Edit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên…
Chương 103: Đả kích liên tục tới 3
Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.“Hoàng đại nhân không cần khách khí.” Từ lúc làm cá của Hoàng Kì chết hàng loạt, trong lòng Hủ Liên cũng có chút xấu hổ. Hôm nay hắn tới không lẽ là thay mấy con đá uổng mạng của hắn đòi lại công đạo sao?Hoàng Kì cũng không khách khí với Hủ Liên, trực tiếp ngồi đối diện cô. Dần dần, trên mặt hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng ngay lập tức thay thế bằng nghiêm trọng.“Có việc gì mời nói thẳng.” Thấy vẻ mặt của Hoàng Kì, Hủ Liên cũng không khỏi nghiêm túc lên. Có thể làm gương mặt như người chết của tên này lộ ra biểu tình nghiêm trọng như vậy hẳn cũng không phải chuyện đơn giản.“Hoàng hậu tay người rửa sạch sao?” Hoàng Kì trầm thấp hỏi. Hủ Liên chưa kịp hiểu đã nghe Hoàng Kì kêu lên một tiếng đau đớn, biểu tình thống khổ.“Ta rửa rồi.” Hủ Liên biết đây là sắp bắt mạch cho cô, có chút dở khóc dở cười vươn tay.“Ừm.” Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương hắn chảy xuống, Điền Triết Dực xuống tay ngoan độc, lại đem toàn bộ ngân châm cắm lên lưng hắn.Hoàng Kì đặt tay lên cổ tay Hủ Liên, ngón tay thon dài lẳng lặng đè xuống. Sắc mặt vốn trắng bệch cũng trở nên tái xanh, mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều.“Người gần đây có bị thương không?” Hoàng Kì lau mồ hôi trên đầu, có chút khẩn trương hỏi.“Nói tới bị thương, một tháng trước không cẩn thận quẹt trúng tay.” Nói xong cô đem tay mở ra, tuy dấu vết đã không còn nhưng mơ hồ có thể thấy một vệt hồng hồng.Hoàng Kì không nói gì, chỉ là cau mày im lặng nhìn Hủ Liên. Hủ Liên nhíu mày, lẽ nào mình mắc phải bệnh nan y gì?“Ngươi nói đi, ta có thể chấp nhận.” Hủ Liên thở dài, mở miệng nói trước. Không lẽ đã định trước là cô không thể có hạnh phúc của mình sao?“Thân thể của người tốt.”“Vậy sao ngươi lại nhìn ta như vậy.” Hủ Liên gần như đã cho rằng Hoàng Kì là trả thù cô, cho nên mới giả vờ như vậy.“Bất quá người mang thai.” Nói ra hai chữ mang thai, Hoàng Kì có thể cảm giác được Điền Triết Dực chấn động. Hắn biết Điền Triết Dực vẫn đứng ở một góc nhìn mình, cho nên hắn phá lệ cẩn thận.“Mang thai là chuyện rất đáng sợ sao?” Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng đây cũng không phải chuyện không thể xảy ra.“Đáng tiếc người hiện tại tuyệt đối không thể mang thai.” Giọng nói Hoàng Kì trầm xuống vài phân.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Hoàng đại nhân không cần khách khí.” Từ lúc làm cá của Hoàng Kì chết hàng loạt, trong lòng Hủ Liên cũng có chút xấu hổ. Hôm nay hắn tới không lẽ là thay mấy con đá uổng mạng của hắn đòi lại công đạo sao?
Hoàng Kì cũng không khách khí với Hủ Liên, trực tiếp ngồi đối diện cô. Dần dần, trên mặt hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng ngay lập tức thay thế bằng nghiêm trọng.
“Có việc gì mời nói thẳng.” Thấy vẻ mặt của Hoàng Kì, Hủ Liên cũng không khỏi nghiêm túc lên. Có thể làm gương mặt như người chết của tên này lộ ra biểu tình nghiêm trọng như vậy hẳn cũng không phải chuyện đơn giản.
“Hoàng hậu tay người rửa sạch sao?” Hoàng Kì trầm thấp hỏi. Hủ Liên chưa kịp hiểu đã nghe Hoàng Kì kêu lên một tiếng đau đớn, biểu tình thống khổ.
“Ta rửa rồi.” Hủ Liên biết đây là sắp bắt mạch cho cô, có chút dở khóc dở cười vươn tay.
“Ừm.” Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương hắn chảy xuống, Điền Triết Dực xuống tay ngoan độc, lại đem toàn bộ ngân châm cắm lên lưng hắn.
Hoàng Kì đặt tay lên cổ tay Hủ Liên, ngón tay thon dài lẳng lặng đè xuống. Sắc mặt vốn trắng bệch cũng trở nên tái xanh, mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều.
