! Buổi trưa, khi anh đi làm về, Bạch Hồng Y chạy ra - Anh đi làm về rồi à? Có mệt không? Đừng làm quá sức- chuyện này đã quá đỗi quen thuộc với… Hồng Y. Cô lấy nước cam cho tôi- Mục Linh ngồi ăn trái cây. Hồng Y đang lau nhà chạy đi lấy nước cam cho ảẢ vừa uống đã phun hết ra ngoài.- Nước cam chua như vậy mà cho tao uống? Mày muốn chết?- nói rồi ả tát cho cô hai cái. Hồng Y hất tay ả ta làm ả té xuống đất- Á....- Mục Linh...- anh từ trên lầu bước xuống đỡ cô dậy- Có sao không?- Đau quá! Ư...- Đi bệnh viện - anh bế ả chạy đi__________________ ❤_________________- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?- Không sao! Cẩn thận một chút. Cũng may chỉ té nhẹ không ảnh hưởng đến em bé.- Em bé?- anh bất ngờ thốt lên- Ngài không biết? Vợ ngài có thai 1 tháng rồi- Thật sao? Hay quá![ Hừ Hồng Y. Cũng may mục linh không sao. Nếu không cô chết chắc]- Mục Linh, em có con rồi đấy- Vậy sao?- mặt ả đen lại rồi nhìn anh tươi cười.- Anh còn không ly hôn với Hồng Y? Cưới em về!- ả ôm cô vào lòng- Được rồi anh sẽ ly hôn với cô ta! Cưới em về làm vợ__________________❤_________________- Hồng Y cô ra đây! - anh tức giận quát lên- Đình Bảo anh về rồi. Có mệt..."Chát" một cái tát in trên mặt cô- Cô dám đẩy mục linh, cũng may con cô ấy không sao. Ly hôn. Con tôi cần một người cha. Thứ tiểu tam như cô cút đi- hắn đưa cho cô một tờ đơn ly hôn- Không...em không muốn ly hôn.Phải! Cô không muốn. Con của ả cần một người cha. Con của cô cũng cần một người cha mà. Đêm đó anh say. Đêm đó ả không có về nhà. Đêm đó anh cùng cô ân ái.- Cô...- Em sẽ không ly hôn. Con em cũng cần cha. Con của em cũng muốn nhìn thấy mặt cha.- Cô... có thai?- Phải!- Phá...- anh lạnh lùng nói ra một từ khiến cô muốn bật khóc.- Không. Tôi không phá thai. Cũng không ly hôn. Tôi không muốn- cô hét lên- Xuống nhà kho ở đi. Ở đây tôi thấy chán ghét cô- Được!- cô dọn đồ xuống nhà kho. Khổ thế nào cô cũng muốn con của cô có cha

Hồng Y. Cô lấy nước cam cho tôi- Mục Linh ngồi ăn trái cây. Hồng Y đang lau nhà chạy đi lấy nước cam cho ả

Ả vừa uống đã phun hết ra ngoài.

- Nước cam chua như vậy mà cho tao uống? Mày muốn chết?- nói rồi ả tát cho cô hai cái. Hồng Y hất tay ả ta làm ả té xuống đất

- Á....

- Mục Linh...- anh từ trên lầu bước xuống đỡ cô dậy

- Có sao không?

- Đau quá! Ư...

- Đi bệnh viện - anh bế ả chạy đi

__________________ ❤_________________

- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?

- Không sao! Cẩn thận một chút. Cũng may chỉ té nhẹ không ảnh hưởng đến em bé.

- Em bé?- anh bất ngờ thốt lên

- Ngài không biết? Vợ ngài có thai 1 tháng rồi

- Thật sao? Hay quá!

[ Hừ Hồng Y. Cũng may mục linh không sao. Nếu không cô chết chắc]

- Mục Linh, em có con rồi đấy

- Vậy sao?- mặt ả đen lại rồi nhìn anh tươi cười.

- Anh còn không ly hôn với Hồng Y? Cưới em về!- ả ôm cô vào lòng

- Được rồi anh sẽ ly hôn với cô ta! Cưới em về làm vợ

__________________❤_________________

- Hồng Y cô ra đây! - anh tức giận quát lên

- Đình Bảo anh về rồi. Có mệt...

"Chát" một cái tát in trên mặt cô

- Cô dám đẩy mục linh, cũng may con cô ấy không sao. Ly hôn. Con tôi cần một người cha. Thứ tiểu tam như cô cút đi- hắn đưa cho cô một tờ đơn ly hôn

- Không...em không muốn ly hôn.

Phải! Cô không muốn. Con của ả cần một người cha. Con của cô cũng cần một người cha mà. Đêm đó anh say. Đêm đó ả không có về nhà. Đêm đó anh cùng cô ân ái.

