Đó là một ngày đầu hạ hết sức bình thường, với những cơn gió mát nhẹ và ánh mặt trời dịu dàng ấm áp. Trời vừa sáng Miêu đại nhân đã bắt đầu dọn dẹp thư phòng —— đây là việc duy nhất anh không thể không tự động tay xử lý, những vật dụng cũ kỹ ở đây đều không thể chịu đựng nổi sự quăng quật của người máy nội trợ. Dọn chưa được bao lâu thì nhạc chuông di động vang lên, đầu bên kia là giọng nói vui vẻ của Bạch Ngọc Đường. “Tôi về rồi. Em đang ở trên lầu à?” Mười mấy giây sau từ hành lang truyền đến tiếng bước chân nhanh nhẹn, vang lộp cộp, chừng như là phát ra từ ủng da —— cũng mới một tuần không gặp, còn nôn nóng đến mức giầy cũng không đổi sao. Khóe miệng Triển Chiêu bất giác cong lên, lại không ý thức được bản thân mình cũng không thể đợi được nữa mà cởi các loại quần áo găng tay chống bụi phiền phức vướng víu ra. Lần này Bạch Ngọc Đường lấy thân phận lính đánh thuê một mình nhận việc, Triển Chiêu không đi theo, chỉ biết việc liên quan đến vị tai to nào đó của Bộ quốc phòng, chỉ sợ…
Chương 5
Nếu Biết Trước Kết Cục Liệu Chúng Ta Còn Yêu Nhau Chăng – Phiên ngoại: Chế Phục KhốngTác giả: if (1984)Truyện Đam Mỹ, Truyện Khoa HuyễnĐó là một ngày đầu hạ hết sức bình thường, với những cơn gió mát nhẹ và ánh mặt trời dịu dàng ấm áp. Trời vừa sáng Miêu đại nhân đã bắt đầu dọn dẹp thư phòng —— đây là việc duy nhất anh không thể không tự động tay xử lý, những vật dụng cũ kỹ ở đây đều không thể chịu đựng nổi sự quăng quật của người máy nội trợ. Dọn chưa được bao lâu thì nhạc chuông di động vang lên, đầu bên kia là giọng nói vui vẻ của Bạch Ngọc Đường. “Tôi về rồi. Em đang ở trên lầu à?” Mười mấy giây sau từ hành lang truyền đến tiếng bước chân nhanh nhẹn, vang lộp cộp, chừng như là phát ra từ ủng da —— cũng mới một tuần không gặp, còn nôn nóng đến mức giầy cũng không đổi sao. Khóe miệng Triển Chiêu bất giác cong lên, lại không ý thức được bản thân mình cũng không thể đợi được nữa mà cởi các loại quần áo găng tay chống bụi phiền phức vướng víu ra. Lần này Bạch Ngọc Đường lấy thân phận lính đánh thuê một mình nhận việc, Triển Chiêu không đi theo, chỉ biết việc liên quan đến vị tai to nào đó của Bộ quốc phòng, chỉ sợ… Thế nên, lần sau đổi kiểu đi.Mấy ngày sau Miêu đại nhân một mình chạy đến Mai viên xin lỗi Đề Á —— đúng là ngốc kinh khủng, nhưng trước sau vẫn không dằn lại được cảm giác tội lỗi kia. Hôm ấy nháo đến mức cuối cùng cổ họng anh khàn đặc không phát ra được tiếng nào, có thể tưởng tượng được… nếu như trong phòng thật sự có một hai vị vong linh e là cũng bị họ dọa chạy trối chết.Anh nói con xin lỗi, con… Híc… Anh gãi gãi đầu, không biết có thể nói gì, chuyện như vậy cho dù là nói với mẫu thân đại nhân thì cũng rất ngượng ngùng…Một hồi lâu sau, trên mặt anh thoáng hiện lên một nét cười rất nhẹ, anh nói ở bên Ngọc Đường rất hạnh phúc, nên đã trót phóng túng… xin mẹ tha lỗi.Nếu như thật sự có Thượng Đế, đại khái sẽ nói cho anh hay rằng mọi người mẹ đều sẽ hạnh phúc khi con mình hạnh phúc thôi.
Thế nên, lần sau đổi kiểu đi.
Mấy ngày sau Miêu đại nhân một mình chạy đến Mai viên xin lỗi Đề Á —— đúng là ngốc kinh khủng, nhưng trước sau vẫn không dằn lại được cảm giác tội lỗi kia. Hôm ấy nháo đến mức cuối cùng cổ họng anh khàn đặc không phát ra được tiếng nào, có thể tưởng tượng được… nếu như trong phòng thật sự có một hai vị vong linh e là cũng bị họ dọa chạy trối chết.
Anh nói con xin lỗi, con… Híc… Anh gãi gãi đầu, không biết có thể nói gì, chuyện như vậy cho dù là nói với mẫu thân đại nhân thì cũng rất ngượng ngùng…
Một hồi lâu sau, trên mặt anh thoáng hiện lên một nét cười rất nhẹ, anh nói ở bên Ngọc Đường rất hạnh phúc, nên đã trót phóng túng… xin mẹ tha lỗi.
Nếu như thật sự có Thượng Đế, đại khái sẽ nói cho anh hay rằng mọi người mẹ đều sẽ hạnh phúc khi con mình hạnh phúc thôi.
Nếu Biết Trước Kết Cục Liệu Chúng Ta Còn Yêu Nhau Chăng – Phiên ngoại: Chế Phục KhốngTác giả: if (1984)Truyện Đam Mỹ, Truyện Khoa HuyễnĐó là một ngày đầu hạ hết sức bình thường, với những cơn gió mát nhẹ và ánh mặt trời dịu dàng ấm áp. Trời vừa sáng Miêu đại nhân đã bắt đầu dọn dẹp thư phòng —— đây là việc duy nhất anh không thể không tự động tay xử lý, những vật dụng cũ kỹ ở đây đều không thể chịu đựng nổi sự quăng quật của người máy nội trợ. