Tác giả:

Đêm khuya, đồng hồ vừa điểm đúng mười hai giờ. Sau khi Điền Mộc Lâm đã sắp xếp xong, cũng đã chuẩn bị tốt đủ loại sủi cảo để bán, thì anh mới đi tới phía trước, kéo cửa cuốn lên, c*̃ng không thèm kéo cửa xuống, trên tay liền xách theo một túi rác to, thong thả đi đến bãi rác quy định. Bãi rác quy định, cách đây cũng không bao xa. Sau mấy phút đi bộ liền đến, Điền Mộc Lâm ném xuống túi rác nặng trịch ở trong tay. Nhưng trong lúc đi trở về, Điền Mộc Lâm lại nhìn thấy, một chỗ cách cửa tiệm của mình không xa, đang có một người đang nằm ở đó. Trời quá tối, chỗ đó lại là một góc tối tăm, khuất ánh sáng, vốn khó có thể nào phát hiện ra được. Chẳng qua, chỉ là do Điền Mộc Lâm cảm thấy nơi đó rất kỳ quái mà thôi, cho nên, đôi mắt mới nhìn nhiều thêm vài lần, mới phát hiện ra, cư nhiên, lại có một người đang nằm co ro ở đó. Anh nhịn không được hiếu kì, mà cất bước cẩn thận, chậm rãi đi về phía trước, liền thấy người đang nằm trên mặt đất kia, chính là một người con trai. Quần áo mặc trên thân…

Truyện chữ