“Người gần đây có bị thương không?” Hoàng Kì lau mồ hôi trên đầu, có chút khẩn trương hỏi.
“Nói tới bị thương, một tháng trước không cẩn thận quẹt trúng tay.” Nói xong cô đem tay mở ra, tuy dấu vết đã không còn nhưng mơ hồ có thể thấy một vệt hồng hồng.
Hoàng Kì không nói gì, chỉ là cau mày im lặng nhìn Hủ Liên. Hủ Liên nhíu mày, lẽ nào mình mắc phải bệnh nan y gì?
“Ngươi nói đi, ta có thể chấp nhận.” Hủ Liên thở dài, mở miệng nói trước. Không lẽ đã định trước là cô không thể có hạnh phúc của mình sao?
“Thân thể của người tốt.”
“Vậy sao ngươi lại nhìn ta như vậy.” Hủ Liên gần như đã cho rằng Hoàng Kì là trả thù cô, cho nên mới giả vờ như vậy.
“Bất quá người mang thai.” Nói ra hai chữ mang thai, Hoàng Kì có thể cảm giác được Điền Triết Dực chấn động. Hắn biết Điền Triết Dực vẫn đứng ở một góc nhìn mình, cho nên hắn phá lệ cẩn thận.
“Mang thai là chuyện rất đáng sợ sao?” Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng đây cũng không phải chuyện không thể xảy ra.
“Đáng tiếc người hiện tại tuyệt đối không thể mang thai.” Giọng nói Hoàng Kì trầm xuống vài phân.
Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.“Hoàng đại nhân không cần khách khí.” Từ lúc làm cá của Hoàng Kì chết hàng loạt, trong lòng Hủ Liên cũng có chút xấu hổ. Hôm nay hắn tới không lẽ là thay mấy con đá uổng mạng của hắn đòi lại công đạo sao?Hoàng Kì cũng không khách khí với Hủ Liên, trực tiếp ngồi đối diện cô. Dần dần, trên mặt hắn lộ ra biểu tình kinh ngạc, nhưng ngay lập tức thay thế bằng nghiêm trọng.“Có việc gì mời nói thẳng.” Thấy vẻ mặt của Hoàng Kì, Hủ Liên cũng không khỏi nghiêm túc lên. Có thể làm gương mặt như người chết của tên này lộ ra biểu tình nghiêm trọng như vậy hẳn cũng không phải chuyện đơn giản.“Hoàng hậu tay người rửa sạch sao?” Hoàng Kì trầm thấp hỏi. Hủ Liên chưa kịp hiểu đã nghe Hoàng Kì kêu lên một tiếng đau đớn, biểu tình thống khổ.“Ta rửa rồi.” Hủ Liên biết đây là sắp bắt mạch cho cô, có chút dở khóc dở cười vươn tay.“Ừm.” Một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương hắn chảy xuống, Điền Triết Dực xuống tay ngoan độc, lại đem toàn bộ ngân châm cắm lên lưng hắn.Hoàng Kì đặt tay lên cổ tay Hủ Liên, ngón tay thon dài lẳng lặng đè xuống. Sắc mặt vốn trắng bệch cũng trở nên tái xanh, mồ hôi cũng càng ngày càng nhiều.“Người gần đây có bị thương không?” Hoàng Kì lau mồ hôi trên đầu, có chút khẩn trương hỏi.“Nói tới bị thương, một tháng trước không cẩn thận quẹt trúng tay.” Nói xong cô đem tay mở ra, tuy dấu vết đã không còn nhưng mơ hồ có thể thấy một vệt hồng hồng.Hoàng Kì không nói gì, chỉ là cau mày im lặng nhìn Hủ Liên. Hủ Liên nhíu mày, lẽ nào mình mắc phải bệnh nan y gì?“Ngươi nói đi, ta có thể chấp nhận.” Hủ Liên thở dài, mở miệng nói trước. Không lẽ đã định trước là cô không thể có hạnh phúc của mình sao?“Thân thể của người tốt.”“Vậy sao ngươi lại nhìn ta như vậy.” Hủ Liên gần như đã cho rằng Hoàng Kì là trả thù cô, cho nên mới giả vờ như vậy.“Bất quá người mang thai.” Nói ra hai chữ mang thai, Hoàng Kì có thể cảm giác được Điền Triết Dực chấn động. Hắn biết Điền Triết Dực vẫn đứng ở một góc nhìn mình, cho nên hắn phá lệ cẩn thận.“Mang thai là chuyện rất đáng sợ sao?” Mặc dù có chút ngoài ý muốn nhưng đây cũng không phải chuyện không thể xảy ra.“Đáng tiếc người hiện tại tuyệt đối không thể mang thai.” Giọng nói Hoàng Kì trầm xuống vài phân.