Tác giả:

Edit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên…

Chương 59: Thú vui câu cá ngày hè 1

Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.Ngày hè sau giờ ngọ vẫn nóng nực như vậy, Hủ Liên có chút bực bội ngồi trên ghế quý phi. Nhớ lại lời Nam Cung Diệp Lôi nói buổi sáng, cô quyết định tin tưởng hắn. Dù sao cũng đã phân tích qua thế cục hiện giờ, Hủ Liên nghĩ lời Nam Cung Diệp Lôi nói có thể tin.“Lão sư, ta đã trở về, ngày hôm nay dạy ta cái gì?” Điền Thần Chích vẻ mặt đỏ bừng, dừng trước mặt Hủ Liên thở hổn hển mấy hơi.“Trời nóng như vậy, ta thật sự là không muốn động a.” Hủ Liên lười biếng ghé vào trên ghế, nhìn Điền Thần Chích tràn đầy sức sống, đột nhiên có cảm giác mình già rồi. Dù sao một thành phần tri thức hơn hai mươi tuổi ở hiện đại, tại cổ đại hẳn đã là mẹ của mấy đứa con.“Lão sư vậy không được, người nếu tiếp tục ngủ như vậy sẽ biến thành béo mất, nếu như biến béo Phụ hoàng sẽ ghét bỏ người, nếu như ghét bỏ người thì ta lúc nào mới có đệ đệ muội muội chứ.” Điền Thần Chích cực kì có trật tự nói.“Tiểu đồ đệ nói rất đúng, như vậy vi sư sẽ dạy ngươi một chuyện cực thích hợp làm vào mùa này.” Hủ Liên mang theo mỉm cười ấm áp, chậm rãi ngồi dậy.Nhìn tươi cười của Hủ Liên, Điền Thần Chích đột nhiên có loại dự cảm không rõ. Thế nhưng không biết nói sao, cậu cũng chỉ có thể theo sau Hủ Liên, ra khỏi Khôn Trữ Cung. Hủ Liên vấn tóc thật dài lên, dùng trâm cài đơn giản cố định lại.Hủ Liên mặc cung váy màu trắng, có vẻ đoan trang tao nhã, cô gọi một tiểu thái giám đi tìm hai cái cần câu cá. Đứng bên hồ, cô nhìn toàn cảnh một chút, sau đó mang theo Điền Thần Chích đến chỗ cây cối tương đối rậm rạp bên kia.“Lão sư người muốn mang ta đi câu cá sao?” Điền Thần Chích cầm cần câu còn dài hơn cả cậu, nghĩ thầm câu cá này ai không biết.“Đúng vậy, ngày hôm nay ngươi bồi vi sư câu cá đi.” Hủ Liên tìm một chỗ sạch sẽ, trải chiếu xong ngồi xếp bằng xuống. Học theo động tác của cô, Điền Thần Chích cũng ngồi xuống bên cạnh.“Tiểu đồ đệ, ngươi nên đi đào mồi câu đúng không?” Hủ Liên nghiêng đầu nhìn Điền Thần Chích đã đem cần câu thả vào trong nước.“Đào mồi câu, mồi câu gì?” Cậu chưa từng nghe nói qua mồi câu lại cần phải đào, cậu vẫn cho rằng chỉ cần đem cần câu bỏ vào nước là cá sẽ cắn câu.“Nhìn đất xung quanh, ngươi tìm chỗ bùn đất tương đối mềm, đào xuống dưới sẽ thấy.” Hủ Liên ngồi xổm một bên nhìn Điền Thần Chích trong mắt chứa quang mang sáng sủa đang tích cực đào đất.

Edit: PT a.k.a Ring.

Ngày hè sau giờ ngọ vẫn nóng nực như vậy, Hủ Liên có chút bực bội ngồi trên ghế quý phi. Nhớ lại lời Nam Cung Diệp Lôi nói buổi sáng, cô quyết định tin tưởng hắn. Dù sao cũng đã phân tích qua thế cục hiện giờ, Hủ Liên nghĩ lời Nam Cung Diệp Lôi nói có thể tin.

“Lão sư, ta đã trở về, ngày hôm nay dạy ta cái gì?” Điền Thần Chích vẻ mặt đỏ bừng, dừng trước mặt Hủ Liên thở hổn hển mấy hơi.

“Trời nóng như vậy, ta thật sự là không muốn động a.” Hủ Liên lười biếng ghé vào trên ghế, nhìn Điền Thần Chích tràn đầy sức sống, đột nhiên có cảm giác mình già rồi. Dù sao một thành phần tri thức hơn hai mươi tuổi ở hiện đại, tại cổ đại hẳn đã là mẹ của mấy đứa con.

“Lão sư vậy không được, người nếu tiếp tục ngủ như vậy sẽ biến thành béo mất, nếu như biến béo Phụ hoàng sẽ ghét bỏ người, nếu như ghét bỏ người thì ta lúc nào mới có đệ đệ muội muội chứ.” Điền Thần Chích cực kì có trật tự nói.

“Tiểu đồ đệ nói rất đúng, như vậy vi sư sẽ dạy ngươi một chuyện cực thích hợp làm vào mùa này.” Hủ Liên mang theo mỉm cười ấm áp, chậm rãi ngồi dậy.

