Edit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên…
Chương 153: Hoàng hậu phúc hắc của trẫm 2
Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.“Không có, tuyệt đối không có ý tứ này.” Điền Triết Hiên vừa thấy Hủ Liên như vậy, không cần suy nghĩ đã gật đầu đáp ứng.“Vi phu cái gì cũng đáp ứng nàng, vậy được không nương tử.”“Đã như vậy, thời gian không còn sớm, Hoàng thượng mời trở về đi.” Thu lại vẻ mặt ai oán, Hủ Liên miễn cưỡng nằm úp xuống.“Cái này, nương tử a, chúng ta thương lượng đi, ta thực sự sẽ không xằng bậy, nàng để ta ngủ ở đây nha.” Điền Triết Hiên vẻ mặt cầu xin, không ngờ Hủ Liên lại vô tình như vậy muốn đem hắn đuổi đi.“Cừa ở bên kia, đi ra nhớ đóng lại dùm.” Hủ Liên đầu cũng không quay lại nói một câu, ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ phía cửa.Mắt thấy không thể thương lượng, Điền Triết Hiên không thể làm gì khác hơn là ủ rủ rời đi. Lúc bước ra còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hủ Liên cuộn trong chăn, lúc đầu chỉ là run run nhẹ, sau đó thẳng thắn cất tiếng cười to.“Điền Triết Hiên, không ngờ anh cũng có ngày này. Ha ha ha ha...” Hủ Kiên đập đập tay, cười đến ngửa tới ngửa lui.Cười xong, xoa xoa khóe mắt. Nghĩ đến vẻ nhường nhịn khi nãy của Điền Triết Hiên, lòng cô lại vô cùng cảm động. Dù sao ở đây cũng không giống hiện đại, ở xã hội nam tôn nữ ti này, thân là Hoàng thượng lại có thể làm được vậy quả thật không dễ.Ngẫm lại hắn lúc trước*, đừng nói là quan tâm, có chỉ là lạnh lùng. Mà cô hiện tại đã cảm thấy rất đủ rồi.(R: ở đây là đang nói ĐTH kia).“Nương tử, khi nào vi phu mới có thể qua đêm ở Khôn Trữ Cung vậy?” Đã không biết là lần thứ mấy, Điền Triết Hiên xoay quanh Hủ Liên, chỉ muốn mỗi ngày dính một chỗ với cô.“Phụ hoàng, người như thế này, khiến kẻ làm nhi tử là con cảm thấy rất phức tạp.” Điền Thần Chích chịu không nổi nhìn hành vi của Điền Triết Hiên.“Tiểu tử thối, con phức tạp cái gì. Ta đây chính là đang nỗ lực vì đệ đệ, muội muội của con.” Điền Triết Hiên mặt không đỏ, khí không suyễn nói.“Chàng bình thường đều nói chuyện với Chích nhi như vậy sao?” Hủ Liên liếc mắt nhìn Điền Triết Hiên.“Không có, không có, ta là đang nói giỡn.” Điền Triết Hiên vờ xoa đầu Điền Thần Chích, bày ra một bộ dáng phụ tử hòa thuận.“Hủ Liên a, tôi đột nhiên phát hiện cô rất tà ác a. Trước đây sao không thấy chứ?” Hai bóng người đột nhiên xuất hiện trong sân, một giọng nữ trêu chọc nói.
Edit: PT a.k.a Ring.
“Không có, tuyệt đối không có ý tứ này.” Điền Triết Hiên vừa thấy Hủ Liên như vậy, không cần suy nghĩ đã gật đầu đáp ứng.“Vi phu cái gì cũng đáp ứng nàng, vậy được không nương tử.”
“Đã như vậy, thời gian không còn sớm, Hoàng thượng mời trở về đi.” Thu lại vẻ mặt ai oán, Hủ Liên miễn cưỡng nằm úp xuống.
“Cái này, nương tử a, chúng ta thương lượng đi, ta thực sự sẽ không xằng bậy, nàng để ta ngủ ở đây nha.” Điền Triết Hiên vẻ mặt cầu xin, không ngờ Hủ Liên lại vô tình như vậy muốn đem hắn đuổi đi.
“Cừa ở bên kia, đi ra nhớ đóng lại dùm.” Hủ Liên đầu cũng không quay lại nói một câu, ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ phía cửa.
Mắt thấy không thể thương lượng, Điền Triết Hiên không thể làm gì khác hơn là ủ rủ rời đi. Lúc bước ra còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hủ Liên cuộn trong chăn, lúc đầu chỉ là run run nhẹ, sau đó thẳng thắn cất tiếng cười to.
“Điền Triết Hiên, không ngờ anh cũng có ngày này. Ha ha ha ha...” Hủ Kiên đập đập tay, cười đến ngửa tới ngửa lui.
Cười xong, xoa xoa khóe mắt. Nghĩ đến vẻ nhường nhịn khi nãy của Điền Triết Hiên, lòng cô lại vô cùng cảm động. Dù sao ở đây cũng không giống hiện đại, ở xã hội nam tôn nữ ti này, thân là Hoàng thượng lại có thể làm được vậy quả thật không dễ.
