Tiếng la hét phát từ người con gái đang bị trói trên giường khiến cho sự tĩnh lặng của Tôn gia trong thoáng chốc tan biến. - Các người là ai? Sao lại bắt cóc tôi chứ? Mau thả tôi ra! Rườm như cổ họng của Tô Dịch Nhi đã sắp la hét không nổi nữa rồi, nhưng vẫn không có ai tới thả cô ra. - Thả em ra! Nực cười, khó khăn lắm mới bắt được em sao lại thả ta.~ Một người đàn ông bước vào nói, giọng nói của anh mang theo sự tức giận, sự cô đơn mà khó ai nhìn ra. - Tình nhân! Em còn nhớ tôi chứ! ~ Anh muốn cô phải nhớ anh, nhớ anh suốt đời bởi vì anh rất nhớ cô. Tiếng kêu gào của cô dừng lại ngay sau khi nghe thấy hai chữ:" Tình Nhân". " Tình nhân " hai chữ mỗi khi nói ra sống lưng cô ê lạnh. Hai chữ mà Tô Dịch Nhi căm hận không muốn nghe nhất. Đối với quá khứ của cô với hai chữ " tình nhân " này cô đều cho là ô uế và nhục nhã. Là Tôn Thượng Phong. Tô Dịch Nhi cô chạy trốn anh lâu như vậy, cuối cùng thành chạy một vòng tròn vô ích. - Tại sao anh cứ xuất hiện trong cuộc sống của tôi vậy? ~ Cô gào…
Tác giả: