Ban đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra…
Chương 43: Cô nhìn cái gì?!
Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn ĐảnTác giả: Thuỷ Thường HựuTruyện Ngôn TìnhBan đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra… anh nhịn không được vẫn muốn chọc cô một chútBị Tư Đồ Viêm hỏi vậy, Lâm Khả Tâm nhất thời có chút bối rối " Ách, tôi có nhìn gì đâu......Tôi......Đúng rồi, tôi làm cơm cho anh rồi, anh ăn nha? Tôiđi làm nóng lại." Lâm Khả Tâm giả vờ đánh trống lãng"Không cần." Tư Đồ Viêm đến sofa ngồi xuống: "Lúc nãy tôi đi gặp khách đã ăn rồi”Lời nói của tuỳ ý của anh làm cho cô nhất thời phẫn nộ, cái gì mà thôi? Anh bên ngoài ăn uống no nê, một cú điện thoại cũng không gọi? Làm hại cô chờ anh mà đến giờ vẫn chưa ăn gì, thật sự quá đáng.Tuy rằng Lâm Khả Tâm muốn trút giận ra ngoài nhưng vì sợ hãi nên cô nhịn xuống: " A, tôi biết rồi." Giọng nói mang theo chút không vui, mất mác, nhưng những tình tự nho nhỏ này Tư Đồ Viêm cũng không bỏ qua.Ngay lúc, Lâm Khả Tâm quay người, anh bỗng gọi cô lại: "Cô đi nhà ăn làm cái gì? Lại đây ngồi xuống chúng ta tán gẫu."Anh thật muốn hỏi, rốt cuộc vì sao không cao hứng, nói ra cho anh biết..Lời nói của anh làm Lâm Khả Tâm dừng cước bộ, nhưng không quay đầu lại mà thầm tự xem thường anh. Có lầm hay không? Nói chuyện phiếm với anh sao? Cô không có thời gian rỗi đâu, bây giờ không ăn chắc cô sẽ chết đói mất...sau đó, Lâm Khả Tâm không nói thêm gì, tiếp tục bước đến phòng bếp.Tư Đồ Viêm không ngờ cô lại làm trái mệnh lệnh của anh, anh ngồi thẳng, mày cũng hơi hơi nhíu lại:" Lâm Khả Tâm, tôi gọi cô lại đây nói chuyện phiếm chẳng lẽ cô không nghe thấy sao?" Anh không chút che dấu sự hờn giận trong lời nóiBình thường mặc kệ việc gì, anh nói một lần thì sẽ không ai dám làm trái ý anh, cho nên anh đã đủ khách khí với Lâm Khả Tâm, nếu như cô không nghe thì đừng trách..Chính là Lâm Khả Tâm dừng bước chân, nhưng vẫn không có ý đi lại:" Thật ngại nha Tư Đồ Đại Gia, lời nói của anh tôi có thể nghe được, cũng rất muốn đáp ứng mà đi nói chuyện phiếm với anh, nhưng nếu tôi quay lại mà nói chuyện chắc tôi sẽ xỉu vì đói, bây giờ tôi cần đi bổ sung năng lực, thứ lỗi tôi không tiếp anh." Nói xong, liền đi vào phòng bếp.
anh nhịn không được vẫn muốn chọc cô một chút
Bị Tư Đồ Viêm hỏi vậy, Lâm Khả Tâm nhất thời có chút bối rối " Ách, tôi có nhìn gì đâu......Tôi......Đúng rồi, tôi làm cơm cho anh rồi, anh ăn nha? Tôi
đi làm nóng lại." Lâm Khả Tâm giả vờ đánh trống lãng
"Không cần." Tư Đồ Viêm đến sofa ngồi xuống: "Lúc nãy tôi đi gặp khách đã ăn rồi”
Lời nói của tuỳ ý của anh làm cho cô nhất thời phẫn nộ, cái gì mà thôi? Anh bên ngoài ăn uống no nê, một cú điện thoại cũng không gọi? Làm hại cô chờ anh mà đến giờ vẫn chưa ăn gì, thật sự quá đáng.
Tuy rằng Lâm Khả Tâm muốn trút giận ra ngoài nhưng vì sợ hãi nên cô nhịn xuống: " A, tôi biết rồi." Giọng nói mang theo chút không vui, mất mác, nhưng những tình tự nho nhỏ này Tư Đồ Viêm cũng không bỏ qua.
Ngay lúc, Lâm Khả Tâm quay người, anh bỗng gọi cô lại: "Cô đi nhà ăn làm cái gì? Lại đây ngồi xuống chúng ta tán gẫu."
Anh thật muốn hỏi, rốt cuộc vì sao không cao hứng, nói ra cho anh biết..
