Edit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên…
Chương 66: Kẻ nghe lén trên nóc nhà
Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.“Hoàng hậu sao không nói vậy trước mặt Hoàng thương? Vậy không phải đã không có nhiều hiểu lầm sao.” Đột nhiên một thanh âm vang lên bên người Hủ Liên, làm Hủ Liên đang trầm tư suy nghĩ giật mình nhảy dựng.Nhìn lại, Hủ Liên chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Cô ngồi xuống bên cạnh người nọ, lãnh tĩnh nhìn hắn.“Vương gia ban đêm xông vào tẩm cung của bản cung như thế, có phải là thất lễ không?” Ngữ khí không nhanh không chậm, thế nhưng nếu như tỉ mỉ phân tích lời nói của cô có thể thấy được cô đang tức giận.“Bản vương chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây mà thôi, nhưng không ngờ Hoàng hậu lại là một nữ tử thâm tàng bất lộ như vậy. Cho nên bản vương mới đứng trên nóc nhà một lúc.” Điền Triết Dực không cho là đúng tự mình rót trà.“Như vậy Vương gia vì sao lại hiện thân vào lúc này vậy?” Hủ Liên đã trấn định vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn nghe lén.“Hoàng hậu là bởi vì bản vương nghe được lời nói đó của người nên căm tức sao?” Mang theo tươi cười tà mị, Điền Triết Dực nâng mắt nhìn Hủ Liên.“Người biết nhiều bí mật thường phải gặp nguy hiểm, Vương gia chẳng lẽ không biết sao?” Hủ Liên không hề tránh né đón nhận ánh mắt của hắn.“Nàng chính là người đầu tiên dám uy h**p ta, ngay cả mẫu hậu cũng chưa nói nặng với ta một câu.” Nói như vậy, nhưng trên mặt Điền Triết Dực lại nhìn không ra một chút tức giận.“Này đúng là vinh hạnh của bản cung.” Hủ Liên tất nhiên biết không ai dám đắc tội với Vũ Vương âm trầm này, nhưng cô cũng không phải loại tự nhiên đi chọc giận người khác. Qua vài lần tiếp xúc, cô biết Vũ vương chỉ là tính cách như vậy, cũng không phải thực sự hung ác nham hiểm.“Có biết vì sao lần đầu tiên thấy nàng lại muốn nàng đi theo ta không?”“Bản cung sao biết được, bất quá sắc trời đã tối, không biết Vương gia khi nào rời khỏi?” Hủ Liên nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách, bị hắn nghe được đối thoại của cô với Điền Triết Hiên đã đủ áp lực rồi, bây giờ còn muốn cùng cô uống trà nói chuyện phiếm nữa hả?“Nàng vốn không hợp với nơi hậu cung tranh đấu này, rõ ràng chán ghét lại phải ở đây. Nhìn thấu tất cả nhưng vẫn cự tuyệt lún sâu vào, đối với nàng, ta là cực kì hứng thú.” Điền Triết Dực làm như không nghe thấy lời Hủ Liên, tự mình trả lời.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Hoàng hậu sao không nói vậy trước mặt Hoàng thương? Vậy không phải đã không có nhiều hiểu lầm sao.” Đột nhiên một thanh âm vang lên bên người Hủ Liên, làm Hủ Liên đang trầm tư suy nghĩ giật mình nhảy dựng.
Nhìn lại, Hủ Liên chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Cô ngồi xuống bên cạnh người nọ, lãnh tĩnh nhìn hắn.
“Vương gia ban đêm xông vào tẩm cung của bản cung như thế, có phải là thất lễ không?” Ngữ khí không nhanh không chậm, thế nhưng nếu như tỉ mỉ phân tích lời nói của cô có thể thấy được cô đang tức giận.
“Bản vương chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây mà thôi, nhưng không ngờ Hoàng hậu lại là một nữ tử thâm tàng bất lộ như vậy. Cho nên bản vương mới đứng trên nóc nhà một lúc.” Điền Triết Dực không cho là đúng tự mình rót trà.
“Như vậy Vương gia vì sao lại hiện thân vào lúc này vậy?” Hủ Liên đã trấn định vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn nghe lén.
“Hoàng hậu là bởi vì bản vương nghe được lời nói đó của người nên căm tức sao?” Mang theo tươi cười tà mị, Điền Triết Dực nâng mắt nhìn Hủ Liên.
“Người biết nhiều bí mật thường phải gặp nguy hiểm, Vương gia chẳng lẽ không biết sao?” Hủ Liên không hề tránh né đón nhận ánh mắt của hắn.
