Ban đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra…

Chương 55: Như vậy ôm sẽ thoải mái hơn

Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn ĐảnTác giả: Thuỷ Thường HựuTruyện Ngôn TìnhBan đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra… Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm kinh ngạc một chút, sau đó cô bối rối nhìn anh, biểu tình cũng trở nên mất tự nhiên.Tuy rằng không ngẩng đầu, nhưng anh cũng đoán được biểu tình của cô lúc này, vì thế một bên anh cơi nút áo, một bên giải thích nói:" Tôi chỉ cảm thấy mặc quần áo ngủ sẽ không thoải mái, em không cần khẩn trương như vậy, tôi sẽ không làm gì em đâu".Nghe được Tư Đồ Viêm giải thích, cô do dự chốc lát, sau đó chậm rãi kéo khoá cởi váy ra rồi lên giường nằm, bất quá làm vậy ít nhiều vẫn ngại ngùng, nên khi lên giường cô liền kéo chăn che cơ thể lại.Thấy phản ứng này của Lâm Khả Tâm, anh nhịn không được cười nhạo nói: "Lâm Khả Tâm, em có gì để che? Chẳng lẽ thân thể của tôi còn chỗ nào tôi chưa thấy qua sao?"Những gì anh nói là sự thật nhưng vẫn làm cho cô đỏ mặt, cô lấy chăn bịt kín một nửa mặt, không để ý đến anh, nhưng anh giống như lúc trước, tay ôm lấy cô.Trên người truyền đến lực làm cho cô cảm thấy tim đập mạnh, cô rất muốn cự tuyệt nhưng cô biết có làm vậy cũng vô dụng, vì thế tuỳ ý để anh ôn, cô cảm thấy mình cũng nhường nhịn quá nhiều nhưng rõ ràng anh không vừa lòng.Tư Đồ Viêm dùng lực, nắm cánh tay củ Lâm Khả Tâm, trở thân, để cho cô mặtđối mặt với anh." Tư Đồ Viêm, anh làm gì?" Lâm Khả Tâm bất mãn oán giận Mà Anh chỉ thản nhiên cười: " Như vậy, ôm sẽ thoải mái hơn.""Anh......" Lâm Khả Tâm không biết nên nói gì, huống chi anh cũng chỉ ôm cô, không có làm thêm gì, nên cô mắt nhắm mắt mở nhịn nhục.Vì khoảng cách rất gần, nên hơi thở của anh truyền đến làm cho Lâm Khả Tâm không khỏi nhớ đến khi mình còn nhỏ, cô cũng được ba cô ôm như vậy mà ngủ, chẳng qua ba cô sau khi gặp tai nạn đã qua đời, mà mẹ Lâm gả cho Hách Thúc Thúc, cô cũng ngủ riêng nên chẳng ai ôm cô đi vào giấc ngủ.Nghĩ đến quá khứ này, cô bỗng cảm thấy không hề chán ghét cái ôm của anh, mà ngược lại còn cảm thấy ấm áp, có lẽ vì anh làm cô nhớ đến chuyện xưa, vì thế dù trong mộng, cô cũng luôn gọi " Ba ba......"Về phần Tư Đồ Viêm, anh nghe được cô gọi vậy, còn chưa ngủ trừng to mắt ra, liền thấy cô chau mày, biểu tình bi thương như sắp khóc, anh nhớ tới cô không có ba, vì vậy trong nháy mắt anh có chút thương xót cho cô.

Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm kinh ngạc một chút, sau đó cô bối rối nhìn anh, biểu tình cũng trở nên mất tự nhiên.

Tuy rằng không ngẩng đầu, nhưng anh cũng đoán được biểu tình của cô lúc này, vì thế một bên anh cơi nút áo, một bên giải thích nói:" Tôi chỉ cảm thấy mặc quần áo ngủ sẽ không thoải mái, em không cần khẩn trương như vậy, tôi sẽ không làm gì em đâu".

Nghe được Tư Đồ Viêm giải thích, cô do dự chốc lát, sau đó chậm rãi kéo khoá cởi váy ra rồi lên giường nằm, bất quá làm vậy ít nhiều vẫn ngại ngùng, nên khi lên giường cô liền kéo chăn che cơ thể lại.

Thấy phản ứng này của Lâm Khả Tâm, anh nhịn không được cười nhạo nói: "Lâm Khả Tâm, em có gì để che? Chẳng lẽ thân thể của tôi còn chỗ nào tôi chưa thấy qua sao?"

Những gì anh nói là sự thật nhưng vẫn làm cho cô đỏ mặt, cô lấy chăn bịt kín một nửa mặt, không để ý đến anh, nhưng anh giống như lúc trước, tay ôm lấy cô.

Trên người truyền đến lực làm cho cô cảm thấy tim đập mạnh, cô rất muốn cự tuyệt nhưng cô biết có làm vậy cũng vô dụng, vì thế tuỳ ý để anh ôn, cô cảm thấy mình cũng nhường nhịn quá nhiều nhưng rõ ràng anh không vừa lòng.

Tư Đồ Viêm dùng lực, nắm cánh tay củ Lâm Khả Tâm, trở thân, để cho cô mặt

đối mặt với anh.

" Tư Đồ Viêm, anh làm gì?" Lâm Khả Tâm bất mãn oán giận Mà Anh chỉ thản nhiên cười: " Như vậy, ôm sẽ thoải mái hơn."

"Anh......" Lâm Khả Tâm không biết nên nói gì, huống chi anh cũng chỉ ôm cô, không có làm thêm gì, nên cô mắt nhắm mắt mở nhịn nhục.

Vì khoảng cách rất gần, nên hơi thở của anh truyền đến làm cho Lâm Khả Tâm không khỏi nhớ đến khi mình còn nhỏ, cô cũng được ba cô ôm như vậy mà ngủ, chẳng qua ba cô sau khi gặp tai nạn đã qua đời, mà mẹ Lâm gả cho Hách Thúc Thúc, cô cũng ngủ riêng nên chẳng ai ôm cô đi vào giấc ngủ.

Nghĩ đến quá khứ này, cô bỗng cảm thấy không hề chán ghét cái ôm của anh, mà ngược lại còn cảm thấy ấm áp, có lẽ vì anh làm cô nhớ đến chuyện xưa, vì thế dù trong mộng, cô cũng luôn gọi " Ba ba......"

Về phần Tư Đồ Viêm, anh nghe được cô gọi vậy, còn chưa ngủ trừng to mắt ra, liền thấy cô chau mày, biểu tình bi thương như sắp khóc, anh nhớ tới cô không có ba, vì vậy trong nháy mắt anh có chút thương xót cho cô.

