Tác giả:

Edit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên…

Chương 30: Làm gương tốt cho hài tử

Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.Điền Thần Chích phát hiện bầu không khí không đúng, vẻ mặt cẩn thận nhìn phụ hoàng của chính mình, nghĩ thầm mình không nên nói cho phụ hoàng chuyện này trực tiếp như vậy.“Hoàng thượng khen trật rồi, nô tì cũng chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, có thể người khác vẫn cho rằng ta là một đại tiểu thư trong khuê phòng dốt đặc cán mai, này cũng là chuyện không có cách nào.” Đối với khí thế của Điền Triết Hiên, Hủ Liên không có một chút dao động.“Vậy Hoàng hậu còn có tài năng gì, có thể để trẫm mở mang tầm mắt không?” Trên mặt Điền Triết Hiên mang theo mỉm cười, thế nhưng trong mắt lại là một phần lạnh lẽo. Phải biết rằng đối với người Nam Cung gia tuyệt đối không thể quá mức coi thường, nếu không tiên hoàng cũng sẽ không bị Nam Cung Hoành Văn mê muội.“Có tài hoa nữa cũng chỉ là một nữ tử, xuất giá tòng phu, nếu đã trở thành Hoàng hậu, như vậy chuyện nô tì muốn làm cũng chỉ là hầu hạ Hoàng Thượng mà thôi.” Thanh âm mềm nhẹ cùng với khuôn mặt tươi cười không chê vào đâu được của cô khiến ai cũng nhìn không ra cô có ý đồ gì.“Khá lắm xuất giá tòng phu, trẫm lại rất hiếu kì Hoàng hậu là hầu hạ như thế nào đây?” Thu hẹp khoảng cách giữa hai người, Điền Triết Hiên đưa tay nâng cằm Hủ Liên lên để cô nhìn thẳng vào chính mình.“Hoàng thượng không lo lắng hành vi của người sẽ ảnh hưởng tới Điền Thần Chích sao?” Hủ Liên tùy ý tay hắn chạy trên người, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt mỉm cười như trước.“Không có việc gì, không có việc gì, ta cái gì cũng không phát hiện.” Điền Thần Chích mang theo tươi cười quỷ dị hướng phía bên ngoài chạy đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên bỏ lại một câu “Lão sư, người yên tâm, sau này ta trưởng thành sẽ không như vậy.”“Phụt... Ha ha ha ha.” Hủ Liên rốt cuộc nhịn không nổi, không có hình tượng há miệng bật cười“Hoàng hậu lúc này không chuyên tâm nhìn trẫm, làm sao có thể hảo hảo hầu hạ trẫm đây?” Mặc dù có bất mãn với những gì Chích nhi nói, thế nhưng có thể để hắn thấy Hủ Liên lộ bộ dáng tươi cười chân thực này cũng là rất vui vẻ.“Hoàng Thượng, nếu Thần Chích đã đi, có chuyện gì cần nói thì nói trực tiếp đi.” Hủ Liên thu lại tươi cười, nhìn ngón tay Điền Triết Hiên đang vuốt tóc dài trước ngực cô.“Hủ Liên ngươi rốt cuộc là ai? Ta rất muốn biết.” Điền Triết Hiên không có tự xưng trẫm, cũng không có gọi Hủ Liên là Hoàng hậu.Cứ như vậy hai người lần đầu tiên bình thản đối diện như thế, không có động tác dư thừa, chỉ có lời nói. Sự yên lặng vào giờ khắc này, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở đều đều của hai người._________________

Edit: PT a.k.a Ring.

Điền Thần Chích phát hiện bầu không khí không đúng, vẻ mặt cẩn thận nhìn phụ hoàng của chính mình, nghĩ thầm mình không nên nói cho phụ hoàng chuyện này trực tiếp như vậy.

“Hoàng thượng khen trật rồi, nô tì cũng chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, có thể người khác vẫn cho rằng ta là một đại tiểu thư trong khuê phòng dốt đặc cán mai, này cũng là chuyện không có cách nào.” Đối với khí thế của Điền Triết Hiên, Hủ Liên không có một chút dao động.

“Vậy Hoàng hậu còn có tài năng gì, có thể để trẫm mở mang tầm mắt không?” Trên mặt Điền Triết Hiên mang theo mỉm cười, thế nhưng trong mắt lại là một phần lạnh lẽo. Phải biết rằng đối với người Nam Cung gia tuyệt đối không thể quá mức coi thường, nếu không tiên hoàng cũng sẽ không bị Nam Cung Hoành Văn mê muội.

“Có tài hoa nữa cũng chỉ là một nữ tử, xuất giá tòng phu, nếu đã trở thành Hoàng hậu, như vậy chuyện nô tì muốn làm cũng chỉ là hầu hạ Hoàng Thượng mà thôi.” Thanh âm mềm nhẹ cùng với khuôn mặt tươi cười không chê vào đâu được của cô khiến ai cũng nhìn không ra cô có ý đồ gì.

“Khá lắm xuất giá tòng phu, trẫm lại rất hiếu kì Hoàng hậu là hầu hạ như thế nào đây?” Thu hẹp khoảng cách giữa hai người, Điền Triết Hiên đưa tay nâng cằm Hủ Liên lên để cô nhìn thẳng vào chính mình.

