Tác giả:

Cô không yêu anh, anh thì ghét cô. Vì anh yêu em gái cô. Anh cho là vì cô mà ả ra đi. Cô không nói không hờn vì tâm cô đã chết. Mẹ mất ba liền cưới vợ bé bán cô cho anh. Em gái thì bỏ đi đâu không biết để lại tên bạn trai ép cô làm vợ. Hằng ngày hắn đi sớm về khuya. Hành hạ cô ko ngừng. "Anh về rồi? " Cô mệt mỏi đi lại cầm áo vest và cặp anh. Anh quăng vào mặt cô. Cô đứng đón mà ko hề né dường như nó đã quen. "Cô lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đó sao ko chán à? Tôi thì ngán lắm rồi. " Anh say anh lôi cô lên giường phát tiết ko ngừng gọi tên ả: "Lâm Nhi... Em ở đâu... Lâm nhi... " Cô ko khóc mà cứ nằm đó chịu đựng. Sáng hôm sau anh thức dậy và ko ngừng dùng roi quất cô: "Ai cho cô lên giường với tôi, cô cần đàn ông đến vậy sao? Được! " Anh móc điện thoại ra:" Tìm cho tôi 10 tên đàn ông. " Anh giao cô cho họ, cô gào thét: " Thả tôi ra Bách Lý Nham thả tôi ra." " Đ* c*m th*." " không...Thả tôi ra... " Cô ko khóc chỉ gào lên rồi cô chỉ thấy một mảnh đen tối cánh cửa đóng lại. Anh mở cửa ra…

