Cô không yêu anh, anh thì ghét cô. Vì anh yêu em gái cô. Anh cho là vì cô mà ả ra đi. Cô không nói không hờn vì tâm cô đã chết. Mẹ mất ba liền cưới vợ bé bán cô cho anh. Em gái thì bỏ đi đâu không biết để lại tên bạn trai ép cô làm vợ. Hằng ngày hắn đi sớm về khuya. Hành hạ cô ko ngừng. "Anh về rồi? " Cô mệt mỏi đi lại cầm áo vest và cặp anh. Anh quăng vào mặt cô. Cô đứng đón mà ko hề né dường như nó đã quen. "Cô lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đó sao ko chán à? Tôi thì ngán lắm rồi. " Anh say anh lôi cô lên giường phát tiết ko ngừng gọi tên ả: "Lâm Nhi... Em ở đâu... Lâm nhi... " Cô ko khóc mà cứ nằm đó chịu đựng. Sáng hôm sau anh thức dậy và ko ngừng dùng roi quất cô: "Ai cho cô lên giường với tôi, cô cần đàn ông đến vậy sao? Được! " Anh móc điện thoại ra:" Tìm cho tôi 10 tên đàn ông. " Anh giao cô cho họ, cô gào thét: " Thả tôi ra Bách Lý Nham thả tôi ra." " Đ* c*m th*." " không...Thả tôi ra... " Cô ko khóc chỉ gào lên rồi cô chỉ thấy một mảnh đen tối cánh cửa đóng lại. Anh mở cửa ra…
Chương 5
17:30 Phu Nhân Anh Về RồiTác giả: Diêu Thiên DyTruyện Ngôn TìnhCô không yêu anh, anh thì ghét cô. Vì anh yêu em gái cô. Anh cho là vì cô mà ả ra đi. Cô không nói không hờn vì tâm cô đã chết. Mẹ mất ba liền cưới vợ bé bán cô cho anh. Em gái thì bỏ đi đâu không biết để lại tên bạn trai ép cô làm vợ. Hằng ngày hắn đi sớm về khuya. Hành hạ cô ko ngừng. "Anh về rồi? " Cô mệt mỏi đi lại cầm áo vest và cặp anh. Anh quăng vào mặt cô. Cô đứng đón mà ko hề né dường như nó đã quen. "Cô lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đó sao ko chán à? Tôi thì ngán lắm rồi. " Anh say anh lôi cô lên giường phát tiết ko ngừng gọi tên ả: "Lâm Nhi... Em ở đâu... Lâm nhi... " Cô ko khóc mà cứ nằm đó chịu đựng. Sáng hôm sau anh thức dậy và ko ngừng dùng roi quất cô: "Ai cho cô lên giường với tôi, cô cần đàn ông đến vậy sao? Được! " Anh móc điện thoại ra:" Tìm cho tôi 10 tên đàn ông. " Anh giao cô cho họ, cô gào thét: " Thả tôi ra Bách Lý Nham thả tôi ra." " Đ* c*m th*." " không...Thả tôi ra... " Cô ko khóc chỉ gào lên rồi cô chỉ thấy một mảnh đen tối cánh cửa đóng lại. Anh mở cửa ra… Anh và ả đi làm về ả chạy lại ôm lấy cô:" Chị em có thai rồi đó! "Cô làm rơi cái chén trên tay... Cô quay sang nhìn ả đang mỉm cười. Cô đau... Đau cho đứa con của cô." Vậy sao? "" Chị. Chị ko vui sao? "" Tại sao tôi phải vui? "Ả chạy lại ôm lấy anh khóc lóc. Anh ôm ả vào lòng:" Anh chị ghét em. Có phải vì em cướp anh ko? Huhu... "Anh tức giận khi thấy ả khóc anh đá chậu bông sứ về phía cô." Hạ Kim Uyên ai cho cô làm cô ấy khóc. "Dù chậu