Lời nói của anh làm Lâm Khả Tâm dừng cước bộ, nhưng không quay đầu lại mà thầm tự xem thường anh. Có lầm hay không? Nói chuyện phiếm với anh sao? Cô không có thời gian rỗi đâu, bây giờ không ăn chắc cô sẽ chết đói mất...sau đó, Lâm Khả Tâm không nói thêm gì, tiếp tục bước đến phòng bếp.
Tư Đồ Viêm không ngờ cô lại làm trái mệnh lệnh của anh, anh ngồi thẳng, mày cũng hơi hơi nhíu lại:" Lâm Khả Tâm, tôi gọi cô lại đây nói chuyện phiếm chẳng lẽ cô không nghe thấy sao?" Anh không chút che dấu sự hờn giận trong lời nói
Bình thường mặc kệ việc gì, anh nói một lần thì sẽ không ai dám làm trái ý anh, cho nên anh đã đủ khách khí với Lâm Khả Tâm, nếu như cô không nghe thì đừng trách..
Chính là Lâm Khả Tâm dừng bước chân, nhưng vẫn không có ý đi lại:" Thật ngại nha Tư Đồ Đại Gia, lời nói của anh tôi có thể nghe được, cũng rất muốn đáp ứng mà đi nói chuyện phiếm với anh, nhưng nếu tôi quay lại mà nói chuyện chắc tôi sẽ xỉu vì đói, bây giờ tôi cần đi bổ sung năng lực, thứ lỗi tôi không tiếp anh." Nói xong, liền đi vào phòng bếp.
Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn ĐảnTác giả: Thuỷ Thường HựuTruyện Ngôn TìnhBan đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra… anh nhịn không được vẫn muốn chọc cô một chútBị Tư Đồ Viêm hỏi vậy, Lâm Khả Tâm nhất thời có chút bối rối " Ách, tôi có nhìn gì đâu......Tôi......Đúng rồi, tôi làm cơm cho anh rồi, anh ăn nha? Tôiđi làm nóng lại." Lâm Khả Tâm giả vờ đánh trống lãng"Không cần." Tư Đồ Viêm đến sofa ngồi xuống: "Lúc nãy tôi đi gặp khách đã ăn rồi”Lời nói của tuỳ ý của anh làm cho cô nhất thời phẫn nộ, cái gì mà thôi? Anh bên ngoài ăn uống no nê, một cú điện thoại cũng không gọi? Làm hại cô chờ anh mà đến giờ vẫn chưa ăn gì, thật sự quá đáng.Tuy rằng Lâm Khả Tâm muốn trút giận ra ngoài nhưng vì sợ hãi nên cô nhịn xuống: " A, tôi biết rồi." Giọng nói mang theo chút không vui, mất mác, nhưng những tình tự nho nhỏ này Tư Đồ Viêm cũng không bỏ qua.Ngay lúc, Lâm Khả Tâm quay người, anh bỗng gọi cô lại: "Cô đi nhà ăn làm cái gì? Lại đây ngồi xuống chúng ta tán gẫu."Anh thật muốn hỏi, rốt cuộc vì sao không cao hứng, nói ra cho anh biết..Lời nói của anh làm Lâm Khả Tâm dừng cước bộ, nhưng không quay đầu lại mà thầm tự xem thường anh. Có lầm hay không? Nói chuyện phiếm với anh sao? Cô không có thời gian rỗi đâu, bây giờ không ăn chắc cô sẽ chết đói mất...sau đó, Lâm Khả Tâm không nói thêm gì, tiếp tục bước đến phòng bếp.Tư Đồ Viêm không ngờ cô lại làm trái mệnh lệnh của anh, anh ngồi thẳng, mày cũng hơi hơi nhíu lại:" Lâm Khả Tâm, tôi gọi cô lại đây nói chuyện phiếm chẳng lẽ cô không nghe thấy sao?" Anh không chút che dấu sự hờn giận trong lời nóiBình thường mặc kệ việc gì, anh nói một lần thì sẽ không ai dám làm trái ý anh, cho nên anh đã đủ khách khí với Lâm Khả Tâm, nếu như cô không nghe thì đừng trách..Chính là Lâm Khả Tâm dừng bước chân, nhưng vẫn không có ý đi lại:" Thật ngại nha Tư Đồ Đại Gia, lời nói của anh tôi có thể nghe được, cũng rất muốn đáp ứng mà đi nói chuyện phiếm với anh, nhưng nếu tôi quay lại mà nói chuyện chắc tôi sẽ xỉu vì đói, bây giờ tôi cần đi bổ sung năng lực, thứ lỗi tôi không tiếp anh." Nói xong, liền đi vào phòng bếp.