Edit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên…
Chương 166: Ngoại truyện 2: Khắc tinh của Vũ vương 11
Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.Hạo Trạch vốn không thường cưỡi ngựa, một đường này hắn vừa đi vừa run sợ. Hắn biết nếu Thư Dao xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.“Hạo Trạch, ta đây là làm sao vậy?” Chậm rãi mở mắt ra, Thư Dao nhìn Hạo Trạch một đầu đầy mồ hôi. Đầu óc choáng váng mơ hồ, cho nên cô chỉ có thể tựa vào ngực Hạo Trạch.Nhất thời, Thư Dao thanh tỉnh không ít, cô kinh ngạc nhìn hắn. Vươn một tay, hướng về phía ngực Hạo Trạch.“Đừng…” Tay Hạo Trạch đang cứng ngắc cầm dây cương, cho nên muốn ngăn cản tay Thư Dao là hoàn toàn không thể. “Ngươi nghìn vạn lần không được nói ra.”“Thì ra là vậy.” Thư Dao nhìn Hạo Trạch, lại nhìn xuống tay mình. Thảo nào cảm thấy Hạo Trạch là lạ, thì ra…Hạo Trạch đau khổ cười, bí mật của hắn rốt cuộc cũng bị người khác phát hiện. Bất quá, hắn tin tưởng Thư Dao sẽ không nói.Khoảng chừng qua nửa canh giờ, Hạo Trạch rốt cục thấy được trạm dịch. Sauk hi đưa ra lệnh bài, người ở trạm dịch đã thu xếp gian phòng tốt nhất.Hạo Trạch để Thư Dao nằm trên giường, đắp khăn ướt lên trán cô. Thư Dao lại càng lúc càng nóng, nhiệt độ hẳn là lại tăng lên không ít.“Ta đã trở về.” Cửa bị đẩy mạnh ra, Điền Triết Dực mang theo túi lớn túi nhỏ thuốc phong trần mệt mỏi tiến vào. “Thuốc này sắc như thế nào?”“Sắc thuốc này sợ là phải đợi đến một canh giờ, bất quá còn có cách nhanh hơn, không biết ngươi có nguyện ý không.” Hạo Trạch mở mấy túi thuốc ra, để vào ấm sắc đã chứa lượng nước vừa đủ.“Nói.” Chỉ có một chữ, nhưng Hạo Trạch có thể nghe ra được gấp gáp của hắn.“Nội công của ngươi thâm hậu như vậy, dùng nội lực sắc thuốc, nhớ kỹ không thể dừng lại giữa chừng, hơn nữa thi triển nội lực cần phải đều. Như vậy rất nhanh là có thể sắc được thuốc rồi.” Vừa nói xong, Hạo Trạch đem ấm thuốc để trước mặt Điền Triết Dực.Nhìn Điền Triết Dực không chút do dự cầm lấy, trên mặt Hạo Trạch lộ ra một nụ cười thần bí. Nam nhân này không chỉ là một tên tâm tình khó dò, mà còn là một người không biết làm thế nào lấy lòng người mình thích.Đã vậy, thừa cơ hội này trả thù hắn một chút. Để hắn dùng cách tiêu hao thể lực như thế này sắc thuốc, xem như là trừng phạt nho nhỏ, bất quá hành động như vậy có thể làm Thư Dao thấy mà cảm động không đây?
Edit: PT a.k.a Ring.
Hạo Trạch vốn không thường cưỡi ngựa, một đường này hắn vừa đi vừa run sợ. Hắn biết nếu Thư Dao xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.
“Hạo Trạch, ta đây là làm sao vậy?” Chậm rãi mở mắt ra, Thư Dao nhìn Hạo Trạch một đầu đầy mồ hôi. Đầu óc choáng váng mơ hồ, cho nên cô chỉ có thể tựa vào ngực Hạo Trạch.
Nhất thời, Thư Dao thanh tỉnh không ít, cô kinh ngạc nhìn hắn. Vươn một tay, hướng về phía ngực Hạo Trạch.
“Đừng…” Tay Hạo Trạch đang cứng ngắc cầm dây cương, cho nên muốn ngăn cản tay Thư Dao là hoàn toàn không thể. “Ngươi nghìn vạn lần không được nói ra.”
“Thì ra là vậy.” Thư Dao nhìn Hạo Trạch, lại nhìn xuống tay mình. Thảo nào cảm thấy Hạo Trạch là lạ, thì ra…
Hạo Trạch đau khổ cười, bí mật của hắn rốt cuộc cũng bị người khác phát hiện. Bất quá, hắn tin tưởng Thư Dao sẽ không nói.
Khoảng chừng qua nửa canh giờ, Hạo Trạch rốt cục thấy được trạm dịch. Sauk hi đưa ra lệnh bài, người ở trạm dịch đã thu xếp gian phòng tốt nhất.
Hạo Trạch để Thư Dao nằm trên giường, đắp khăn ướt lên trán cô. Thư Dao lại càng lúc càng nóng, nhiệt độ hẳn là lại tăng lên không ít.
“Ta đã trở về.” Cửa bị đẩy mạnh ra, Điền Triết Dực mang theo túi lớn túi nhỏ thuốc phong trần mệt mỏi tiến vào. “Thuốc này sắc như thế nào?”
“Sắc thuốc này sợ là phải đợi đến một canh giờ, bất quá còn có cách nhanh hơn, không biết ngươi có nguyện ý không.” Hạo Trạch mở mấy túi thuốc ra, để vào ấm sắc đã chứa lượng nước vừa đủ.
“Nói.” Chỉ có một chữ, nhưng Hạo Trạch có thể nghe ra được gấp gáp của hắn.
