Nàng dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một Băng Động.Chết tiệt, chỉ vì con nhok hồ ly đó!!! Nào là muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, nào là chống ế,... thật ra chỉ muốn chọc cho ta tức chết mà!!! Lại nhìn quanh đây một cách hiếu kỳ, lẩm bẩm: - Nơi này cũng không tệ đâu à... Cạnh bên nàng có một cô gái tầm tầm 8 tuổi đầu đang cười đùa nãy giờ, chắc chắn là nhok hồ ly rồi đây. (Tác giả:Chứ còn ai trồngg khoai đất này) Còn có một cô gái đang bất tỉnh, khoảng 10 tuổi, đây hẳn là nô tì của nàng, Hạ Đào.Nhok hồ ly cười hì hì: - Cứ gọi ta là Thiên Dạ, để đền bù ta sẽ làm ám vệ cho ngươi!!!! Vừa mới dứt lời nhok liền biến mất làm cho nàng tức giận muốn chết trước. Sau một hồi mới đành đoạn lay lay Hạ Đào tỷ tỷ dậy.Nàng đang bị kẹt trong cơ thể bé gái 5 tuổi nên hơi khó khăn cho khá nhiều việc quan trọng nhất là đi xử lý con hồ ly đó Aaaa! Nàng quên mất nàng đang ở trong hang của Huyết Băng Linh, sát thủ số một ở Đông đại lục ( đc lượm về ấy mà), 36 tuổi rồi đây mà còn đẹp như hai mươi…
Chương 6: Vô Danh công tử, ngươi là ai?
Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi SưTác giả: Ngọc DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNàng dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một Băng Động.Chết tiệt, chỉ vì con nhok hồ ly đó!!! Nào là muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, nào là chống ế,... thật ra chỉ muốn chọc cho ta tức chết mà!!! Lại nhìn quanh đây một cách hiếu kỳ, lẩm bẩm: - Nơi này cũng không tệ đâu à... Cạnh bên nàng có một cô gái tầm tầm 8 tuổi đầu đang cười đùa nãy giờ, chắc chắn là nhok hồ ly rồi đây. (Tác giả:Chứ còn ai trồngg khoai đất này) Còn có một cô gái đang bất tỉnh, khoảng 10 tuổi, đây hẳn là nô tì của nàng, Hạ Đào.Nhok hồ ly cười hì hì: - Cứ gọi ta là Thiên Dạ, để đền bù ta sẽ làm ám vệ cho ngươi!!!! Vừa mới dứt lời nhok liền biến mất làm cho nàng tức giận muốn chết trước. Sau một hồi mới đành đoạn lay lay Hạ Đào tỷ tỷ dậy.Nàng đang bị kẹt trong cơ thể bé gái 5 tuổi nên hơi khó khăn cho khá nhiều việc quan trọng nhất là đi xử lý con hồ ly đó Aaaa! Nàng quên mất nàng đang ở trong hang của Huyết Băng Linh, sát thủ số một ở Đông đại lục ( đc lượm về ấy mà), 36 tuổi rồi đây mà còn đẹp như hai mươi… - Ta là....Cứ gọi ta là vô danh công tử đi!Sau đó đám thuộc hạ của hắn cuối đầu một cái như chào thành ý, rồi nhanh tay hội tụ hoa tuyết bao quanh lấy thân thể mình. Nhưng, hắn lại khựng lại trước một thanh âm nhẹ nhàng như lông hồng rơi, dịu như tiếng suối chảy, một thanh âm quen thuộc nhưng sao lại lạnh hơn vào phần:- Vô danh công tử! Ngươi đứng lại....