bông không to lắm nhưng đủ làm cô chảy máu đầu bất tỉnh. Cô ngã xuống sofa máu chảy rất nhiều nhưng anh lại không quan tâm ôm ả đi lên lầu....Mấy tháng rồi cô bị hành hạ ko ít. Người hầu theo phe ả giả bộ biện chuyện nói xấu cô." Ông chủ Hạ Kim Uyên tát bà chủ. "" Bỏ đói cô ta. "..." Ông chủ Hạ Kim Uyên bắt Bà chủ lau nhà. "" Đánh cô ta. "...Cứ như thế cho tới hôm." Chị sao chị xô em té. A... Đau quá... Con em... Chị đó là cháu chị mà sao chị ác vậy. "Anh đi về thấy ả nằm trong vũng máu và cô đang đứng trên lầu mỉm cười thì tức giận cho là cô đẩy ả." Hạ Kim Uyên... Người đâu đem nhốt lại. "Cô lại lần nữa cười cho số phận của mình. Nhưng mà đâu dễ. Trước khi bán cô anh nhốt cô vào nhà kho. Ba ngày đánh cô như súc vật. Đánh bằng dây xích. Ngâm cô vào nước lạnh nhấn đầu cô xuống ba phút lấy lên. Anh còn tàn ác cắt đứt ngón tay đeo nhẫn cưới của cô lấy tay cô cho chó ăn." A!!! "" Ai bảo cô hại mẹ con cô ấy? "Tiếng la thảm thiết của cô trong màn đêm. Rồi ngày thứ tư bán cô cho vương tổng." Vương Tổng xin lỗi hàng không tốt lắm. Nhưng đảm bảo bên trong xài được. "" Được đây là 100 vạn. "
Anh và ả đi làm về ả chạy lại ôm lấy cô:
" Chị em có thai rồi đó! "
Cô làm rơi cái chén trên tay... Cô quay sang nhìn ả đang mỉm cười. Cô đau... Đau cho đứa con của cô.
" Vậy sao? "
" Chị. Chị ko vui sao? "
" Tại sao tôi phải vui? "
Ả chạy lại ôm lấy anh khóc lóc. Anh ôm ả vào lòng:
" Anh chị ghét em. Có phải vì em cướp anh ko? Huhu... "
Anh tức giận khi thấy ả khóc anh đá chậu bông sứ về phía cô.
" Hạ Kim Uyên ai cho cô làm cô ấy khóc. "
Dù chậu bông không to lắm nhưng đủ làm cô chảy máu đầu bất tỉnh. Cô ngã xuống sofa máu chảy rất nhiều nhưng anh lại không quan tâm ôm ả đi lên lầu.
...
Mấy tháng rồi cô bị hành hạ ko ít. Người hầu theo phe ả giả bộ biện chuyện nói xấu cô.
" Ông chủ Hạ Kim Uyên tát bà chủ. "
" Bỏ đói cô ta. "
...
" Ông chủ Hạ Kim Uyên bắt Bà chủ lau nhà. "
" Đánh cô ta. "
...
Cứ như thế cho tới hôm.
" Chị sao chị xô em té. A... Đau quá... Con em... Chị đó là cháu chị mà sao chị ác vậy. "
Anh đi về thấy ả nằm trong vũng máu và cô đang đứng trên lầu mỉm cười thì tức giận cho là cô đẩy ả.
" Hạ Kim Uyên... Người đâu đem nhốt lại. "
Cô lại lần nữa cười cho số phận của mình. Nhưng mà đâu dễ. Trước khi bán cô anh nhốt cô vào nhà kho. Ba ngày đánh cô như súc vật. Đánh bằng dây xích. Ngâm cô vào nước lạnh nhấn đầu cô xuống ba phút lấy lên. Anh còn tàn ác cắt đứt ngón tay đeo nhẫn cưới của cô lấy tay cô cho chó ăn.
" A!!! "
" Ai bảo cô hại mẹ con cô ấy? "
Tiếng la thảm thiết của cô trong màn đêm. Rồi ngày thứ tư bán cô cho vương tổng.