- Cô...

- Em sẽ không ly hôn. Con em cũng cần cha. Con của em cũng muốn nhìn thấy mặt cha.

- Cô... có thai?

- Phải!

- Phá...- anh lạnh lùng nói ra một từ khiến cô muốn bật khóc.

- Không. Tôi không phá thai. Cũng không ly hôn. Tôi không muốn- cô hét lên

- Xuống nhà kho ở đi. Ở đây tôi thấy chán ghét cô

- Được!- cô dọn đồ xuống nhà kho. Khổ thế nào cô cũng muốn con của cô có cha

Đau Hay Hạnh Phúc?Tác giả: Mon lùnTruyện Ngôn Tình- Đình Bảo! Anh đi làm cẩn thận!- Bạch Hồng Y từ trong nhà chạy ra tạm biệt anh. Đình Bảo chả buồn nhìn cô ôm eo ả bỏ đi Cuộc sống... thật là lạ. Một mái ấm chứa hai người phụ nữ và một người đàn ông. Bạch Hồng Y cô đã quen rồi. Dù có mang thêm hàng chục hàng trăm người phụ nữ khác đến sống chung cô vẫn sẽ như thế. Mỗi ngày, nhắc nhở anh đi làm cẩn thận. Đón anh về nhà khi anh trở về. Làm vàí chiếc bánh cho anh thưởng thức. Mặc dù cô biết, cô biết chứ. Anh chẳng ăn bánh của cô. Cũng chẳng yêu cô. Anh yêu cô ta- Mục Linh. Chỉ là... có thêm tiểu tam trong nhà. Chỉ là... có thêm một người phụ nữ. Chỉ là...anh yêu cô ta Chỉ là... hàng đêm cô phải nghe tiếng r*n r* h**n **. Chỉ có thế thôi. Cô không chịu nổi ư? Thôi đi! Cô mặc dù yếu đuối nhưng vẫn chịu được những thứ này! Anh không yêu cô thì sao? Chả sao cả! Cô yêu anh là đủ. Phải chỉ cần như thế! Buổi trưa, khi anh đi làm về, Bạch Hồng Y chạy ra - Anh đi làm về rồi à? Có mệt không? Đừng làm quá sức- chuyện này đã quá đỗi quen thuộc với… Hồng Y. Cô lấy nước cam cho tôi- Mục Linh ngồi ăn trái cây. Hồng Y đang lau nhà chạy đi lấy nước cam cho ảẢ vừa uống đã phun hết ra ngoài.- Nước cam chua như vậy mà cho tao uống? Mày muốn chết?- nói rồi ả tát cho cô hai cái. Hồng Y hất tay ả ta làm ả té xuống đất- Á....- Mục Linh...- anh từ trên lầu bước xuống đỡ cô dậy- Có sao không?- Đau quá! Ư...- Đi bệnh viện - anh bế ả chạy đi__________________ ❤_________________- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?- Không sao! Cẩn thận một chút. Cũng may chỉ té nhẹ không ảnh hưởng đến em bé.- Em bé?- anh bất ngờ thốt lên- Ngài không biết? Vợ ngài có thai 1 tháng rồi- Thật sao? Hay quá![ Hừ Hồng Y. Cũng may mục linh không sao. Nếu không cô chết chắc]- Mục Linh, em có con rồi đấy- Vậy sao?- mặt ả đen lại rồi nhìn anh tươi cười.- Anh còn không ly hôn với Hồng Y? Cưới em về!- ả ôm cô vào lòng- Được rồi anh sẽ ly hôn với cô ta! Cưới em về làm vợ__________________❤_________________- Hồng Y cô ra đây! - anh tức giận quát lên- Đình Bảo anh về rồi. Có mệt..."Chát" một cái tát in trên mặt cô- Cô dám đẩy mục linh, cũng may con cô ấy không sao. Ly hôn. Con tôi cần một người cha. Thứ tiểu tam như cô cút đi- hắn đưa cho cô một tờ đơn ly hôn- Không...em không muốn ly hôn.Phải! Cô không muốn. Con của ả cần một người cha. Con của cô cũng cần một người cha mà. Đêm đó anh say. Đêm đó ả không có về nhà. Đêm đó anh cùng cô ân ái.- Cô...- Em sẽ không ly hôn. Con em cũng cần cha. Con của em cũng muốn nhìn thấy mặt cha.- Cô... có thai?- Phải!- Phá...- anh lạnh lùng nói ra một từ khiến cô muốn bật khóc.- Không. Tôi không phá thai. Cũng không ly hôn. Tôi không muốn- cô hét lên- Xuống nhà kho ở đi. Ở đây tôi thấy chán ghét cô- Được!- cô dọn đồ xuống nhà kho. Khổ thế nào cô cũng muốn con của cô có cha

Chương 2