Đôi mắt hắn như trực mở to, khuôn mặt năm phần ma mị, một phần kiều diễm bốn phần kinh ngạc nhìn về phía trước. Nàng, nhanh như vậy mà đã tỉnh rồi?Nàng xanh mặt đau đớn khi qua được cơn nguy hiểm, kiên trì đứng vững, tau chống ngang hông, mắt nhìn hắn một cách kiên định. Mái tóc đen phất phơ trong gió lộ ra vạn phần hoàn mỹ trên khuôn mặt thanh tú. Vốn đã xinh đẹp nhưng bị viên thuốc đỏ thanh tẩy một lần liền đẹp lại thêm đẹp khiến cho ai cũng không thể không bất ngờ ~~ Làn da trắng hồng rạng rỡ dưới ánh nắng mai, đôi môi đỏ mọng cất lên:- Ngươi thật sự là ai?Khi nãy nàng đang trong mộng ảo chợt thấy một cánh hồng rơi vào tay, cánh hồng toả sáng rạng rỡ như ánh đèn giữa đêm tối, tập trung ánh nhìn của nàng. Rồi lại một ngọn gió mát thổi qua, nàng nghe được tiếng sóng biển rào rào thanh tĩnh. Âm thanh trong giấc mộng kia biến mất hoà theo hình ảnh. Nàng nghe loáng thoáng được từ Vô danh công tử thêm cánh hồng phát sáng kia hoá vào trong hư không đem theo hình ảnh một nam tử đẹp hơn Vạn anh Dương Dương, Noo Phước Thinh, Isaac, Trương Hách,.... cộng lại hiện ra. Như vậy chẳng phải là có liên quan tới hắn sao?Hắn nhìn nàng, nàng nhìn lại hắn, hai mắt nhìn nhau nhưng không một ai thốt lên được lời nói nào cả. Màu nâu cà phê sữa trong mắt hắn ẩn chứa kinh ngạc ôn nhu, còn trong đôi mắt nàng bất ngờ sao lại không thể nhìn thấu được chỉ đơn giản là đen và vài tầng sương mỳ dày đặc làm hắn dâng lên một cỗ khó chịu nhưng lại bao nhiêu khó chịu bù lại thêm bấy nhiêu hạnh phúc.Hắn liền nhẹ nhàng không nhanh không chậm đã đứng trước mặt nàng, cười thanh nhã rồi dùng cử chỉ thân mật v**t v* mái tóc nâu ánh kim kia, tay còn lại nâng khuôn mặt nhỏ bé lên, hài lòng với sự hợp tác vô điều kiện, hắn không ngần ngại ghé sát vào mặt nàng.- Mau chóng dưỡng thương cho khoẻ rồi đi gặp ta...Nàng giật giật khoé môi, không thể cử động được bất cứ bộ phận nào ngoại trừ con ngươi đang trừng mắt tức giận. Chết tiệt, nàng đang bị cái gì thế này? Hắn không lẽ là rất mạnh, mạnh đến mức nàng không thể phản kháng, mạnh đến mức cứu nàng ra khỏi ảo mộng nhanh chóng sao. Hắn thì thầm như gió thoảng bên tai, đủ để nàng nghe thấy, nếu để một ai khác nữa nghe được thù trăm phần trăm người kia sẽ ngất tại chỗ.- Tiểu vương phi yêu dấucủa ta...- Của......của ngươi.....?- Nàng đầu toàn nghi vấn cố gắng nặn ra một câu vụng về.- Ukm! nàng đừng có từ chối thành ý của vị hôn phu tương lai ta nha! Không là ta buồn đấy! Bông hoa này chữa được bách bệnh, nàng cứ giữ lấy mà dùng! Xem như là quà gặp mặt đi!- Cọ cọ má của hắn vào má nàng làm nũng, lời nói vô cùng cưng chiều.Thế rồi hắn cài trên đầu nàng một bông hoa mẫu đơn trắng bạch, vừa hợp với mái tóc lại làm nổi bật lên vẻ bí ẩn trên khuôn mặt ấy. Nhanh nhẹn hôn lên cái má trắng nõn như vỏ trứng mới bóc, thừa cơ nàng còn đang bất ngờ chiếm tiện nghi của nàng.Sau đó hắn cùng đám thủ hạ lùi về sau biến mất...tựa như chưa từng đến đây, không để lại chút gì ngoại trừ sự ngơ ngác của mọi người. Nàng tức giận đến bấm ngón tay vào da thịt, hắn là ai lại làm cho nàng kinh sợ đến như thế chứ! Đang chết!Nàng quay người trở về chỗ cũ, bỏ bông hoa vào miệng, nuốt ực, vận công để dưỡng thương...
