Năm nay gần hai mươi tám tuổi, ta không tin quỷ thần. Ta, Lôi Hải Thành, cô nhi. Mười tám tuổi đã đạt thành tích ưu việt được tuyển vào tổ hình cảnh đặc chủng, bốn năm tiếp nhận qua đủ loại ngặt nghèo thậm chí đến tàn khốc của huấn luyện đặc chủng, trở thành người đứng đầu trong tổ trọng án tuyệt mật quốc tế. Đầu độc, ám sát… trở thành toàn bộ cuộc sống của ta. Mỗi lần kết thúc một sinh mạng, thì một tấm huân chương chính phủ lạnh như băng lại được gắn lên ngực ta. Lúc hai mươi lăm tuổi, ta chán ghét việc tiếp tục làm một cỗ máy giết người. Xuất ngũ, chuyển hành. Sau một năm thì chuyển sang làm luật sư, từ nay về sau mặc âu phục đi giày da, dấn thân vào thành phần tri thức. Sống một cuộc sống an nhàn, có phần buồn chán, mãi cho đến khi ta gặp được Đình – một người con gái xinh đẹp Một cô gái tốt, ôn nhu hướng nội lương thiện thông minh, rất đáng để ta dùng cả đời che chở. Năm hai mươi tám tuổi, ta quyết định cùng nàng kết hôn. Nhu cầu cấp bách bây giờ của ta là tiền. Mua một căn nhà…
Tác giả: