Tác giả:

Cô mải miết chạy, không dám ngoái đầu nhìn lại dù chỉ một lần. Cái bóng đen vẫn đuổi theo đằng sau. Sợ hãi, cô càng gắng sức chạy thật nhanh về phía tia sáng le lói mỏng manh ở cuối con đường. Bỗng dưng con đường biến mất. Bước chân hụt hẫng. Mất thăng bằng, cả cơ thể chới với, cứ thế rơi tự do xuống một vực sâu tưởng chừng như không có đáy. Khánh An giật mình tỉnh giấc, mở chừng mắt. Mồ hôi rịn xuống bên trán. Hoá ra là một giấc mơ. Cô ngồi dậy, dựa lưng vào thành giường. Vén mái tóc đen huyền ngang vai sang một bên, cô đút đầu dây headphone vào tai, ngón tay nhanh nhẹn bấm chọn bài hát “If tomorrow never comes” (“Nếu ngày mai không bao giờ đến”). Lời nhạc trữ tình qua giọng hát ấm áp của Ronan Keating mang đến cho cô một cảm giác an toàn đến lạ. Chẳng hiểu sao cả đĩa hát hơn hai chục bài, cô chỉ thích nghe đi nghe lại bài hát này. Có lẽ đây là bài hát yêu thích của cô trước kia? Vâng, “có lẽ“... Với Khánh An bây giờ không có gì chắc chắn. Đến bản thân mình là ai cô cũng còn không…

Truyện chữ