- Ta là....Cứ gọi ta là vô danh công tử đi!
Sau đó đám thuộc hạ của hắn cuối đầu một cái như chào thành ý, rồi nhanh tay hội tụ hoa tuyết bao quanh lấy thân thể mình. Nhưng, hắn lại khựng lại trước một thanh âm nhẹ nhàng như lông hồng rơi, dịu như tiếng suối chảy, một thanh âm quen thuộc nhưng sao lại lạnh hơn vào phần:
- Vô danh công tử! Ngươi đứng lại....
Đôi mắt hắn như trực mở to, khuôn mặt năm phần ma mị, một phần kiều diễm bốn phần kinh ngạc nhìn về phía trước. Nàng, nhanh như vậy mà đã tỉnh rồi?
Nàng xanh mặt đau đớn khi qua được cơn nguy hiểm, kiên trì đứng vững, tau chống ngang hông, mắt nhìn hắn một cách kiên định. Mái tóc đen phất phơ trong gió lộ ra vạn phần hoàn mỹ trên khuôn mặt thanh tú. Vốn đã xinh đẹp nhưng bị viên thuốc đỏ thanh tẩy một lần liền đẹp lại thêm đẹp khiến cho ai cũng không thể không bất ngờ ~~ Làn da trắng hồng rạng rỡ dưới ánh nắng mai, đôi môi đỏ mọng cất lên:
- Ngươi thật sự là ai?
Khi nãy nàng đang trong mộng ảo chợt thấy một cánh hồng rơi vào tay, cánh hồng toả sáng rạng rỡ như ánh đèn giữa đêm tối, tập trung ánh nhìn của nàng. Rồi lại một ngọn gió mát thổi qua, nàng nghe được tiếng sóng biển rào rào thanh tĩnh. Âm thanh trong giấc mộng kia biến mất hoà theo hình ảnh. Nàng nghe loáng thoáng được từ Vô danh công tử thêm cánh hồng phát sáng kia hoá vào trong hư không đem theo hình ảnh một nam tử đẹp hơn Vạn anh Dương Dương, Noo Phước Thinh, Isaac, Trương Hách,.... cộng lại hiện ra. Như vậy chẳng phải là có liên quan tới hắn sao?
Hắn nhìn nàng, nàng nhìn lại hắn, hai mắt nhìn nhau nhưng không một ai thốt lên được lời nói nào cả. Màu nâu cà phê sữa trong mắt hắn ẩn chứa kinh ngạc ôn nhu, còn trong đôi mắt nàng bất ngờ sao lại không thể nhìn thấu được chỉ đơn giản là đen và vài tầng sương mỳ dày đặc làm hắn dâng lên một cỗ khó chịu nhưng lại bao nhiêu khó chịu bù lại thêm bấy nhiêu hạnh phúc.
Hắn liền nhẹ nhàng không nhanh không chậm đã đứng trước mặt nàng, cười thanh nhã rồi dùng cử chỉ thân mật v**t v* mái tóc nâu ánh kim kia, tay còn lại nâng khuôn mặt nhỏ bé lên, hài lòng với sự hợp tác vô điều kiện, hắn không ngần ngại ghé sát vào mặt nàng.
- Mau chóng dưỡng thương cho khoẻ rồi đi gặp ta...
Nàng giật giật khoé môi, không thể cử động được bất cứ bộ phận nào ngoại trừ con ngươi đang trừng mắt tức giận. Chết tiệt, nàng đang bị cái gì thế này? Hắn không lẽ là rất mạnh, mạnh đến mức nàng không thể phản kháng, mạnh đến mức cứu nàng ra khỏi ảo mộng nhanh chóng sao. Hắn thì thầm như gió thoảng bên tai, đủ để nàng nghe thấy, nếu để một ai khác nữa nghe được thù trăm phần trăm người kia sẽ ngất tại chỗ.
- Tiểu vương phi yêu dấu
của ta...
- Của......của ngươi.....?- Nàng đầu toàn nghi vấn cố gắng nặn ra một câu vụng về.
- Ukm! nàng đừng có từ chối thành ý của vị hôn phu tương lai ta nha! Không là ta buồn đấy! Bông hoa này chữa được bách bệnh, nàng cứ giữ lấy mà dùng! Xem như là quà gặp mặt đi!- Cọ cọ má của hắn vào má nàng làm nũng, lời nói vô cùng cưng chiều.
Thế rồi hắn cài trên đầu nàng một bông hoa mẫu đơn trắng bạch, vừa hợp với mái tóc lại làm nổi bật lên vẻ bí ẩn trên khuôn mặt ấy. Nhanh nhẹn hôn lên cái má trắng nõn như vỏ trứng mới bóc, thừa cơ nàng còn đang bất ngờ chiếm tiện nghi của nàng.
Sau đó hắn cùng đám thủ hạ lùi về sau biến mất...tựa như chưa từng đến đây, không để lại chút gì ngoại trừ sự ngơ ngác của mọi người. Nàng tức giận đến bấm ngón tay vào da thịt, hắn là ai lại làm cho nàng kinh sợ đến như thế chứ! Đang chết!
Nàng quay người trở về chỗ cũ, bỏ bông hoa vào miệng, nuốt ực, vận công để dưỡng thương...
Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi SưTác giả: Ngọc DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNàng dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một Băng Động.Chết tiệt, chỉ vì con nhok hồ ly đó!!! Nào là muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, nào là chống ế,... thật ra chỉ muốn chọc cho ta tức chết mà!!! Lại nhìn quanh đây một cách hiếu kỳ, lẩm bẩm: - Nơi này cũng không tệ đâu à... Cạnh bên nàng có một cô gái tầm tầm 8 tuổi đầu đang cười đùa nãy giờ, chắc chắn là nhok hồ ly rồi đây. (Tác giả:Chứ còn ai trồngg khoai đất này) Còn có một cô gái đang bất tỉnh, khoảng 10 tuổi, đây hẳn là nô tì của nàng, Hạ Đào.Nhok hồ ly cười hì hì: - Cứ gọi ta là Thiên Dạ, để đền bù ta sẽ làm ám vệ cho ngươi!!!! Vừa mới dứt lời nhok liền biến mất làm cho nàng tức giận muốn chết trước. Sau một hồi mới đành đoạn lay lay Hạ Đào tỷ tỷ dậy.Nàng đang bị kẹt trong cơ thể bé gái 5 tuổi nên hơi khó khăn cho khá nhiều việc quan trọng nhất là đi xử lý con hồ ly đó Aaaa! Nàng quên mất nàng đang ở trong hang của Huyết Băng Linh, sát thủ số một ở Đông đại lục ( đc lượm về ấy mà), 36 tuổi rồi đây mà còn đẹp như hai mươi… - Ta là....Cứ gọi ta là vô danh công tử đi!Sau đó đám thuộc hạ của hắn cuối đầu một cái như chào thành ý, rồi nhanh tay hội tụ hoa tuyết bao quanh lấy thân thể mình. Nhưng, hắn lại khựng lại trước một thanh âm nhẹ nhàng như lông hồng rơi, dịu như tiếng suối chảy, một thanh âm quen thuộc nhưng sao lại lạnh hơn vào phần:- Vô danh công tử! Ngươi đứng lại....