“Nội công của ngươi thâm hậu như vậy, dùng nội lực sắc thuốc, nhớ kỹ không thể dừng lại giữa chừng, hơn nữa thi triển nội lực cần phải đều. Như vậy rất nhanh là có thể sắc được thuốc rồi.” Vừa nói xong, Hạo Trạch đem ấm thuốc để trước mặt Điền Triết Dực.
Nhìn Điền Triết Dực không chút do dự cầm lấy, trên mặt Hạo Trạch lộ ra một nụ cười thần bí. Nam nhân này không chỉ là một tên tâm tình khó dò, mà còn là một người không biết làm thế nào lấy lòng người mình thích.
Đã vậy, thừa cơ hội này trả thù hắn một chút. Để hắn dùng cách tiêu hao thể lực như thế này sắc thuốc, xem như là trừng phạt nho nhỏ, bất quá hành động như vậy có thể làm Thư Dao thấy mà cảm động không đây?
Hoàng Hậu Phúc Hắc Của TrẫmTác giả: Mèo Phiêu LưuTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngEdit: PT a.k.a Ring. Khu trung tâm thành phố náo nhiệt ban đêm bị ánh đèn neon lóa mắt chiếm giữ, tại đây ánh sáng mộng ảo muôn màu muôn vẻ, người qua đường đã quên mất khoảng thời gian trước đây khi ngước lên nhìn bầu trời đầy sao. Thời đại tiến bộ, lại xóa đi không ít niềm vui lúc nhỏ. Trong nhà trọ nho nhỏ ở xa khu vực thành thị, chàng trai châm một điếu thuốc, thân thể tuổi trẻ rắn chắc không chút kiêng kỵ nằm trên giường. Chỉ có hơi thở mập mờ trong không khí giải thích tất cả những chuyện vừa xảy ra, hắn nhìn cô gái ngồi quay lưng lại đang mặc y phục. “Hủ Liên, hôn lễ cuối tuần phiền em chuẩn bị.” Khẩu khí nhẹ nhàng tựa như đang bàn việc dạo chơi ngoại thành, cô gái nghe hắn xong nói chỉ nhàn nhạt gật đầu, tiếp tục mặc áo khoác để trên sô pha. “Em đi về trước.” Hủ Liên quần áo nón nảy chỉnh tề, cầm lấy túi da trên sô pha ra cửa. “Có thể cưới một người như vậy, đối với mình mà nói mới là tốt nhất.” Khói thuốc lượn lờ, dần dần không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Hủ Liên một mình đi trên… Edit: PT a.k.a Ring.Hạo Trạch vốn không thường cưỡi ngựa, một đường này hắn vừa đi vừa run sợ. Hắn biết nếu Thư Dao xảy ra chuyện gì, hắn cũng sẽ không thấy được mặt trời ngày mai.“Hạo Trạch, ta đây là làm sao vậy?” Chậm rãi mở mắt ra, Thư Dao nhìn Hạo Trạch một đầu đầy mồ hôi. Đầu óc choáng váng mơ hồ, cho nên cô chỉ có thể tựa vào ngực Hạo Trạch.Nhất thời, Thư Dao thanh tỉnh không ít, cô kinh ngạc nhìn hắn. Vươn một tay, hướng về phía ngực Hạo Trạch.“Đừng…” Tay Hạo Trạch đang cứng ngắc cầm dây cương, cho nên muốn ngăn cản tay Thư Dao là hoàn toàn không thể. “Ngươi nghìn vạn lần không được nói ra.”“Thì ra là vậy.” Thư Dao nhìn Hạo Trạch, lại nhìn xuống tay mình. Thảo nào cảm thấy Hạo Trạch là lạ, thì ra…Hạo Trạch đau khổ cười, bí mật của hắn rốt cuộc cũng bị người khác phát hiện. Bất quá, hắn tin tưởng Thư Dao sẽ không nói.Khoảng chừng qua nửa canh giờ, Hạo Trạch rốt cục thấy được trạm dịch. Sauk hi đưa ra lệnh bài, người ở trạm dịch đã thu xếp gian phòng tốt nhất.Hạo Trạch để Thư Dao nằm trên giường, đắp khăn ướt lên trán cô. Thư Dao lại càng lúc càng nóng, nhiệt độ hẳn là lại tăng lên không ít.“Ta đã trở về.” Cửa bị đẩy mạnh ra, Điền Triết Dực mang theo túi lớn túi nhỏ thuốc phong trần mệt mỏi tiến vào. “Thuốc này sắc như thế nào?”“Sắc thuốc này sợ là phải đợi đến một canh giờ, bất quá còn có cách nhanh hơn, không biết ngươi có nguyện ý không.” Hạo Trạch mở mấy túi thuốc ra, để vào ấm sắc đã chứa lượng nước vừa đủ.“Nói.” Chỉ có một chữ, nhưng Hạo Trạch có thể nghe ra được gấp gáp của hắn.“Nội công của ngươi thâm hậu như vậy, dùng nội lực sắc thuốc, nhớ kỹ không thể dừng lại giữa chừng, hơn nữa thi triển nội lực cần phải đều. Như vậy rất nhanh là có thể sắc được thuốc rồi.” Vừa nói xong, Hạo Trạch đem ấm thuốc để trước mặt Điền Triết Dực.Nhìn Điền Triết Dực không chút do dự cầm lấy, trên mặt Hạo Trạch lộ ra một nụ cười thần bí. Nam nhân này không chỉ là một tên tâm tình khó dò, mà còn là một người không biết làm thế nào lấy lòng người mình thích.Đã vậy, thừa cơ hội này trả thù hắn một chút. Để hắn dùng cách tiêu hao thể lực như thế này sắc thuốc, xem như là trừng phạt nho nhỏ, bất quá hành động như vậy có thể làm Thư Dao thấy mà cảm động không đây?