Tác giả:

Edit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên…

Chương 92: Tai vách mạch rừng 1

Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.“Ta ngủ bên trong, người ngủ bên ngoài, đây là ranh giới.” Dứt khoát nói một câu, Hủ Liên liền nằm xuống ngủ. Điền Triết Hiên nhìn ranh giới được dựng lên từ chăn gối kia, thầm than chính mình đãi ngộ quá kém.“Hủ Liên, nàng nói Lan mập mạp này sẽ giấu tiền ở chỗ nào?” Điền Triết Hiên hai tay đan vào nhau gác lên đầu, suy tư hỏi.“Người đi đem Lan Quý phi thuần phục thành dễ bảo không phải sẽ biết sao, cần gì phí đầu óc như vậy?” Thanh âm Hủ Liên nhàn nhạt truyền tới.“Ta đã là người của nàng rồi, nàng sao có thể nhẫn tâm đem ta cho người khác được.” Tuy rằng biết nhất định sẽ là đáp án này, nhưng Điền Triết Hiên nghe được cũng có chút cảm khái.“Hừ..”“Trong sân đã bố trí đầy người, nếu có động tĩnh gì sẽ lập tức báo cáo với ta, Điền Triết Lỗi thì ở sát vách.”Hủ Liên quay người lại, dùng một tay bưng kín miệng Điền Triết Hiên, biểu tình nghiêm túc. Điền Triết Hiên sửng sốt, không lẽ nhanh như vậy đã có động tĩnh rồi?Ngay lúc Hủ Liên hừ lạnh một tiếng, cô mơ hồ nghe được âm thanh rất khẽ. Dường như có người ở sát vách di chuyển viên gạch, cho nên cô lập tức bịt miệng Điền Triết Hiên.“Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, người nghỉ sớm một chút đi.” Hủ Liên lấy âm điệu bình thường nói nhanh.“Thế nhưng trẫm còn chưa có cùng Hoàng hậu thân thiết mà.” Điền Triết Hiên phản ứng cực nhanh vô liêm sỉ nói, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, Hủ Liên nhất định sẽ không phản đối.“Hoàng thượng không phải nói mệt mỏi sao, vậy nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Giọng nói Hủ Liên hơi ngượng ngùng nhưng khuôn mặt cô chính là lạnh lẽo dọa người, cô biết Điền Triết Hiên muốn thừa cơ hội ăn đậu hủ.“Không sao, trẫm vừa nghỉ ngơi một chút, đỡ hơn rồi.” Nói xong xoay người đem Hủ Liên đặt dưới thân, giường chấn động một chút.Hủ Liên lại nghe thấy tiếng di chuyển gạch đá, biết người kia đã rời đi. Cô liếc mắt nhìn tên vô lại trên người, cong gối đụng mạnh vào h* th*n hắn một cái. Lần này, Điền Triết Hiên triệt để ngậm miệng, không ngờ Hủ Liên lại đột nhiên hạ độc thủ như vậy.“Người cũng đi rồi, vượt ranh giới lần nữa thì ngươi chờ ‘không được’ đi.” Hủ Liên mặt hướng vào tường, tỉ mỉ nhìn, hình như không phát hiện chỗ nào có vết nứt, chẳng lẽ là phòng sát vách?“Chỗ này bên kia tường chính là hồ nước, vừa rồi làm sao có thể có người ở trên hồ nước được?”

Edit: PT a.k.a Ring.

“Ta ngủ bên trong, người ngủ bên ngoài, đây là ranh giới.” Dứt khoát nói một câu, Hủ Liên liền nằm xuống ngủ. Điền Triết Hiên nhìn ranh giới được dựng lên từ chăn gối kia, thầm than chính mình đãi ngộ quá kém.

“Hủ Liên, nàng nói Lan mập mạp này sẽ giấu tiền ở chỗ nào?” Điền Triết Hiên hai tay đan vào nhau gác lên đầu, suy tư hỏi.

“Người đi đem Lan Quý phi thuần phục thành dễ bảo không phải sẽ biết sao, cần gì phí đầu óc như vậy?” Thanh âm Hủ Liên nhàn nhạt truyền tới.

“Ta đã là người của nàng rồi, nàng sao có thể nhẫn tâm đem ta cho người khác được.” Tuy rằng biết nhất định sẽ là đáp án này, nhưng Điền Triết Hiên nghe được cũng có chút cảm khái.

“Hừ..”

“Trong sân đã bố trí đầy người, nếu có động tĩnh gì sẽ lập tức báo cáo với ta, Điền Triết Lỗi thì ở sát vách.”

Hủ Liên quay người lại, dùng một tay bưng kín miệng Điền Triết Hiên, biểu tình nghiêm túc. Điền Triết Hiên sửng sốt, không lẽ nhanh như vậy đã có động tĩnh rồi?

Ngay lúc Hủ Liên hừ lạnh một tiếng, cô mơ hồ nghe được âm thanh rất khẽ. Dường như có người ở sát vách di chuyển viên gạch, cho nên cô lập tức bịt miệng Điền Triết Hiên.

“Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, người nghỉ sớm một chút đi.” Hủ Liên lấy âm điệu bình thường nói nhanh.

“Thế nhưng trẫm còn chưa có cùng Hoàng hậu thân thiết mà.” Điền Triết Hiên phản ứng cực nhanh vô liêm sỉ nói, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, Hủ Liên nhất định sẽ không phản đối.

“Hoàng thượng không phải nói mệt mỏi sao, vậy nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Giọng nói Hủ Liên hơi ngượng ngùng nhưng khuôn mặt cô chính là lạnh lẽo dọa người, cô biết Điền Triết Hiên muốn thừa cơ hội ăn đậu hủ.

“Không sao, trẫm vừa nghỉ ngơi một chút, đỡ hơn rồi.” Nói xong xoay người đem Hủ Liên đặt dưới thân, giường chấn động một chút.

Hủ Liên lại nghe thấy tiếng di chuyển gạch đá, biết người kia đã rời đi. Cô liếc mắt nhìn tên vô lại trên người, cong gối đụng mạnh vào h* th*n hắn một cái. Lần này, Điền Triết Hiên triệt để ngậm miệng, không ngờ Hủ Liên lại đột nhiên hạ độc thủ như vậy.

“Người cũng đi rồi, vượt ranh giới lần nữa thì ngươi chờ ‘không được’ đi.” Hủ Liên mặt hướng vào tường, tỉ mỉ nhìn, hình như không phát hiện chỗ nào có vết nứt, chẳng lẽ là phòng sát vách?

“Chỗ này bên kia tường chính là hồ nước, vừa rồi làm sao có thể có người ở trên hồ nước được?”

Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.“Ta ngủ bên trong, người ngủ bên ngoài, đây là ranh giới.” Dứt khoát nói một câu, Hủ Liên liền nằm xuống ngủ. Điền Triết Hiên nhìn ranh giới được dựng lên từ chăn gối kia, thầm than chính mình đãi ngộ quá kém.“Hủ Liên, nàng nói Lan mập mạp này sẽ giấu tiền ở chỗ nào?” Điền Triết Hiên hai tay đan vào nhau gác lên đầu, suy tư hỏi.“Người đi đem Lan Quý phi thuần phục thành dễ bảo không phải sẽ biết sao, cần gì phí đầu óc như vậy?” Thanh âm Hủ Liên nhàn nhạt truyền tới.“Ta đã là người của nàng rồi, nàng sao có thể nhẫn tâm đem ta cho người khác được.” Tuy rằng biết nhất định sẽ là đáp án này, nhưng Điền Triết Hiên nghe được cũng có chút cảm khái.“Hừ..”“Trong sân đã bố trí đầy người, nếu có động tĩnh gì sẽ lập tức báo cáo với ta, Điền Triết Lỗi thì ở sát vách.”Hủ Liên quay người lại, dùng một tay bưng kín miệng Điền Triết Hiên, biểu tình nghiêm túc. Điền Triết Hiên sửng sốt, không lẽ nhanh như vậy đã có động tĩnh rồi?Ngay lúc Hủ Liên hừ lạnh một tiếng, cô mơ hồ nghe được âm thanh rất khẽ. Dường như có người ở sát vách di chuyển viên gạch, cho nên cô lập tức bịt miệng Điền Triết Hiên.“Hoàng thượng, đêm đã khuya rồi, người nghỉ sớm một chút đi.” Hủ Liên lấy âm điệu bình thường nói nhanh.“Thế nhưng trẫm còn chưa có cùng Hoàng hậu thân thiết mà.” Điền Triết Hiên phản ứng cực nhanh vô liêm sỉ nói, dù sao đây cũng là một cơ hội tốt, Hủ Liên nhất định sẽ không phản đối.“Hoàng thượng không phải nói mệt mỏi sao, vậy nên nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Giọng nói Hủ Liên hơi ngượng ngùng nhưng khuôn mặt cô chính là lạnh lẽo dọa người, cô biết Điền Triết Hiên muốn thừa cơ hội ăn đậu hủ.“Không sao, trẫm vừa nghỉ ngơi một chút, đỡ hơn rồi.” Nói xong xoay người đem Hủ Liên đặt dưới thân, giường chấn động một chút.Hủ Liên lại nghe thấy tiếng di chuyển gạch đá, biết người kia đã rời đi. Cô liếc mắt nhìn tên vô lại trên người, cong gối đụng mạnh vào h* th*n hắn một cái. Lần này, Điền Triết Hiên triệt để ngậm miệng, không ngờ Hủ Liên lại đột nhiên hạ độc thủ như vậy.“Người cũng đi rồi, vượt ranh giới lần nữa thì ngươi chờ ‘không được’ đi.” Hủ Liên mặt hướng vào tường, tỉ mỉ nhìn, hình như không phát hiện chỗ nào có vết nứt, chẳng lẽ là phòng sát vách?“Chỗ này bên kia tường chính là hồ nước, vừa rồi làm sao có thể có người ở trên hồ nước được?”

Chương 92: Tai vách mạch rừng 1