" Vương Tổng xin lỗi hàng không tốt lắm. Nhưng đảm bảo bên trong xài được. "
" Được đây là 100 vạn. "
17:30 Phu Nhân Anh Về RồiTác giả: Diêu Thiên DyTruyện Ngôn TìnhCô không yêu anh, anh thì ghét cô. Vì anh yêu em gái cô. Anh cho là vì cô mà ả ra đi. Cô không nói không hờn vì tâm cô đã chết. Mẹ mất ba liền cưới vợ bé bán cô cho anh. Em gái thì bỏ đi đâu không biết để lại tên bạn trai ép cô làm vợ. Hằng ngày hắn đi sớm về khuya. Hành hạ cô ko ngừng. "Anh về rồi? " Cô mệt mỏi đi lại cầm áo vest và cặp anh. Anh quăng vào mặt cô. Cô đứng đón mà ko hề né dường như nó đã quen. "Cô lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đó sao ko chán à? Tôi thì ngán lắm rồi. " Anh say anh lôi cô lên giường phát tiết ko ngừng gọi tên ả: "Lâm Nhi... Em ở đâu... Lâm nhi... " Cô ko khóc mà cứ nằm đó chịu đựng. Sáng hôm sau anh thức dậy và ko ngừng dùng roi quất cô: "Ai cho cô lên giường với tôi, cô cần đàn ông đến vậy sao? Được! " Anh móc điện thoại ra:" Tìm cho tôi 10 tên đàn ông. " Anh giao cô cho họ, cô gào thét: " Thả tôi ra Bách Lý Nham thả tôi ra." " Đ* c*m th*." " không...Thả tôi ra... " Cô ko khóc chỉ gào lên rồi cô chỉ thấy một mảnh đen tối cánh cửa đóng lại. Anh mở cửa ra… Anh và ả đi làm về ả chạy lại ôm lấy cô:" Chị em có thai rồi đó! "Cô làm rơi cái chén trên tay... Cô quay sang nhìn ả đang mỉm cười. Cô đau... Đau cho đứa con của cô." Vậy sao? "" Chị. Chị ko vui sao? "" Tại sao tôi phải vui? "Ả chạy lại ôm lấy anh khóc lóc. Anh ôm ả vào lòng:" Anh chị ghét em. Có phải vì em cướp anh ko? Huhu... "Anh tức giận khi thấy ả khóc anh đá chậu bông sứ về phía cô." Hạ Kim Uyên ai cho cô làm cô ấy khóc. "Dù chậu bông không to lắm nhưng đủ làm cô chảy máu đầu bất tỉnh. Cô ngã xuống sofa máu chảy rất nhiều nhưng anh lại không quan tâm ôm ả đi lên lầu....Mấy tháng rồi cô bị hành hạ ko ít. Người hầu theo phe ả giả bộ biện chuyện nói xấu cô." Ông chủ Hạ Kim Uyên tát bà chủ. "" Bỏ đói cô ta. "..." Ông chủ Hạ Kim Uyên bắt Bà chủ lau nhà. "" Đánh cô ta. "...Cứ như thế cho tới hôm." Chị sao chị xô em té. A... Đau quá... Con em... Chị đó là cháu chị mà sao chị ác vậy. "Anh đi về thấy ả nằm trong vũng máu và cô đang đứng trên lầu mỉm cười thì tức giận cho là cô đẩy ả." Hạ Kim Uyên... Người đâu đem nhốt lại. "Cô lại lần nữa cười cho số phận của mình. Nhưng mà đâu dễ. Trước khi bán cô anh nhốt cô vào nhà kho. Ba ngày đánh cô như súc vật. Đánh bằng dây xích. Ngâm cô vào nước lạnh nhấn đầu cô xuống ba phút lấy lên. Anh còn tàn ác cắt đứt ngón tay đeo nhẫn cưới của cô lấy tay cô cho chó ăn." A!!! "" Ai bảo cô hại mẹ con cô ấy? "Tiếng la thảm thiết của cô trong màn đêm. Rồi ngày thứ tư bán cô cho vương tổng." Vương Tổng xin lỗi hàng không tốt lắm. Nhưng đảm bảo bên trong xài được. "" Được đây là 100 vạn. "