Chương 7

17:30 Phu Nhân Anh Về RồiTác giả: Diêu Thiên DyTruyện Ngôn TìnhCô không yêu anh, anh thì ghét cô. Vì anh yêu em gái cô. Anh cho là vì cô mà ả ra đi. Cô không nói không hờn vì tâm cô đã chết. Mẹ mất ba liền cưới vợ bé bán cô cho anh. Em gái thì bỏ đi đâu không biết để lại tên bạn trai ép cô làm vợ. Hằng ngày hắn đi sớm về khuya. Hành hạ cô ko ngừng. "Anh về rồi? " Cô mệt mỏi đi lại cầm áo vest và cặp anh. Anh quăng vào mặt cô. Cô đứng đón mà ko hề né dường như nó đã quen. "Cô lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đó sao ko chán à? Tôi thì ngán lắm rồi. " Anh say anh lôi cô lên giường phát tiết ko ngừng gọi tên ả: "Lâm Nhi... Em ở đâu... Lâm nhi... " Cô ko khóc mà cứ nằm đó chịu đựng. Sáng hôm sau anh thức dậy và ko ngừng dùng roi quất cô: "Ai cho cô lên giường với tôi, cô cần đàn ông đến vậy sao? Được! " Anh móc điện thoại ra:" Tìm cho tôi 10 tên đàn ông. " Anh giao cô cho họ, cô gào thét: " Thả tôi ra Bách Lý Nham thả tôi ra." " Đ* c*m th*." " không...Thả tôi ra... " Cô ko khóc chỉ gào lên rồi cô chỉ thấy một mảnh đen tối cánh cửa đóng lại. Anh mở cửa ra… Anh nhìn cô đứng trên đó tim anh như muốn ngừng đập:-Uyên nhi đừng làm như vậy được ko? Em leo xuống đi Uyên nhi.-Uyên nhi ơi anh sai rồi! Anh xin lỗi vì ba năm qua đã thương tổn em. Anh là thằng tồi. Ko xứng để được em yêu. Cầu xin em leo xuống. Em muốn đánh anh mắng anh cũng được. Xin em đừng hành hạ mình.-Uyên nhi coi như em vì anh lần này nữa được ko? Em leo xuống đi. Tìm anh đau lắm rồi anh xin em.-Ko Uyên nhi!Cô đứng trên đó chỉ nghe loáng thoáng anh kêu tên mình rồi xin lỗi rồi tim anh đau cô ko hiểu gì cả. Cô ko biết phải làm sao? Cô chỉ muốn chết. Cô đành kết thúc số phận mình ở đây.Cô lơ lửng trên không trung trái đất dường như ko có trọng lực. Cô mỉm cười nhìn bầu trời. Rồi rầm.Anh đỡ lấy đầu cô thân thể cô tiếp đất. Anh ôm lấy mặt cô, anh sợ lắm:-Uyên nhi! Uyên nhi! Em tỉnh lại đi em nghe anh nói ko?Cô mở mắt nhìn anh:-Sao lại cứu tôi đáng lẽ tôi chết anh phải vui chứ?Anh lắc đầu:-Ko anh ko muốn em chết. Anh biết mọi chuyện rồi anh sai rồi. Anh xin em tha lỗi cho anh. Cho anh cơ hội.-Ko có cơ hội nào cả.-Uyên nhi ko phải em yêu anh sao?Cô yếu ớt mỉm cười giờ thì cô hết sức rồi:-Phải tôi... Từng... Từng yêu anh... Nhưng anh đã vứt bỏ... Tình yêu... Ư... Ưm... Tình yêu của tôi vô... Vô tình như... Như rác thải...Rồi máu từ miệng cô chảy ra. Cô ngất đi trong vòng tay anh. Anh la lên. Tiếng xe cấp cứu trong đêm.-Bác sĩ mau cứu cô ấy nếu cô ấy có chuyện gì tôi bảo đảm các người và cả cái bệnh viện này nữa cũng phải đi chầu Diêm Dương.Các bác sĩ run rẩy:-Vâng Vâng chúng tôi sẽ cố gắng.-Ko phải cố gắng mà là nhất định.Các bác sĩ lo lắng đi vào phòng mổ. Y tá ra vào lấy máu, anh run rẩy ngồi xuống đất:-Uyên nhi em nhất định ko được có chuyện gì anh nhất định sẽ yêu em. Em phải tỉnh lại. Anh xin lỗi! Xin lỗi Uyên nhi!Ba tiếng sau căn phòng phẩu thuật tắt đèn. Bác sĩ đi ra anh đứng dậy nắm lấy áo bác sĩ đi đầu:-Cô ấy sao rồi.-Cô ấy... Cô ấy bị hành hạ quá nhiều. Cộng với cơ thể suy nhược chỉ có 40 kg thương tích đầy mình chúng tôi phải chăm sóc đặc biệt cho cô ấy bằng ống dẫn. Còn nữa...-Còn gì?-Cô ấy bị tổn thương tâm Lý e là khi tỉnh dậy cô ấy sẽ ko bình thường.Anh lui lại phía sau:-Ý ông là cô ấy bị...-Tâm thần! Nhưng sẽ ko quá mức điên loạn...Trời ơi sao anh lại có thể khiến cô thành như thế chứ. Anh ko phải người. Cô ấy có thể tha thứ cho anh ko?#Còn

Anh nhìn cô đứng trên đó tim anh như muốn ngừng đập:

-Uyên nhi đừng làm như vậy được ko? Em leo xuống đi Uyên nhi.

-Uyên nhi ơi anh sai rồi! Anh xin lỗi vì ba năm qua đã thương tổn em. Anh là thằng tồi. Ko xứng để được em yêu. Cầu xin em leo xuống. Em muốn đánh anh mắng anh cũng được. Xin em đừng hành hạ mình.

-Uyên nhi coi như em vì anh lần này nữa được ko? Em leo xuống đi. Tìm anh đau lắm rồi anh xin em.

-Ko Uyên nhi!

Cô đứng trên đó chỉ nghe loáng thoáng anh kêu tên mình rồi xin lỗi rồi tim anh đau cô ko hiểu gì cả. Cô ko biết phải làm sao? Cô chỉ muốn chết. Cô đành kết thúc số phận mình ở đây.

Cô lơ lửng trên không trung trái đất dường như ko có trọng lực. Cô mỉm cười nhìn bầu trời. Rồi rầm.

Anh đỡ lấy đầu cô thân thể cô tiếp đất. Anh ôm lấy mặt cô, anh sợ lắm:

-Uyên nhi! Uyên nhi! Em tỉnh lại đi em nghe anh nói ko?

Cô mở mắt nhìn anh:-Sao lại cứu tôi đáng lẽ tôi chết anh phải vui chứ?

Anh lắc đầu:-Ko anh ko muốn em chết. Anh biết mọi chuyện rồi anh sai rồi. Anh xin em tha lỗi cho anh. Cho anh cơ hội.

-Ko có cơ hội nào cả.

-Uyên nhi ko phải em yêu anh sao?

Cô yếu ớt mỉm cười giờ thì cô hết sức rồi:

-Phải tôi... Từng... Từng yêu anh... Nhưng anh đã vứt bỏ... Tình yêu... Ư... Ưm... Tình yêu của tôi vô... Vô tình như... Như rác thải...

Rồi máu từ miệng cô chảy ra. Cô ngất đi trong vòng tay anh. Anh la lên. Tiếng xe cấp cứu trong đêm.

-Bác sĩ mau cứu cô ấy nếu cô ấy có chuyện gì tôi bảo đảm các người và cả cái bệnh viện này nữa cũng phải đi chầu Diêm Dương.

Các bác sĩ run rẩy:-Vâng Vâng chúng tôi sẽ cố gắng.

-Ko phải cố gắng mà là nhất định.

Các bác sĩ lo lắng đi vào phòng mổ. Y tá ra vào lấy máu, anh run rẩy ngồi xuống đất:

-Uyên nhi em nhất định ko được có chuyện gì anh nhất định sẽ yêu em. Em phải tỉnh lại. Anh xin lỗi! Xin lỗi Uyên nhi!

Ba tiếng sau căn phòng phẩu thuật tắt đèn. Bác sĩ đi ra anh đứng dậy nắm lấy áo bác sĩ đi đầu:-Cô ấy sao rồi.

-Cô ấy... Cô ấy bị hành hạ quá nhiều. Cộng với cơ thể suy nhược chỉ có 40 kg thương tích đầy mình chúng tôi phải chăm sóc đặc biệt cho cô ấy bằng ống dẫn. Còn nữa...

-Còn gì?

-Cô ấy bị tổn thương tâm Lý e là khi tỉnh dậy cô ấy sẽ ko bình thường.

Anh lui lại phía sau:-Ý ông là cô ấy bị...

-Tâm thần! Nhưng sẽ ko quá mức điên loạn...

Trời ơi sao anh lại có thể khiến cô thành như thế chứ. Anh ko phải người. Cô ấy có thể tha thứ cho anh ko?