“Hoàng thượng không lo lắng hành vi của người sẽ ảnh hưởng tới Điền Thần Chích sao?” Hủ Liên tùy ý tay hắn chạy trên người, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt mỉm cười như trước.

“Không có việc gì, không có việc gì, ta cái gì cũng không phát hiện.” Điền Thần Chích mang theo tươi cười quỷ dị hướng phía bên ngoài chạy đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên bỏ lại một câu “Lão sư, người yên tâm, sau này ta trưởng thành sẽ không như vậy.”

“Phụt... Ha ha ha ha.” Hủ Liên rốt cuộc nhịn không nổi, không có hình tượng há miệng bật cười

“Hoàng hậu lúc này không chuyên tâm nhìn trẫm, làm sao có thể hảo hảo hầu hạ trẫm đây?” Mặc dù có bất mãn với những gì Chích nhi nói, thế nhưng có thể để hắn thấy Hủ Liên lộ bộ dáng tươi cười chân thực này cũng là rất vui vẻ.

“Hoàng Thượng, nếu Thần Chích đã đi, có chuyện gì cần nói thì nói trực tiếp đi.” Hủ Liên thu lại tươi cười, nhìn ngón tay Điền Triết Hiên đang vuốt tóc dài trước ngực cô.

“Hủ Liên ngươi rốt cuộc là ai? Ta rất muốn biết.” Điền Triết Hiên không có tự xưng trẫm, cũng không có gọi Hủ Liên là Hoàng hậu.

Cứ như vậy hai người lần đầu tiên bình thản đối diện như thế, không có động tác dư thừa, chỉ có lời nói. Sự yên lặng vào giờ khắc này, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở đều đều của hai người.

_________________

Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.Điền Thần Chích phát hiện bầu không khí không đúng, vẻ mặt cẩn thận nhìn phụ hoàng của chính mình, nghĩ thầm mình không nên nói cho phụ hoàng chuyện này trực tiếp như vậy.“Hoàng thượng khen trật rồi, nô tì cũng chỉ là sở thích cá nhân mà thôi, có thể người khác vẫn cho rằng ta là một đại tiểu thư trong khuê phòng dốt đặc cán mai, này cũng là chuyện không có cách nào.” Đối với khí thế của Điền Triết Hiên, Hủ Liên không có một chút dao động.“Vậy Hoàng hậu còn có tài năng gì, có thể để trẫm mở mang tầm mắt không?” Trên mặt Điền Triết Hiên mang theo mỉm cười, thế nhưng trong mắt lại là một phần lạnh lẽo. Phải biết rằng đối với người Nam Cung gia tuyệt đối không thể quá mức coi thường, nếu không tiên hoàng cũng sẽ không bị Nam Cung Hoành Văn mê muội.“Có tài hoa nữa cũng chỉ là một nữ tử, xuất giá tòng phu, nếu đã trở thành Hoàng hậu, như vậy chuyện nô tì muốn làm cũng chỉ là hầu hạ Hoàng Thượng mà thôi.” Thanh âm mềm nhẹ cùng với khuôn mặt tươi cười không chê vào đâu được của cô khiến ai cũng nhìn không ra cô có ý đồ gì.“Khá lắm xuất giá tòng phu, trẫm lại rất hiếu kì Hoàng hậu là hầu hạ như thế nào đây?” Thu hẹp khoảng cách giữa hai người, Điền Triết Hiên đưa tay nâng cằm Hủ Liên lên để cô nhìn thẳng vào chính mình.“Hoàng thượng không lo lắng hành vi của người sẽ ảnh hưởng tới Điền Thần Chích sao?” Hủ Liên tùy ý tay hắn chạy trên người, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt mỉm cười như trước.“Không có việc gì, không có việc gì, ta cái gì cũng không phát hiện.” Điền Thần Chích mang theo tươi cười quỷ dị hướng phía bên ngoài chạy đi, trước khi ra khỏi cửa còn không quên bỏ lại một câu “Lão sư, người yên tâm, sau này ta trưởng thành sẽ không như vậy.”“Phụt... Ha ha ha ha.” Hủ Liên rốt cuộc nhịn không nổi, không có hình tượng há miệng bật cười“Hoàng hậu lúc này không chuyên tâm nhìn trẫm, làm sao có thể hảo hảo hầu hạ trẫm đây?” Mặc dù có bất mãn với những gì Chích nhi nói, thế nhưng có thể để hắn thấy Hủ Liên lộ bộ dáng tươi cười chân thực này cũng là rất vui vẻ.“Hoàng Thượng, nếu Thần Chích đã đi, có chuyện gì cần nói thì nói trực tiếp đi.” Hủ Liên thu lại tươi cười, nhìn ngón tay Điền Triết Hiên đang vuốt tóc dài trước ngực cô.“Hủ Liên ngươi rốt cuộc là ai? Ta rất muốn biết.” Điền Triết Hiên không có tự xưng trẫm, cũng không có gọi Hủ Liên là Hoàng hậu.Cứ như vậy hai người lần đầu tiên bình thản đối diện như thế, không có động tác dư thừa, chỉ có lời nói. Sự yên lặng vào giờ khắc này, chỉ có thể nghe được tiếng tim đập cùng tiếng hít thở đều đều của hai người._________________

Chương 30: Làm gương tốt cho hài tử