Lưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra. Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại. Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn. Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ. “Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.” Sau đó mở cửa bước ra ngoài. Người bạn này…

Chương 6

Nguyện Thua CuộcTác giả: Phi Ngôn Phi MặcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịLưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra. Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại. Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn. Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ. “Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.” Sau đó mở cửa bước ra ngoài. Người bạn này… Lưu Chính Dương không hiểu sao mình lại nói không.Đã suy xét cẩn thận mấy ngày nay rồi nên không cần phải nghĩ ngợi nữa, nhất là đầu óc không sáng suốt, loại lý do này không thể nói được.Nếu quả thật có nguyên nhân thì chỉ có một, là đã chán xem mấy bộ phim nhàm chán rồi.n oán giữa bọn nhà giàu, đấu đá trên thương trường, từ người yêu trở thành kẻ thù, đánh nhau một sống một chết, khiến người xem rất thích. Hình dung cảnh chính mình diễn thoại trên sân khấu như thế như tự tìm lấy đau khổ vậy.Vào Trần thị, Lưu Chính Dương dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được xác suất đối đầu với Thẩm Hồng Viễn là một trăm phần trăm.Nếu câu chuyện này xảy ra tiết mục như vậy nhất định mọi người sẽ thấy hứng thú. Có điều về nhân vật nói riêng, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này.Thẩm Hồng Viễn có thể vô tình nhưng Lưu Chính Dương cậu không thể vô nghĩa.Có lẽ cứ giữ vững nguyên tắc như vậy người khác sẽ nghĩ cậu thật ngu xuẩn.Nhưng Lưu Chính Dương biết mình không hối hận, chí ít bây giờ thì không, còn sau này từ từ rồi tính.

Lưu Chính Dương không hiểu sao mình lại nói không.

Đã suy xét cẩn thận mấy ngày nay rồi nên không cần phải nghĩ ngợi nữa, nhất là đầu óc không sáng suốt, loại lý do này không thể nói được.

Nếu quả thật có nguyên nhân thì chỉ có một, là đã chán xem mấy bộ phim nhàm chán rồi.

n oán giữa bọn nhà giàu, đấu đá trên thương trường, từ người yêu trở thành kẻ thù, đánh nhau một sống một chết, khiến người xem rất thích. Hình dung cảnh chính mình diễn thoại trên sân khấu như thế như tự tìm lấy đau khổ vậy.

Vào Trần thị, Lưu Chính Dương dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được xác suất đối đầu với Thẩm Hồng Viễn là một trăm phần trăm.

Nếu câu chuyện này xảy ra tiết mục như vậy nhất định mọi người sẽ thấy hứng thú. Có điều về nhân vật nói riêng, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này.

Thẩm Hồng Viễn có thể vô tình nhưng Lưu Chính Dương cậu không thể vô nghĩa.

Có lẽ cứ giữ vững nguyên tắc như vậy người khác sẽ nghĩ cậu thật ngu xuẩn.

Nhưng Lưu Chính Dương biết mình không hối hận, chí ít bây giờ thì không, còn sau này từ từ rồi tính.

Nguyện Thua CuộcTác giả: Phi Ngôn Phi MặcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô ThịLưu Chính Dương đang bận bịu dọn nhà thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên. Di động không có sẵn trong người mà ở trong một cái thùng khiến cậu tìm nửa ngày mới ra. Bấm nút nghe, đầu đây bên kia là giọng của một cô gái dịu dàng. Được cô nhắc nhở, Lưu Chính Dương mới nhớ đã có chuyện như vậy. Gần đây xảy ra nhiều chuyện nên cậu đã sớm quên đi chuyện này, không ngờ lúc này nó lại xuất hiện trong đầu. Sau khi hẹn với cô gái ngày đến lấy đồ, Lưu Chính Dương lắc đầu thở dài với cái trí nhớ tồi tệ của mình rồi tiếp tục sự nghiệp dọn nhà vĩ đại. Dời mấy cái thùng carton này đi quả là một nhiệm vụ gian khổ. Dù đã nhờ thằng bạn đến giúp đỡ, nhưng khi mang cái thùng chứa đầy thứ linh tinh trong đó vào nhà, Lưu Chính Dương vẫn thấy mệt muốn chết, thiếu chút nữa nằm bẹp trên sàn. Cậu bạn có việc, phải đi trước. Lưu Chính Dương hẹn ngày nào rảnh rỗi sẽ mời hắn ăn cơm để cảm tạ. “Sau này nhớ mời tao một bữa ngon.” Cậu ta vỗ vỗ vai cậu, “Tự bảo trọng.” Sau đó mở cửa bước ra ngoài. Người bạn này… Lưu Chính Dương không hiểu sao mình lại nói không.Đã suy xét cẩn thận mấy ngày nay rồi nên không cần phải nghĩ ngợi nữa, nhất là đầu óc không sáng suốt, loại lý do này không thể nói được.Nếu quả thật có nguyên nhân thì chỉ có một, là đã chán xem mấy bộ phim nhàm chán rồi.n oán giữa bọn nhà giàu, đấu đá trên thương trường, từ người yêu trở thành kẻ thù, đánh nhau một sống một chết, khiến người xem rất thích. Hình dung cảnh chính mình diễn thoại trên sân khấu như thế như tự tìm lấy đau khổ vậy.Vào Trần thị, Lưu Chính Dương dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được xác suất đối đầu với Thẩm Hồng Viễn là một trăm phần trăm.Nếu câu chuyện này xảy ra tiết mục như vậy nhất định mọi người sẽ thấy hứng thú. Có điều về nhân vật nói riêng, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài này.Thẩm Hồng Viễn có thể vô tình nhưng Lưu Chính Dương cậu không thể vô nghĩa.Có lẽ cứ giữ vững nguyên tắc như vậy người khác sẽ nghĩ cậu thật ngu xuẩn.Nhưng Lưu Chính Dương biết mình không hối hận, chí ít bây giờ thì không, còn sau này từ từ rồi tính.

Chương 6