Tác giả:

Nàng dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một Băng Động.Chết tiệt, chỉ vì con nhok hồ ly đó!!! Nào là muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, nào là chống ế,... thật ra chỉ muốn chọc cho ta tức chết mà!!! Lại nhìn quanh đây một cách hiếu kỳ, lẩm bẩm: - Nơi này cũng không tệ đâu à... Cạnh bên nàng có một cô gái tầm tầm 8 tuổi đầu đang cười đùa nãy giờ, chắc chắn là nhok hồ ly rồi đây. (Tác giả:Chứ còn ai trồngg khoai đất này) Còn có một cô gái đang bất tỉnh, khoảng 10 tuổi, đây hẳn là nô tì của nàng, Hạ Đào.Nhok hồ ly cười hì hì: - Cứ gọi ta là Thiên Dạ, để đền bù ta sẽ làm ám vệ cho ngươi!!!! Vừa mới dứt lời nhok liền biến mất làm cho nàng tức giận muốn chết trước. Sau một hồi mới đành đoạn lay lay Hạ Đào tỷ tỷ dậy.Nàng đang bị kẹt trong cơ thể bé gái 5 tuổi nên hơi khó khăn cho khá nhiều việc quan trọng nhất là đi xử lý con hồ ly đó Aaaa! Nàng quên mất nàng đang ở trong hang của Huyết Băng Linh, sát thủ số một ở Đông đại lục ( đc lượm về ấy mà), 36 tuổi rồi đây mà còn đẹp như hai mươi…