Ác Ma Tổng Tài Anh Hổn ĐảnTác giả: Thuỷ Thường HựuTruyện Ngôn TìnhBan đêm yên tĩnh như mặt nước, ánh trăng theo cửa sổ chiếu vào bên trong phòng ngủ, chiếu lên một đống hỗn độn. Lâm Khả Tâm nằm trên giường, nhắm chặt mắt lại, mày không khỏi co lại thành một đường thẳng tắp, điều này chứng tỏ giây phút này cô đang bị dày vò. Về phần người còn lại là Tư Đồ Viêm nằm bên cạnh cũng không nhúc nhích, anh nhìn chằm chằm vào Lâm Khả Tâm, ánh mắt giống như đang rình rập con mồi, tràn ngập sự thú vị. Tư Đồ Viêm tinh tế suy nghĩ về người trước mặt —— mái tóc đen óng xả dài của Lâm Khả Tâm, hé ra một gương mặt tinh xảo nhỏ nanh, đôi môi ướt mọng, như là vô cùng khao kháo hôn lên... này, hết thảy đều k*ch th*ch d*c v*ng của Tư Đồ Viêm. Bất quá, 2 người chẳng ai quen biết ai trước đó. Một tiếng trước, Lâm Khả Tâm vì tâm tình không tốt nên mới đến quán bar uống rượu giải sầu không nghĩ tới lại bị kẻ xấu hạ dược, thiếu chút nữa bị đối phương kéo đi, ngay tại thời khắc vạn phần nguy kịch này, đột nhiên hoàng tử Tư Đồ Viêm lại xuất hiện, cứu cô từ trong tay kẻ xấu ra… Lời nói của Tư Đồ Viêm làm cho Lâm Khả Tâm kinh ngạc một chút, sau đó cô bối rối nhìn anh, biểu tình cũng trở nên mất tự nhiên.Tuy rằng không ngẩng đầu, nhưng anh cũng đoán được biểu tình của cô lúc này, vì thế một bên anh cơi nút áo, một bên giải thích nói:" Tôi chỉ cảm thấy mặc quần áo ngủ sẽ không thoải mái, em không cần khẩn trương như vậy, tôi sẽ không làm gì em đâu".Nghe được Tư Đồ Viêm giải thích, cô do dự chốc lát, sau đó chậm rãi kéo khoá cởi váy ra rồi lên giường nằm, bất quá làm vậy ít nhiều vẫn ngại ngùng, nên khi lên giường cô liền kéo chăn che cơ thể lại.Thấy phản ứng này của Lâm Khả Tâm, anh nhịn không được cười nhạo nói: "Lâm Khả Tâm, em có gì để che? Chẳng lẽ thân thể của tôi còn chỗ nào tôi chưa thấy qua sao?"Những gì anh nói là sự thật nhưng vẫn làm cho cô đỏ mặt, cô lấy chăn bịt kín một nửa mặt, không để ý đến anh, nhưng anh giống như lúc trước, tay ôm lấy cô.Trên người truyền đến lực làm cho cô cảm thấy tim đập mạnh, cô rất muốn cự tuyệt nhưng cô biết có làm vậy cũng vô dụng, vì thế tuỳ ý để anh ôn, cô cảm thấy mình cũng nhường nhịn quá nhiều nhưng rõ ràng anh không vừa lòng.Tư Đồ Viêm dùng lực, nắm cánh tay củ Lâm Khả Tâm, trở thân, để cho cô mặtđối mặt với anh." Tư Đồ Viêm, anh làm gì?" Lâm Khả Tâm bất mãn oán giận Mà Anh chỉ thản nhiên cười: " Như vậy, ôm sẽ thoải mái hơn.""Anh......" Lâm Khả Tâm không biết nên nói gì, huống chi anh cũng chỉ ôm cô, không có làm thêm gì, nên cô mắt nhắm mắt mở nhịn nhục.Vì khoảng cách rất gần, nên hơi thở của anh truyền đến làm cho Lâm Khả Tâm không khỏi nhớ đến khi mình còn nhỏ, cô cũng được ba cô ôm như vậy mà ngủ, chẳng qua ba cô sau khi gặp tai nạn đã qua đời, mà mẹ Lâm gả cho Hách Thúc Thúc, cô cũng ngủ riêng nên chẳng ai ôm cô đi vào giấc ngủ.Nghĩ đến quá khứ này, cô bỗng cảm thấy không hề chán ghét cái ôm của anh, mà ngược lại còn cảm thấy ấm áp, có lẽ vì anh làm cô nhớ đến chuyện xưa, vì thế dù trong mộng, cô cũng luôn gọi " Ba ba......"Về phần Tư Đồ Viêm, anh nghe được cô gọi vậy, còn chưa ngủ trừng to mắt ra, liền thấy cô chau mày, biểu tình bi thương như sắp khóc, anh nhớ tới cô không có ba, vì vậy trong nháy mắt anh có chút thương xót cho cô.

Chương 55: Như vậy ôm sẽ thoải mái hơn