#Còn

17:30 Phu Nhân Anh Về RồiTác giả: Diêu Thiên DyTruyện Ngôn TìnhCô không yêu anh, anh thì ghét cô. Vì anh yêu em gái cô. Anh cho là vì cô mà ả ra đi. Cô không nói không hờn vì tâm cô đã chết. Mẹ mất ba liền cưới vợ bé bán cô cho anh. Em gái thì bỏ đi đâu không biết để lại tên bạn trai ép cô làm vợ. Hằng ngày hắn đi sớm về khuya. Hành hạ cô ko ngừng. "Anh về rồi? " Cô mệt mỏi đi lại cầm áo vest và cặp anh. Anh quăng vào mặt cô. Cô đứng đón mà ko hề né dường như nó đã quen. "Cô lúc nào cũng trưng cái bộ mặt đó sao ko chán à? Tôi thì ngán lắm rồi. " Anh say anh lôi cô lên giường phát tiết ko ngừng gọi tên ả: "Lâm Nhi... Em ở đâu... Lâm nhi... " Cô ko khóc mà cứ nằm đó chịu đựng. Sáng hôm sau anh thức dậy và ko ngừng dùng roi quất cô: "Ai cho cô lên giường với tôi, cô cần đàn ông đến vậy sao? Được! " Anh móc điện thoại ra:" Tìm cho tôi 10 tên đàn ông. " Anh giao cô cho họ, cô gào thét: " Thả tôi ra Bách Lý Nham thả tôi ra." " Đ* c*m th*." " không...Thả tôi ra... " Cô ko khóc chỉ gào lên rồi cô chỉ thấy một mảnh đen tối cánh cửa đóng lại. Anh mở cửa ra… Anh nhìn cô đứng trên đó tim anh như muốn ngừng đập:-Uyên nhi đừng làm như vậy được ko? Em leo xuống đi Uyên nhi.-Uyên nhi ơi anh sai rồi! Anh xin lỗi vì ba năm qua đã thương tổn em. Anh là thằng tồi. Ko xứng để được em yêu. Cầu xin em leo xuống. Em muốn đánh anh mắng anh cũng được. Xin em đừng hành hạ mình.-Uyên nhi coi như em vì anh lần này nữa được ko? Em leo xuống đi. Tìm anh đau lắm rồi anh xin em.-Ko Uyên nhi!Cô đứng trên đó chỉ nghe loáng thoáng anh kêu tên mình rồi xin lỗi rồi tim anh đau cô ko hiểu gì cả. Cô ko biết phải làm sao? Cô chỉ muốn chết. Cô đành kết thúc số phận mình ở đây.Cô lơ lửng trên không trung trái đất dường như ko có trọng lực. Cô mỉm cười nhìn bầu trời. Rồi rầm.Anh đỡ lấy đầu cô thân thể cô tiếp đất. Anh ôm lấy mặt cô, anh sợ lắm:-Uyên nhi! Uyên nhi! Em tỉnh lại đi em nghe anh nói ko?Cô mở mắt nhìn anh:-Sao lại cứu tôi đáng lẽ tôi chết anh phải vui chứ?Anh lắc đầu:-Ko anh ko muốn em chết. Anh biết mọi chuyện rồi anh sai rồi. Anh xin em tha lỗi cho anh. Cho anh cơ hội.-Ko có cơ hội nào cả.-Uyên nhi ko phải em yêu anh sao?Cô yếu ớt mỉm cười giờ thì cô hết sức rồi:-Phải tôi... Từng... Từng yêu anh... Nhưng anh đã vứt bỏ... Tình yêu... Ư... Ưm... Tình yêu của tôi vô... Vô tình như... Như rác thải...Rồi máu từ miệng cô chảy ra. Cô ngất đi trong vòng tay anh. Anh la lên. Tiếng xe cấp cứu trong đêm.-Bác sĩ mau cứu cô ấy nếu cô ấy có chuyện gì tôi bảo đảm các người và cả cái bệnh viện này nữa cũng phải đi chầu Diêm Dương.Các bác sĩ run rẩy:-Vâng Vâng chúng tôi sẽ cố gắng.-Ko phải cố gắng mà là nhất định.Các bác sĩ lo lắng đi vào phòng mổ. Y tá ra vào lấy máu, anh run rẩy ngồi xuống đất:-Uyên nhi em nhất định ko được có chuyện gì anh nhất định sẽ yêu em. Em phải tỉnh lại. Anh xin lỗi! Xin lỗi Uyên nhi!Ba tiếng sau căn phòng phẩu thuật tắt đèn. Bác sĩ đi ra anh đứng dậy nắm lấy áo bác sĩ đi đầu:-Cô ấy sao rồi.-Cô ấy... Cô ấy bị hành hạ quá nhiều. Cộng với cơ thể suy nhược chỉ có 40 kg thương tích đầy mình chúng tôi phải chăm sóc đặc biệt cho cô ấy bằng ống dẫn. Còn nữa...-Còn gì?-Cô ấy bị tổn thương tâm Lý e là khi tỉnh dậy cô ấy sẽ ko bình thường.Anh lui lại phía sau:-Ý ông là cô ấy bị...-Tâm thần! Nhưng sẽ ko quá mức điên loạn...Trời ơi sao anh lại có thể khiến cô thành như thế chứ. Anh ko phải người. Cô ấy có thể tha thứ cho anh ko?#Còn

Chương 7