Tác giả:

Nàng dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một Băng Động.Chết tiệt, chỉ vì con nhok hồ ly đó!!! Nào là muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, nào là chống ế,... thật ra chỉ muốn chọc cho ta tức chết mà!!! Lại nhìn quanh đây một cách hiếu kỳ, lẩm bẩm: - Nơi này cũng không tệ đâu à... Cạnh bên nàng có một cô gái tầm tầm 8 tuổi đầu đang cười đùa nãy giờ, chắc chắn là nhok hồ ly rồi đây. (Tác giả:Chứ còn ai trồngg khoai đất này) Còn có một cô gái đang bất tỉnh, khoảng 10 tuổi, đây hẳn là nô tì của nàng, Hạ Đào.Nhok hồ ly cười hì hì: - Cứ gọi ta là Thiên Dạ, để đền bù ta sẽ làm ám vệ cho ngươi!!!! Vừa mới dứt lời nhok liền biến mất làm cho nàng tức giận muốn chết trước. Sau một hồi mới đành đoạn lay lay Hạ Đào tỷ tỷ dậy.Nàng đang bị kẹt trong cơ thể bé gái 5 tuổi nên hơi khó khăn cho khá nhiều việc quan trọng nhất là đi xử lý con hồ ly đó Aaaa! Nàng quên mất nàng đang ở trong hang của Huyết Băng Linh, sát thủ số một ở Đông đại lục ( đc lượm về ấy mà), 36 tuổi rồi đây mà còn đẹp như hai mươi…

Chương 40: Đại hội, chính thức bắt đầu!

Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi SưTác giả: Ngọc DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNàng dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một Băng Động.Chết tiệt, chỉ vì con nhok hồ ly đó!!! Nào là muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, nào là chống ế,... thật ra chỉ muốn chọc cho ta tức chết mà!!! Lại nhìn quanh đây một cách hiếu kỳ, lẩm bẩm: - Nơi này cũng không tệ đâu à... Cạnh bên nàng có một cô gái tầm tầm 8 tuổi đầu đang cười đùa nãy giờ, chắc chắn là nhok hồ ly rồi đây. (Tác giả:Chứ còn ai trồngg khoai đất này) Còn có một cô gái đang bất tỉnh, khoảng 10 tuổi, đây hẳn là nô tì của nàng, Hạ Đào.Nhok hồ ly cười hì hì: - Cứ gọi ta là Thiên Dạ, để đền bù ta sẽ làm ám vệ cho ngươi!!!! Vừa mới dứt lời nhok liền biến mất làm cho nàng tức giận muốn chết trước. Sau một hồi mới đành đoạn lay lay Hạ Đào tỷ tỷ dậy.Nàng đang bị kẹt trong cơ thể bé gái 5 tuổi nên hơi khó khăn cho khá nhiều việc quan trọng nhất là đi xử lý con hồ ly đó Aaaa! Nàng quên mất nàng đang ở trong hang của Huyết Băng Linh, sát thủ số một ở Đông đại lục ( đc lượm về ấy mà), 36 tuổi rồi đây mà còn đẹp như hai mươi… Gạt đi những chuyện không vui, nàng đứng đó cùng với 2 người bạn mới trên sảnh cũng hàng trăm đội khác chờ đợi lịch đấu hôm nay được công bố.Sau một lúc, một tiểu nha đầu hai búi tóc đỏ ngộ nghĩnh đi ra, treo tấm vải ghi đầy đủ lịch thi đấu lên bảng thông báo rồi ngay lập tức cáo lui, để mặc hàng nghìn người đang đứng chen chúc nhau như ong vỡ tổ xem lịch.May mắn thay, nhờ Tử Hoàng có thân hình cao lớn đồ sợ, kèm theo vẻ đẹp trai láng bóng ngời ngời của Thần Minh và sự hắc ám toát lên qua bộ y phục của nàng đã đủ để mọi người tránh dạt ra một khe nhỏ đủ để xem được."Hừm" Nàng xem xét rồi thở dài, vòng đấu kéo dài hết một tuần, chung kết hai tuần sau mới tiếp diễn, mà nàng chỉ được đi có một đêm hôm nay thôi! Gay go! Hết sức gây go! Đêm nay nàng sẽ đấu với tất cả ba đội....sau đó từ từ tính tiếp nhé!Nàng cân đo đong đếm, sức mạnh và quyền lực của đối thủ thì chỉ có đội cuối cùng nghe có vẻ mạnh, còn hai đội còn lại chỉ toàn bọn téo riu, nhưng cũng không vì thế mà mất cảnh giác.- Nào, chúng ta chuẩn bị đi, ta lên đấu đầu tiên đó!- Thần Minh vỗ vỗ thanh đao trong tay bước ra ngoài đám đông, mặt lộ rõ vẻ đắc ý.Nàng trố mắt ngạc nhiên khiến nó tưởng chừng như muốn lọt ra ngoài:- Hả? Vòng đầu tiên sao?- Đúng vậy. - Giọng trầm ngang của Tử Hoàng đã chứng minh thực xác điều đó.Oắt, oắt đờ? Thường trong những bộ truyện đội của nữ chính phải thi cuối cho nó hấp dẫn chứ? Nà ní? Nàng đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương định thần lại.Không sao! Ok? Chỉ như đi giết người thôi mà! Làm gì mà phải..."Đùng đùng đùng" Tiếng trống da vang lên đắm chìm bầu không khí ồn ào thành một khoảng tĩnh lặng tuyệt đối. Mọi người dồn mắt lên phía khán đài.Trên đài, một lão râu tóc dài ngoằn bạc phơ, lất phất tring gió trắng, vận một bộ lam y, toát ra vẻ cẩn mật của một người luyện võ. Phía sau khỏi nói nữa là Chân Nhân cùng Hạ Trương dùng đôi mắt hắc ám bí mật rà quét. Nàng thấy chuyện không hay đành theo phản xả nấp vào bờ lưng của Tử Hoàng.Lão vận đồ lam y cất chất giọng khàn khàn, đôi mắt rạng tinh quang:- Ngày hôm nay, lão làm chủ trì cho đại hội hôm nay! Sau 4 năm có một lần: Chính thức bắt đầu.Một loạt tràng pháo tay rạng rỡ vang lên trong tiếng đàn tưng bừng của trăm người trong sảnh....Nhưng nàng.....nàng chỉ mím môi cảm thấy điều không hay từ khí tức hai người kia...không hề vỗ tay hay cử động chỉ ngày càng núp sâu vào. Cho đến khi hai người họ lui về sau đi mất...

Gạt đi những chuyện không vui, nàng đứng đó cùng với 2 người bạn mới trên sảnh cũng hàng trăm đội khác chờ đợi lịch đấu hôm nay được công bố.

Sau một lúc, một tiểu nha đầu hai búi tóc đỏ ngộ nghĩnh đi ra, treo tấm vải ghi đầy đủ lịch thi đấu lên bảng thông báo rồi ngay lập tức cáo lui, để mặc hàng nghìn người đang đứng chen chúc nhau như ong vỡ tổ xem lịch.

May mắn thay, nhờ Tử Hoàng có thân hình cao lớn đồ sợ, kèm theo vẻ đẹp trai láng bóng ngời ngời của Thần Minh và sự hắc ám toát lên qua bộ y phục của nàng đã đủ để mọi người tránh dạt ra một khe nhỏ đủ để xem được.

"Hừm" Nàng xem xét rồi thở dài, vòng đấu kéo dài hết một tuần, chung kết hai tuần sau mới tiếp diễn, mà nàng chỉ được đi có một đêm hôm nay thôi! Gay go! Hết sức gây go! Đêm nay nàng sẽ đấu với tất cả ba đội....sau đó từ từ tính tiếp nhé!