Ngẫm lại hắn lúc trước*, đừng nói là quan tâm, có chỉ là lạnh lùng. Mà cô hiện tại đã cảm thấy rất đủ rồi.
(R: ở đây là đang nói ĐTH kia).
“Nương tử, khi nào vi phu mới có thể qua đêm ở Khôn Trữ Cung vậy?” Đã không biết là lần thứ mấy, Điền Triết Hiên xoay quanh Hủ Liên, chỉ muốn mỗi ngày dính một chỗ với cô.
“Phụ hoàng, người như thế này, khiến kẻ làm nhi tử là con cảm thấy rất phức tạp.” Điền Thần Chích chịu không nổi nhìn hành vi của Điền Triết Hiên.
“Tiểu tử thối, con phức tạp cái gì. Ta đây chính là đang nỗ lực vì đệ đệ, muội muội của con.” Điền Triết Hiên mặt không đỏ, khí không suyễn nói.
“Chàng bình thường đều nói chuyện với Chích nhi như vậy sao?” Hủ Liên liếc mắt nhìn Điền Triết Hiên.
“Không có, không có, ta là đang nói giỡn.” Điền Triết Hiên vờ xoa đầu Điền Thần Chích, bày ra một bộ dáng phụ tử hòa thuận.
“Hủ Liên a, tôi đột nhiên phát hiện cô rất tà ác a. Trước đây sao không thấy chứ?” Hai bóng người đột nhiên xuất hiện trong sân, một giọng nữ trêu chọc nói.
Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.“Không có, tuyệt đối không có ý tứ này.” Điền Triết Hiên vừa thấy Hủ Liên như vậy, không cần suy nghĩ đã gật đầu đáp ứng.“Vi phu cái gì cũng đáp ứng nàng, vậy được không nương tử.”“Đã như vậy, thời gian không còn sớm, Hoàng thượng mời trở về đi.” Thu lại vẻ mặt ai oán, Hủ Liên miễn cưỡng nằm úp xuống.“Cái này, nương tử a, chúng ta thương lượng đi, ta thực sự sẽ không xằng bậy, nàng để ta ngủ ở đây nha.” Điền Triết Hiên vẻ mặt cầu xin, không ngờ Hủ Liên lại vô tình như vậy muốn đem hắn đuổi đi.“Cừa ở bên kia, đi ra nhớ đóng lại dùm.” Hủ Liên đầu cũng không quay lại nói một câu, ngón tay nhẹ nhàng chỉ chỉ phía cửa.Mắt thấy không thể thương lượng, Điền Triết Hiên không thể làm gì khác hơn là ủ rủ rời đi. Lúc bước ra còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại. Hủ Liên cuộn trong chăn, lúc đầu chỉ là run run nhẹ, sau đó thẳng thắn cất tiếng cười to.“Điền Triết Hiên, không ngờ anh cũng có ngày này. Ha ha ha ha...” Hủ Kiên đập đập tay, cười đến ngửa tới ngửa lui.Cười xong, xoa xoa khóe mắt. Nghĩ đến vẻ nhường nhịn khi nãy của Điền Triết Hiên, lòng cô lại vô cùng cảm động. Dù sao ở đây cũng không giống hiện đại, ở xã hội nam tôn nữ ti này, thân là Hoàng thượng lại có thể làm được vậy quả thật không dễ.Ngẫm lại hắn lúc trước*, đừng nói là quan tâm, có chỉ là lạnh lùng. Mà cô hiện tại đã cảm thấy rất đủ rồi.(R: ở đây là đang nói ĐTH kia).“Nương tử, khi nào vi phu mới có thể qua đêm ở Khôn Trữ Cung vậy?” Đã không biết là lần thứ mấy, Điền Triết Hiên xoay quanh Hủ Liên, chỉ muốn mỗi ngày dính một chỗ với cô.“Phụ hoàng, người như thế này, khiến kẻ làm nhi tử là con cảm thấy rất phức tạp.” Điền Thần Chích chịu không nổi nhìn hành vi của Điền Triết Hiên.“Tiểu tử thối, con phức tạp cái gì. Ta đây chính là đang nỗ lực vì đệ đệ, muội muội của con.” Điền Triết Hiên mặt không đỏ, khí không suyễn nói.“Chàng bình thường đều nói chuyện với Chích nhi như vậy sao?” Hủ Liên liếc mắt nhìn Điền Triết Hiên.“Không có, không có, ta là đang nói giỡn.” Điền Triết Hiên vờ xoa đầu Điền Thần Chích, bày ra một bộ dáng phụ tử hòa thuận.“Hủ Liên a, tôi đột nhiên phát hiện cô rất tà ác a. Trước đây sao không thấy chứ?” Hai bóng người đột nhiên xuất hiện trong sân, một giọng nữ trêu chọc nói.