Chương 19: Thái tử điện hạ

Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi SưTác giả: Ngọc DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNàng dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một Băng Động.Chết tiệt, chỉ vì con nhok hồ ly đó!!! Nào là muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, nào là chống ế,... thật ra chỉ muốn chọc cho ta tức chết mà!!! Lại nhìn quanh đây một cách hiếu kỳ, lẩm bẩm: - Nơi này cũng không tệ đâu à... Cạnh bên nàng có một cô gái tầm tầm 8 tuổi đầu đang cười đùa nãy giờ, chắc chắn là nhok hồ ly rồi đây. (Tác giả:Chứ còn ai trồngg khoai đất này) Còn có một cô gái đang bất tỉnh, khoảng 10 tuổi, đây hẳn là nô tì của nàng, Hạ Đào.Nhok hồ ly cười hì hì: - Cứ gọi ta là Thiên Dạ, để đền bù ta sẽ làm ám vệ cho ngươi!!!! Vừa mới dứt lời nhok liền biến mất làm cho nàng tức giận muốn chết trước. Sau một hồi mới đành đoạn lay lay Hạ Đào tỷ tỷ dậy.Nàng đang bị kẹt trong cơ thể bé gái 5 tuổi nên hơi khó khăn cho khá nhiều việc quan trọng nhất là đi xử lý con hồ ly đó Aaaa! Nàng quên mất nàng đang ở trong hang của Huyết Băng Linh, sát thủ số một ở Đông đại lục ( đc lượm về ấy mà), 36 tuổi rồi đây mà còn đẹp như hai mươi… Đi theo Lục Thiên thật lâu, thật lâu sau quanh qua hồ sen theo đường vòng tới một khu vườn kjas đẹp và rộng, bầu không khí thoáng đãng. Phía dưới là bãi cỏ xanh mươn mướt và cỏ phương thảo, chung quanh trồng những hàng cây hoa đào cách đều nhau nở hồng rực, còn có những cây cổ thụ to, cây kim ngân,....xum xuê. Nàng thấy quanh bờ rào tường là dây leo mọc uốn quanh vô cùng thích mắt:- Chủ nhân nơi này là ai?Lục Thiên mỉm cười, tiếp tục rẽ trái, mái tóc đuôi ngựa phân phất theo sau:- Là thái tử!Nàng run người, là một thành phần quý tộc trong cung sao? Tốt nhất là không nên dây vào quá sâu. Những tên đó theo lời của Hạ Đào đều là những tên vô lương tâm không có trái tm, là con ngườ chỉ có thể là vì quyền và danh lợi bán đứng gia đình, người mình yêu,....Nàng nhổ:- Hừm...Hắn ta là người như thế nào?Lục Thiên ngẩng người một chút, nhíu nhíu mày như đang cố gắng hồi tưởng lại, đầu cua tai nheo, chân cứ thế mà bước đi nhanh hơn, tiếp tục rơi vào trầm tư:- Ưm, xem nào, là một mỹ nam tử, luôn luôn vận lam y rất đẹo, vào những ngày quan trọng thì vận bộ áo màu vàng kim. Là người rất có khí chất, khiến cho nhiều nữ tử quyền quý rất si mê. Dù chỉ được tiếp xúc với ngài ấy có vài lần, nhiều khi cũng đứng nhìn từ xa nhưng có thể nói ngài ấy là một người khá ôn hoà, thiên tài tuổi trẻ ở Thiên Long quốc này!- Khoan đã, Thái tử bao nhiêu tuổi cơ?- Ưm, năm ngoái là hai mươi mốt, năm nay mà vài tháng nữa là hai mưoi hai.- Cậu nhẩm qua nhẩm lại, dợm bước một chút trả lời, đôi mắt thản nhiên.Sặc. Chưa thấy vị Thái tử nào trẻ tuổi như vị này ( Mika: Chị ơi, thái tử nào cũng phải trải qua giai đoạn này hết trơn á, chỉ là ông hoàng đế có muốn lập hay không thôi!=_=) Để xem nếu như thậy sự như lời của Tiểu Thiên thì nàng đành phải cố gắng diện kiến mới được.Cậu bước tiếp, đưa nàng bước vào một cánh đồng hoa đào rực rỡ, nhưng cũng khá thoáng, giọng hơi hạ xuống trầm trầm lại nghe rất ấm:- E...hèm, nhưng Ảnh cô nương hãy cẩn thận, chung quanh ngài ấy rất nhiều mỹ nữ đáng sợ, dù chưa lập phi nhưng người ái mộ không hề ít đâu, nếu không cẩn thận thì sẽ như Du Dao cô nương.- Du Dao?- Nàng nhíu mày hỏi, thu kiếm lại trong tay áo giấu đi khi thấy phía xa xa ơi là xa kia là một toán người đang ngồi.Cậu ngân giọng nói tiếp, âm ngày càng nhỏ làm cho nàng phải ghé sát thật sát mới nghe được:- Du Dao cô nương là người họ Du, tiểu thư thứ của Du gia, trong một lần dạ yến hoàng cung đã dâng cho Thái Tử một khúc đàn...- Một khúc đàn?- Nàng hiếu kỳ, không chịu nổi tò mò đành ngắt lời.- Đúng, một khúc đàn cầm tên "Là Tự Em Đa Tình" ( Của Đổng Trinh đó nhoa, ai thik thì lên YouTube bật nghe thử đi>...

Đi theo Lục Thiên thật lâu, thật lâu sau quanh qua hồ sen theo đường vòng tới một khu vườn kjas đẹp và rộng, bầu không khí thoáng đãng. Phía dưới là bãi cỏ xanh mươn mướt và cỏ phương thảo, chung quanh trồng những hàng cây hoa đào cách đều nhau nở hồng rực, còn có những cây cổ thụ to, cây kim ngân,....xum xuê. Nàng thấy quanh bờ rào tường là dây leo mọc uốn quanh vô cùng thích mắt:

- Chủ nhân nơi này là ai?

Lục Thiên mỉm cười, tiếp tục rẽ trái, mái tóc đuôi ngựa phân phất theo sau:

- Là thái tử!

Nàng run người, là một thành phần quý tộc trong cung sao? Tốt nhất là không nên dây vào quá sâu. Những tên đó theo lời của Hạ Đào đều là những tên vô lương tâm không có trái tm, là con ngườ chỉ có thể là vì quyền và danh lợi bán đứng gia đình, người mình yêu,....Nàng nhổ:

- Hừm...Hắn ta là người như thế nào?