Nàng cân đo đong đếm, sức mạnh và quyền lực của đối thủ thì chỉ có đội cuối cùng nghe có vẻ mạnh, còn hai đội còn lại chỉ toàn bọn téo riu, nhưng cũng không vì thế mà mất cảnh giác.

- Nào, chúng ta chuẩn bị đi, ta lên đấu đầu tiên đó!- Thần Minh vỗ vỗ thanh đao trong tay bước ra ngoài đám đông, mặt lộ rõ vẻ đắc ý.

Nàng trố mắt ngạc nhiên khiến nó tưởng chừng như muốn lọt ra ngoài:

- Hả? Vòng đầu tiên sao?

- Đúng vậy. - Giọng trầm ngang của Tử Hoàng đã chứng minh thực xác điều đó.

Oắt, oắt đờ? Thường trong những bộ truyện đội của nữ chính phải thi cuối cho nó hấp dẫn chứ? Nà ní? Nàng đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương định thần lại.Không sao! Ok? Chỉ như đi giết người thôi mà! Làm gì mà phải...

"Đùng đùng đùng" Tiếng trống da vang lên đắm chìm bầu không khí ồn ào thành một khoảng tĩnh lặng tuyệt đối. Mọi người dồn mắt lên phía khán đài.

Trên đài, một lão râu tóc dài ngoằn bạc phơ, lất phất tring gió trắng, vận một bộ lam y, toát ra vẻ cẩn mật của một người luyện võ. Phía sau khỏi nói nữa là Chân Nhân cùng Hạ Trương dùng đôi mắt hắc ám bí mật rà quét. Nàng thấy chuyện không hay đành theo phản xả nấp vào bờ lưng của Tử Hoàng.

Lão vận đồ lam y cất chất giọng khàn khàn, đôi mắt rạng tinh quang:

- Ngày hôm nay, lão làm chủ trì cho đại hội hôm nay! Sau 4 năm có một lần: Chính thức bắt đầu.

Một loạt tràng pháo tay rạng rỡ vang lên trong tiếng đàn tưng bừng của trăm người trong sảnh....

Nhưng nàng.....nàng chỉ mím môi cảm thấy điều không hay từ khí tức hai người kia...không hề vỗ tay hay cử động chỉ ngày càng núp sâu vào. Cho đến khi hai người họ lui về sau đi mất...