Nhìn tươi cười của Hủ Liên, Điền Thần Chích đột nhiên có loại dự cảm không rõ. Thế nhưng không biết nói sao, cậu cũng chỉ có thể theo sau Hủ Liên, ra khỏi Khôn Trữ Cung. Hủ Liên vấn tóc thật dài lên, dùng trâm cài đơn giản cố định lại.

Hủ Liên mặc cung váy màu trắng, có vẻ đoan trang tao nhã, cô gọi một tiểu thái giám đi tìm hai cái cần câu cá. Đứng bên hồ, cô nhìn toàn cảnh một chút, sau đó mang theo Điền Thần Chích đến chỗ cây cối tương đối rậm rạp bên kia.

“Lão sư người muốn mang ta đi câu cá sao?” Điền Thần Chích cầm cần câu còn dài hơn cả cậu, nghĩ thầm câu cá này ai không biết.

“Đúng vậy, ngày hôm nay ngươi bồi vi sư câu cá đi.” Hủ Liên tìm một chỗ sạch sẽ, trải chiếu xong ngồi xếp bằng xuống. Học theo động tác của cô, Điền Thần Chích cũng ngồi xuống bên cạnh.

“Tiểu đồ đệ, ngươi nên đi đào mồi câu đúng không?” Hủ Liên nghiêng đầu nhìn Điền Thần Chích đã đem cần câu thả vào trong nước.

“Đào mồi câu, mồi câu gì?” Cậu chưa từng nghe nói qua mồi câu lại cần phải đào, cậu vẫn cho rằng chỉ cần đem cần câu bỏ vào nước là cá sẽ cắn câu.

“Nhìn đất xung quanh, ngươi tìm chỗ bùn đất tương đối mềm, đào xuống dưới sẽ thấy.” Hủ Liên ngồi xổm một bên nhìn Điền Thần Chích trong mắt chứa quang mang sáng sủa đang tích cực đào đất.

Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.Ngày hè sau giờ ngọ vẫn nóng nực như vậy, Hủ Liên có chút bực bội ngồi trên ghế quý phi. Nhớ lại lời Nam Cung Diệp Lôi nói buổi sáng, cô quyết định tin tưởng hắn. Dù sao cũng đã phân tích qua thế cục hiện giờ, Hủ Liên nghĩ lời Nam Cung Diệp Lôi nói có thể tin.“Lão sư, ta đã trở về, ngày hôm nay dạy ta cái gì?” Điền Thần Chích vẻ mặt đỏ bừng, dừng trước mặt Hủ Liên thở hổn hển mấy hơi.“Trời nóng như vậy, ta thật sự là không muốn động a.” Hủ Liên lười biếng ghé vào trên ghế, nhìn Điền Thần Chích tràn đầy sức sống, đột nhiên có cảm giác mình già rồi. Dù sao một thành phần tri thức hơn hai mươi tuổi ở hiện đại, tại cổ đại hẳn đã là mẹ của mấy đứa con.“Lão sư vậy không được, người nếu tiếp tục ngủ như vậy sẽ biến thành béo mất, nếu như biến béo Phụ hoàng sẽ ghét bỏ người, nếu như ghét bỏ người thì ta lúc nào mới có đệ đệ muội muội chứ.” Điền Thần Chích cực kì có trật tự nói.“Tiểu đồ đệ nói rất đúng, như vậy vi sư sẽ dạy ngươi một chuyện cực thích hợp làm vào mùa này.” Hủ Liên mang theo mỉm cười ấm áp, chậm rãi ngồi dậy.Nhìn tươi cười của Hủ Liên, Điền Thần Chích đột nhiên có loại dự cảm không rõ. Thế nhưng không biết nói sao, cậu cũng chỉ có thể theo sau Hủ Liên, ra khỏi Khôn Trữ Cung. Hủ Liên vấn tóc thật dài lên, dùng trâm cài đơn giản cố định lại.Hủ Liên mặc cung váy màu trắng, có vẻ đoan trang tao nhã, cô gọi một tiểu thái giám đi tìm hai cái cần câu cá. Đứng bên hồ, cô nhìn toàn cảnh một chút, sau đó mang theo Điền Thần Chích đến chỗ cây cối tương đối rậm rạp bên kia.“Lão sư người muốn mang ta đi câu cá sao?” Điền Thần Chích cầm cần câu còn dài hơn cả cậu, nghĩ thầm câu cá này ai không biết.“Đúng vậy, ngày hôm nay ngươi bồi vi sư câu cá đi.” Hủ Liên tìm một chỗ sạch sẽ, trải chiếu xong ngồi xếp bằng xuống. Học theo động tác của cô, Điền Thần Chích cũng ngồi xuống bên cạnh.“Tiểu đồ đệ, ngươi nên đi đào mồi câu đúng không?” Hủ Liên nghiêng đầu nhìn Điền Thần Chích đã đem cần câu thả vào trong nước.“Đào mồi câu, mồi câu gì?” Cậu chưa từng nghe nói qua mồi câu lại cần phải đào, cậu vẫn cho rằng chỉ cần đem cần câu bỏ vào nước là cá sẽ cắn câu.“Nhìn đất xung quanh, ngươi tìm chỗ bùn đất tương đối mềm, đào xuống dưới sẽ thấy.” Hủ Liên ngồi xổm một bên nhìn Điền Thần Chích trong mắt chứa quang mang sáng sủa đang tích cực đào đất.

Chương 59: Thú vui câu cá ngày hè 1