Lục Thiên ngẩng người một chút, nhíu nhíu mày như đang cố gắng hồi tưởng lại, đầu cua tai nheo, chân cứ thế mà bước đi nhanh hơn, tiếp tục rơi vào trầm tư:

- Ưm, xem nào, là một mỹ nam tử, luôn luôn vận lam y rất đẹo, vào những ngày quan trọng thì vận bộ áo màu vàng kim. Là người rất có khí chất, khiến cho nhiều nữ tử quyền quý rất si mê. Dù chỉ được tiếp xúc với ngài ấy có vài lần, nhiều khi cũng đứng nhìn từ xa nhưng có thể nói ngài ấy là một người khá ôn hoà, thiên tài tuổi trẻ ở Thiên Long quốc này!

- Khoan đã, Thái tử bao nhiêu tuổi cơ?

- Ưm, năm ngoái là hai mươi mốt, năm nay mà vài tháng nữa là hai mưoi hai.- Cậu nhẩm qua nhẩm lại, dợm bước một chút trả lời, đôi mắt thản nhiên.

Sặc. Chưa thấy vị Thái tử nào trẻ tuổi như vị này ( Mika: Chị ơi, thái tử nào cũng phải trải qua giai đoạn này hết trơn á, chỉ là ông hoàng đế có muốn lập hay không thôi!=_=) Để xem nếu như thậy sự như lời của Tiểu Thiên thì nàng đành phải cố gắng diện kiến mới được.

Cậu bước tiếp, đưa nàng bước vào một cánh đồng hoa đào rực rỡ, nhưng cũng khá thoáng, giọng hơi hạ xuống trầm trầm lại nghe rất ấm:

- E...hèm, nhưng Ảnh cô nương hãy cẩn thận, chung quanh ngài ấy rất nhiều mỹ nữ đáng sợ, dù chưa lập phi nhưng người ái mộ không hề ít đâu, nếu không cẩn thận thì sẽ như Du Dao cô nương.

- Du Dao?- Nàng nhíu mày hỏi, thu kiếm lại trong tay áo giấu đi khi thấy phía xa xa ơi là xa kia là một toán người đang ngồi.

Cậu ngân giọng nói tiếp, âm ngày càng nhỏ làm cho nàng phải ghé sát thật sát mới nghe được:

- Du Dao cô nương là người họ Du, tiểu thư thứ của Du gia, trong một lần dạ yến hoàng cung đã dâng cho Thái Tử một khúc đàn...

- Một khúc đàn?- Nàng hiếu kỳ, không chịu nổi tò mò đành ngắt lời.

- Đúng, một khúc đàn cầm tên "Là Tự Em Đa Tình" ( Của Đổng Trinh đó nhoa, ai thik thì lên YouTube bật nghe thử đi>...

Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi SưTác giả: Ngọc DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNàng dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một Băng Động.Chết tiệt, chỉ vì con nhok hồ ly đó!!! Nào là muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, nào là chống ế,... thật ra chỉ muốn chọc cho ta tức chết mà!!! Lại nhìn quanh đây một cách hiếu kỳ, lẩm bẩm: - Nơi này cũng không tệ đâu à... Cạnh bên nàng có một cô gái tầm tầm 8 tuổi đầu đang cười đùa nãy giờ, chắc chắn là nhok hồ ly rồi đây. (Tác giả:Chứ còn ai trồngg khoai đất này) Còn có một cô gái đang bất tỉnh, khoảng 10 tuổi, đây hẳn là nô tì của nàng, Hạ Đào.Nhok hồ ly cười hì hì: - Cứ gọi ta là Thiên Dạ, để đền bù ta sẽ làm ám vệ cho ngươi!!!! Vừa mới dứt lời nhok liền biến mất làm cho nàng tức giận muốn chết trước. Sau một hồi mới đành đoạn lay lay Hạ Đào tỷ tỷ dậy.Nàng đang bị kẹt trong cơ thể bé gái 5 tuổi nên hơi khó khăn cho khá nhiều việc quan trọng nhất là đi xử lý con hồ ly đó Aaaa! Nàng quên mất nàng đang ở trong hang của Huyết Băng Linh, sát thủ số một ở Đông đại lục ( đc lượm về ấy mà), 36 tuổi rồi đây mà còn đẹp như hai mươi… Đi theo Lục Thiên thật lâu, thật lâu sau quanh qua hồ sen theo đường vòng tới một khu vườn kjas đẹp và rộng, bầu không khí thoáng đãng. Phía dưới là bãi cỏ xanh mươn mướt và cỏ phương thảo, chung quanh trồng những hàng cây hoa đào cách đều nhau nở hồng rực, còn có những cây cổ thụ to, cây kim ngân,....xum xuê. Nàng thấy quanh bờ rào tường là dây leo mọc uốn quanh vô cùng thích mắt:- Chủ nhân nơi này là ai?Lục Thiên mỉm cười, tiếp tục rẽ trái, mái tóc đuôi ngựa phân phất theo sau:- Là thái tử!Nàng run người, là một thành phần quý tộc trong cung sao? Tốt nhất là không nên dây vào quá sâu. Những tên đó theo lời của Hạ Đào đều là những tên vô lương tâm không có trái tm, là con ngườ chỉ có thể là vì quyền và danh lợi bán đứng gia đình, người mình yêu,....Nàng nhổ:- Hừm...Hắn ta là người như thế nào?Lục Thiên ngẩng người một chút, nhíu nhíu mày như đang cố gắng hồi tưởng lại, đầu cua tai nheo, chân cứ thế mà bước đi nhanh hơn, tiếp tục rơi vào trầm tư:- Ưm, xem nào, là một mỹ nam tử, luôn luôn vận lam y rất đẹo, vào những ngày quan trọng thì vận bộ áo màu vàng kim. Là người rất có khí chất, khiến cho nhiều nữ tử quyền quý rất si mê. Dù chỉ được tiếp xúc với ngài ấy có vài lần, nhiều khi cũng đứng nhìn từ xa nhưng có thể nói ngài ấy là một người khá ôn hoà, thiên tài tuổi trẻ ở Thiên Long quốc này!- Khoan đã, Thái tử bao nhiêu tuổi cơ?- Ưm, năm ngoái là hai mươi mốt, năm nay mà vài tháng nữa là hai mưoi hai.- Cậu nhẩm qua nhẩm lại, dợm bước một chút trả lời, đôi mắt thản nhiên.Sặc. Chưa thấy vị Thái tử nào trẻ tuổi như vị này ( Mika: Chị ơi, thái tử nào cũng phải trải qua giai đoạn này hết trơn á, chỉ là ông hoàng đế có muốn lập hay không thôi!=_=) Để xem nếu như thậy sự như lời của Tiểu Thiên thì nàng đành phải cố gắng diện kiến mới được.Cậu bước tiếp, đưa nàng bước vào một cánh đồng hoa đào rực rỡ, nhưng cũng khá thoáng, giọng hơi hạ xuống trầm trầm lại nghe rất ấm:- E...hèm, nhưng Ảnh cô nương hãy cẩn thận, chung quanh ngài ấy rất nhiều mỹ nữ đáng sợ, dù chưa lập phi nhưng người ái mộ không hề ít đâu, nếu không cẩn thận thì sẽ như Du Dao cô nương.- Du Dao?- Nàng nhíu mày hỏi, thu kiếm lại trong tay áo giấu đi khi thấy phía xa xa ơi là xa kia là một toán người đang ngồi.Cậu ngân giọng nói tiếp, âm ngày càng nhỏ làm cho nàng phải ghé sát thật sát mới nghe được:- Du Dao cô nương là người họ Du, tiểu thư thứ của Du gia, trong một lần dạ yến hoàng cung đã dâng cho Thái Tử một khúc đàn...- Một khúc đàn?- Nàng hiếu kỳ, không chịu nổi tò mò đành ngắt lời.- Đúng, một khúc đàn cầm tên "Là Tự Em Đa Tình" ( Của Đổng Trinh đó nhoa, ai thik thì lên YouTube bật nghe thử đi>...

Chương 19: Thái tử điện hạ