“Nàng chính là người đầu tiên dám uy h**p ta, ngay cả mẫu hậu cũng chưa nói nặng với ta một câu.” Nói như vậy, nhưng trên mặt Điền Triết Dực lại nhìn không ra một chút tức giận.
“Này đúng là vinh hạnh của bản cung.” Hủ Liên tất nhiên biết không ai dám đắc tội với Vũ Vương âm trầm này, nhưng cô cũng không phải loại tự nhiên đi chọc giận người khác. Qua vài lần tiếp xúc, cô biết Vũ vương chỉ là tính cách như vậy, cũng không phải thực sự hung ác nham hiểm.
“Có biết vì sao lần đầu tiên thấy nàng lại muốn nàng đi theo ta không?”
“Bản cung sao biết được, bất quá sắc trời đã tối, không biết Vương gia khi nào rời khỏi?” Hủ Liên nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách, bị hắn nghe được đối thoại của cô với Điền Triết Hiên đã đủ áp lực rồi, bây giờ còn muốn cùng cô uống trà nói chuyện phiếm nữa hả?
“Nàng vốn không hợp với nơi hậu cung tranh đấu này, rõ ràng chán ghét lại phải ở đây. Nhìn thấu tất cả nhưng vẫn cự tuyệt lún sâu vào, đối với nàng, ta là cực kì hứng thú.” Điền Triết Dực làm như không nghe thấy lời Hủ Liên, tự mình trả lời.
Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.“Hoàng hậu sao không nói vậy trước mặt Hoàng thương? Vậy không phải đã không có nhiều hiểu lầm sao.” Đột nhiên một thanh âm vang lên bên người Hủ Liên, làm Hủ Liên đang trầm tư suy nghĩ giật mình nhảy dựng.Nhìn lại, Hủ Liên chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Cô ngồi xuống bên cạnh người nọ, lãnh tĩnh nhìn hắn.“Vương gia ban đêm xông vào tẩm cung của bản cung như thế, có phải là thất lễ không?” Ngữ khí không nhanh không chậm, thế nhưng nếu như tỉ mỉ phân tích lời nói của cô có thể thấy được cô đang tức giận.“Bản vương chỉ là trùng hợp đi ngang qua đây mà thôi, nhưng không ngờ Hoàng hậu lại là một nữ tử thâm tàng bất lộ như vậy. Cho nên bản vương mới đứng trên nóc nhà một lúc.” Điền Triết Dực không cho là đúng tự mình rót trà.“Như vậy Vương gia vì sao lại hiện thân vào lúc này vậy?” Hủ Liên đã trấn định vẫn canh cánh trong lòng chuyện hắn nghe lén.“Hoàng hậu là bởi vì bản vương nghe được lời nói đó của người nên căm tức sao?” Mang theo tươi cười tà mị, Điền Triết Dực nâng mắt nhìn Hủ Liên.“Người biết nhiều bí mật thường phải gặp nguy hiểm, Vương gia chẳng lẽ không biết sao?” Hủ Liên không hề tránh né đón nhận ánh mắt của hắn.“Nàng chính là người đầu tiên dám uy h**p ta, ngay cả mẫu hậu cũng chưa nói nặng với ta một câu.” Nói như vậy, nhưng trên mặt Điền Triết Dực lại nhìn không ra một chút tức giận.“Này đúng là vinh hạnh của bản cung.” Hủ Liên tất nhiên biết không ai dám đắc tội với Vũ Vương âm trầm này, nhưng cô cũng không phải loại tự nhiên đi chọc giận người khác. Qua vài lần tiếp xúc, cô biết Vũ vương chỉ là tính cách như vậy, cũng không phải thực sự hung ác nham hiểm.“Có biết vì sao lần đầu tiên thấy nàng lại muốn nàng đi theo ta không?”“Bản cung sao biết được, bất quá sắc trời đã tối, không biết Vương gia khi nào rời khỏi?” Hủ Liên nhàn nhạt hạ lệnh đuổi khách, bị hắn nghe được đối thoại của cô với Điền Triết Hiên đã đủ áp lực rồi, bây giờ còn muốn cùng cô uống trà nói chuyện phiếm nữa hả?“Nàng vốn không hợp với nơi hậu cung tranh đấu này, rõ ràng chán ghét lại phải ở đây. Nhìn thấu tất cả nhưng vẫn cự tuyệt lún sâu vào, đối với nàng, ta là cực kì hứng thú.” Điền Triết Dực làm như không nghe thấy lời Hủ Liên, tự mình trả lời.