Đôi mắt hắn như trực mở to, khuôn mặt năm phần ma mị, một phần kiều diễm bốn phần kinh ngạc nhìn về phía trước. Nàng, nhanh như vậy mà đã tỉnh rồi?Nàng xanh mặt đau đớn khi qua được cơn nguy hiểm, kiên trì đứng vững, tau chống ngang hông, mắt nhìn hắn một cách kiên định. Mái tóc đen phất phơ trong gió lộ ra vạn phần hoàn mỹ trên khuôn mặt thanh tú. Vốn đã xinh đẹp nhưng bị viên thuốc đỏ thanh tẩy một lần liền đẹp lại thêm đẹp khiến cho ai cũng không thể không bất ngờ ~~ Làn da trắng hồng rạng rỡ dưới ánh nắng mai, đôi môi đỏ mọng cất lên:- Ngươi thật sự là ai?Khi nãy nàng đang trong mộng ảo chợt thấy một cánh hồng rơi vào tay, cánh hồng toả sáng rạng rỡ như ánh đèn giữa đêm tối, tập trung ánh nhìn của nàng. Rồi lại một ngọn gió mát thổi qua, nàng nghe được tiếng sóng biển rào rào thanh tĩnh. Âm thanh trong giấc mộng kia biến mất hoà theo hình ảnh. Nàng nghe loáng thoáng được từ Vô danh công tử thêm cánh hồng phát sáng kia hoá vào trong hư không đem theo hình ảnh một nam tử đẹp hơn Vạn anh Dương Dương, Noo Phước Thinh, Isaac, Trương Hách,.... cộng lại hiện ra. Như vậy chẳng phải là có liên quan tới hắn sao?Hắn nhìn nàng, nàng nhìn lại hắn, hai mắt nhìn nhau nhưng không một ai thốt lên được lời nói nào cả. Màu nâu cà phê sữa trong mắt hắn ẩn chứa kinh ngạc ôn nhu, còn trong đôi mắt nàng bất ngờ sao lại không thể nhìn thấu được chỉ đơn giản là đen và vài tầng sương mỳ dày đặc làm hắn dâng lên một cỗ khó chịu nhưng lại bao nhiêu khó chịu bù lại thêm bấy nhiêu hạnh phúc.Hắn liền nhẹ nhàng không nhanh không chậm đã đứng trước mặt nàng, cười thanh nhã rồi dùng cử chỉ thân mật v**t v* mái tóc nâu ánh kim kia, tay còn lại nâng khuôn mặt nhỏ bé lên, hài lòng với sự hợp tác vô điều kiện, hắn không ngần ngại ghé sát vào mặt nàng.- Mau chóng dưỡng thương cho khoẻ rồi đi gặp ta...Nàng giật giật khoé môi, không thể cử động được bất cứ bộ phận nào ngoại trừ con ngươi đang trừng mắt tức giận. Chết tiệt, nàng đang bị cái gì thế này? Hắn không lẽ là rất mạnh, mạnh đến mức nàng không thể phản kháng, mạnh đến mức cứu nàng ra khỏi ảo mộng nhanh chóng sao. Hắn thì thầm như gió thoảng bên tai, đủ để nàng nghe thấy, nếu để một ai khác nữa nghe được thù trăm phần trăm người kia sẽ ngất tại chỗ.- Tiểu vương phi yêu dấucủa ta...- Của......của ngươi.....?- Nàng đầu toàn nghi vấn cố gắng nặn ra một câu vụng về.- Ukm! nàng đừng có từ chối thành ý của vị hôn phu tương lai ta nha! Không là ta buồn đấy! Bông hoa này chữa được bách bệnh, nàng cứ giữ lấy mà dùng! Xem như là quà gặp mặt đi!- Cọ cọ má của hắn vào má nàng làm nũng, lời nói vô cùng cưng chiều.Thế rồi hắn cài trên đầu nàng một bông hoa mẫu đơn trắng bạch, vừa hợp với mái tóc lại làm nổi bật lên vẻ bí ẩn trên khuôn mặt ấy. Nhanh nhẹn hôn lên cái má trắng nõn như vỏ trứng mới bóc, thừa cơ nàng còn đang bất ngờ chiếm tiện nghi của nàng.Sau đó hắn cùng đám thủ hạ lùi về sau biến mất...tựa như chưa từng đến đây, không để lại chút gì ngoại trừ sự ngơ ngác của mọi người. Nàng tức giận đến bấm ngón tay vào da thịt, hắn là ai lại làm cho nàng kinh sợ đến như thế chứ! Đang chết!Nàng quay người trở về chỗ cũ, bỏ bông hoa vào miệng, nuốt ực, vận công để dưỡng thương...