Khuynh Quốc Khuynh Thành Thiên Tài Triệu Hồi SưTác giả: Ngọc DiệpTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNàng dụi dụi mắt tỉnh dậy đã thấy mình đang ở một Băng Động.Chết tiệt, chỉ vì con nhok hồ ly đó!!! Nào là muốn cho ta cuộc sống tốt đẹp hơn, nào là chống ế,... thật ra chỉ muốn chọc cho ta tức chết mà!!! Lại nhìn quanh đây một cách hiếu kỳ, lẩm bẩm: - Nơi này cũng không tệ đâu à... Cạnh bên nàng có một cô gái tầm tầm 8 tuổi đầu đang cười đùa nãy giờ, chắc chắn là nhok hồ ly rồi đây. (Tác giả:Chứ còn ai trồngg khoai đất này) Còn có một cô gái đang bất tỉnh, khoảng 10 tuổi, đây hẳn là nô tì của nàng, Hạ Đào.Nhok hồ ly cười hì hì: - Cứ gọi ta là Thiên Dạ, để đền bù ta sẽ làm ám vệ cho ngươi!!!! Vừa mới dứt lời nhok liền biến mất làm cho nàng tức giận muốn chết trước. Sau một hồi mới đành đoạn lay lay Hạ Đào tỷ tỷ dậy.Nàng đang bị kẹt trong cơ thể bé gái 5 tuổi nên hơi khó khăn cho khá nhiều việc quan trọng nhất là đi xử lý con hồ ly đó Aaaa! Nàng quên mất nàng đang ở trong hang của Huyết Băng Linh, sát thủ số một ở Đông đại lục ( đc lượm về ấy mà), 36 tuổi rồi đây mà còn đẹp như hai mươi… Gạt đi những chuyện không vui, nàng đứng đó cùng với 2 người bạn mới trên sảnh cũng hàng trăm đội khác chờ đợi lịch đấu hôm nay được công bố.Sau một lúc, một tiểu nha đầu hai búi tóc đỏ ngộ nghĩnh đi ra, treo tấm vải ghi đầy đủ lịch thi đấu lên bảng thông báo rồi ngay lập tức cáo lui, để mặc hàng nghìn người đang đứng chen chúc nhau như ong vỡ tổ xem lịch.May mắn thay, nhờ Tử Hoàng có thân hình cao lớn đồ sợ, kèm theo vẻ đẹp trai láng bóng ngời ngời của Thần Minh và sự hắc ám toát lên qua bộ y phục của nàng đã đủ để mọi người tránh dạt ra một khe nhỏ đủ để xem được."Hừm" Nàng xem xét rồi thở dài, vòng đấu kéo dài hết một tuần, chung kết hai tuần sau mới tiếp diễn, mà nàng chỉ được đi có một đêm hôm nay thôi! Gay go! Hết sức gây go! Đêm nay nàng sẽ đấu với tất cả ba đội....sau đó từ từ tính tiếp nhé!Nàng cân đo đong đếm, sức mạnh và quyền lực của đối thủ thì chỉ có đội cuối cùng nghe có vẻ mạnh, còn hai đội còn lại chỉ toàn bọn téo riu, nhưng cũng không vì thế mà mất cảnh giác.- Nào, chúng ta chuẩn bị đi, ta lên đấu đầu tiên đó!- Thần Minh vỗ vỗ thanh đao trong tay bước ra ngoài đám đông, mặt lộ rõ vẻ đắc ý.Nàng trố mắt ngạc nhiên khiến nó tưởng chừng như muốn lọt ra ngoài:- Hả? Vòng đầu tiên sao?- Đúng vậy. - Giọng trầm ngang của Tử Hoàng đã chứng minh thực xác điều đó.Oắt, oắt đờ? Thường trong những bộ truyện đội của nữ chính phải thi cuối cho nó hấp dẫn chứ? Nà ní? Nàng đưa tay lên xoa xoa huyệt thái dương định thần lại.Không sao! Ok? Chỉ như đi giết người thôi mà! Làm gì mà phải..."Đùng đùng đùng" Tiếng trống da vang lên đắm chìm bầu không khí ồn ào thành một khoảng tĩnh lặng tuyệt đối. Mọi người dồn mắt lên phía khán đài.Trên đài, một lão râu tóc dài ngoằn bạc phơ, lất phất tring gió trắng, vận một bộ lam y, toát ra vẻ cẩn mật của một người luyện võ. Phía sau khỏi nói nữa là Chân Nhân cùng Hạ Trương dùng đôi mắt hắc ám bí mật rà quét. Nàng thấy chuyện không hay đành theo phản xả nấp vào bờ lưng của Tử Hoàng.Lão vận đồ lam y cất chất giọng khàn khàn, đôi mắt rạng tinh quang:- Ngày hôm nay, lão làm chủ trì cho đại hội hôm nay! Sau 4 năm có một lần: Chính thức bắt đầu.Một loạt tràng pháo tay rạng rỡ vang lên trong tiếng đàn tưng bừng của trăm người trong sảnh....Nhưng nàng.....nàng chỉ mím môi cảm thấy điều không hay từ khí tức hai người kia...không hề vỗ tay hay cử động chỉ ngày càng núp sâu vào. Cho đến khi hai người họ lui về sau đi mất...

Chương 40: Đại hội, chính thức bắt đầu!