Ban đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra…

Chương 12: Cho tôi xem tôi cũng không hứng thú

Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn ĐảnTác giả: Thuỷ Thường HựuTruyện Ngôn TìnhBan đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra… "À, tôi chẳng những biết cô là họ Lâm, mà tôi còn biết cô là sinh viên ở trườngđại học XX." Tư Đồ Viêm vừa nói vừa nhìn về hướng b* ng*c của Lâm Khả TâmÝ thức được anh nhìn mình nên cô lấy tay che ngực lại, nhưng phản ứng đó làm cho anh cười lạnh: " Lâm Tiểu Thư, cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là thấy thẻsinh viên trong túi áo cô thôi."Nghe anh nói vậy, Lâm Khả Tâm phát hiện chính mình tự chuyện bé xé thành to, cô định sẽ giải thích nhưng câu kế tiếp của anh làm cô giận phát điên."Hơn nữa, cái gì nên xem thì hôm qua cũng xemrồi, b* ng*c như sân bay của cô nếu tự nguyện cho tôi coi chưa chắc tôi có hứng thú đâu."Tư Đồ Viêm vừa nói, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khinh thường cô. "Anh ——" Lâm Khả Tâm nhất thời đỏ mặt, đỏ như trái cà chua"Hiện tại cô còn vấn đề gì sao?" Không để ý đến Lâm Khả Tâm kháng nghị, Tư Đồ Viêm tự biên tự diễn nói.Đối với câu hỏi của anh thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn lắc đầu."Nếu vậy thì đi ăn thôi. " Tư Đồ Viêm nói xong liền xoay người đi về phía nhà ăn Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn đứng tại chỗ:." Không, không cần, tôi về nhà ăn làđược rồi"Đã xảy ra chuyện hôm qua, cô còn có thể ở đây sao? Bây giờ cô thật hận không thể nhanh mà trốn khỏi nơi này, chạy ở đâu càng xa càng tốt.Nói là một chuyện, nhưng vấn đề là Tư Đồ Viêm không đồng ý sự từ chối của cô."Tôi nói rồi, đến đây ăn cơm." Ngữ khí của anh bá đạo không cho cô con đường nào cự tuyệt.Cuối cùng, bất đắc dĩ đành phải nghe theo anh, ngoan ngoãn đi sau lưng anh vào bếp."Ngồi xuống" Tư Đồ Viêm vỗ vỗ cái bàn, Lâm Khả Tâm liền ngồi xuống."Cái kia......" Do dự nữa ngày, cô cũng mở miệng nói: "Xin hỏi ở đây là đâu?"Nếu như không hỏi rõ đây là đâu thì sẽ bất tiện cho việc cô quay về nhà."Thế nào? Cô muốn tố giác tôi?" Tư Đồ Viêm nheo con ngươi lại nhìn Lâm Khả Tâm, ngữ khí trào phúng làm cho cô không tự nhiên."Tôi, tôi không có ý đó......" Nếu báo nguy thì cô phải báo gì? Đi báo cảnh sát rằng mình không muốn cấp 「đêm đầu tiên 」 cho người khác sao?Lâm Khả Tâm cúi đầu, âm thanh càng lúc càng nhỏ. Tư Đồ Viêm một tay chống cằm: " A? Vậy ý cô là gì?"Không thể hiểu rõ vì cái gì mà nhìn bộ dáng khổ sở của cô, anh liền nhịn khôngđược muốn chọc cô một chút.Lâm Khả Tâm không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô tiếp tục cúi đầu, nhỏ giọng đáp "Tôi chỉ muốn biết ở đây là đâu, để xem có thể kiếm phương tiện mà về hay không thôi....."

"À, tôi chẳng những biết cô là họ Lâm, mà tôi còn biết cô là sinh viên ở trường

đại học XX." Tư Đồ Viêm vừa nói vừa nhìn về hướng b* ng*c của Lâm Khả Tâm

Ý thức được anh nhìn mình nên cô lấy tay che ngực lại, nhưng phản ứng đó làm cho anh cười lạnh: " Lâm Tiểu Thư, cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là thấy thẻ

sinh viên trong túi áo cô thôi."

Nghe anh nói vậy, Lâm Khả Tâm phát hiện chính mình tự chuyện bé xé thành to

, cô định sẽ giải thích nhưng câu kế tiếp của anh làm cô giận phát điên.

"Hơn nữa, cái gì nên xem thì hôm qua cũng xemrồi, b* ng*c như sân bay của cô nếu tự nguyện cho tôi coi chưa chắc tôi có hứng thú đâu."

Tư Đồ Viêm vừa nói, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khinh thường cô. "Anh ——" Lâm Khả Tâm nhất thời đỏ mặt, đỏ như trái cà chua

"Hiện tại cô còn vấn đề gì sao?" Không để ý đến Lâm Khả Tâm kháng nghị, Tư Đồ Viêm tự biên tự diễn nói.

Đối với câu hỏi của anh thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn lắc đầu.

"Nếu vậy thì đi ăn thôi. " Tư Đồ Viêm nói xong liền xoay người đi về phía nhà ăn Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn đứng tại chỗ:." Không, không cần, tôi về nhà ăn là

được rồi"

Đã xảy ra chuyện hôm qua, cô còn có thể ở đây sao? Bây giờ cô thật hận không thể nhanh mà trốn khỏi nơi này, chạy ở đâu càng xa càng tốt.

Nói là một chuyện, nhưng vấn đề là Tư Đồ Viêm không đồng ý sự từ chối của cô.

"Tôi nói rồi, đến đây ăn cơm." Ngữ khí của anh bá đạo không cho cô con đường nào cự tuyệt.

Cuối cùng, bất đắc dĩ đành phải nghe theo anh, ngoan ngoãn đi sau lưng anh vào bếp.

"Ngồi xuống" Tư Đồ Viêm vỗ vỗ cái bàn, Lâm Khả Tâm liền ngồi xuống.

"Cái kia......" Do dự nữa ngày, cô cũng mở miệng nói: "Xin hỏi ở đây là đâu?"

Nếu như không hỏi rõ đây là đâu thì sẽ bất tiện cho việc cô quay về nhà.

"Thế nào? Cô muốn tố giác tôi?" Tư Đồ Viêm nheo con ngươi lại nhìn Lâm Khả Tâm, ngữ khí trào phúng làm cho cô không tự nhiên.

"Tôi, tôi không có ý đó......" Nếu báo nguy thì cô phải báo gì? Đi báo cảnh sát rằng mình không muốn cấp 「đêm đầu tiên 」 cho người khác sao?

Lâm Khả Tâm cúi đầu, âm thanh càng lúc càng nhỏ. Tư Đồ Viêm một tay chống cằm: " A? Vậy ý cô là gì?"

Không thể hiểu rõ vì cái gì mà nhìn bộ dáng khổ sở của cô, anh liền nhịn không

được muốn chọc cô một chút.

Lâm Khả Tâm không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô tiếp tục cúi đầu, nhỏ giọng đáp "Tôi chỉ muốn biết ở đây là đâu, để xem có thể kiếm phương tiện mà về hay không thôi....."

Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn ĐảnTác giả: Thuỷ Thường HựuTruyện Ngôn TìnhBan đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra… "À, tôi chẳng những biết cô là họ Lâm, mà tôi còn biết cô là sinh viên ở trườngđại học XX." Tư Đồ Viêm vừa nói vừa nhìn về hướng b* ng*c của Lâm Khả TâmÝ thức được anh nhìn mình nên cô lấy tay che ngực lại, nhưng phản ứng đó làm cho anh cười lạnh: " Lâm Tiểu Thư, cô đừng nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là thấy thẻsinh viên trong túi áo cô thôi."Nghe anh nói vậy, Lâm Khả Tâm phát hiện chính mình tự chuyện bé xé thành to, cô định sẽ giải thích nhưng câu kế tiếp của anh làm cô giận phát điên."Hơn nữa, cái gì nên xem thì hôm qua cũng xemrồi, b* ng*c như sân bay của cô nếu tự nguyện cho tôi coi chưa chắc tôi có hứng thú đâu."Tư Đồ Viêm vừa nói, ánh mắt cũng lộ ra vẻ khinh thường cô. "Anh ——" Lâm Khả Tâm nhất thời đỏ mặt, đỏ như trái cà chua"Hiện tại cô còn vấn đề gì sao?" Không để ý đến Lâm Khả Tâm kháng nghị, Tư Đồ Viêm tự biên tự diễn nói.Đối với câu hỏi của anh thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn lắc đầu."Nếu vậy thì đi ăn thôi. " Tư Đồ Viêm nói xong liền xoay người đi về phía nhà ăn Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn đứng tại chỗ:." Không, không cần, tôi về nhà ăn làđược rồi"Đã xảy ra chuyện hôm qua, cô còn có thể ở đây sao? Bây giờ cô thật hận không thể nhanh mà trốn khỏi nơi này, chạy ở đâu càng xa càng tốt.Nói là một chuyện, nhưng vấn đề là Tư Đồ Viêm không đồng ý sự từ chối của cô."Tôi nói rồi, đến đây ăn cơm." Ngữ khí của anh bá đạo không cho cô con đường nào cự tuyệt.Cuối cùng, bất đắc dĩ đành phải nghe theo anh, ngoan ngoãn đi sau lưng anh vào bếp."Ngồi xuống" Tư Đồ Viêm vỗ vỗ cái bàn, Lâm Khả Tâm liền ngồi xuống."Cái kia......" Do dự nữa ngày, cô cũng mở miệng nói: "Xin hỏi ở đây là đâu?"Nếu như không hỏi rõ đây là đâu thì sẽ bất tiện cho việc cô quay về nhà."Thế nào? Cô muốn tố giác tôi?" Tư Đồ Viêm nheo con ngươi lại nhìn Lâm Khả Tâm, ngữ khí trào phúng làm cho cô không tự nhiên."Tôi, tôi không có ý đó......" Nếu báo nguy thì cô phải báo gì? Đi báo cảnh sát rằng mình không muốn cấp 「đêm đầu tiên 」 cho người khác sao?Lâm Khả Tâm cúi đầu, âm thanh càng lúc càng nhỏ. Tư Đồ Viêm một tay chống cằm: " A? Vậy ý cô là gì?"Không thể hiểu rõ vì cái gì mà nhìn bộ dáng khổ sở của cô, anh liền nhịn khôngđược muốn chọc cô một chút.Lâm Khả Tâm không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô tiếp tục cúi đầu, nhỏ giọng đáp "Tôi chỉ muốn biết ở đây là đâu, để xem có thể kiếm phương tiện mà về hay không thôi....."

Chương 12: Cho tôi xem tôi cũng không hứng thú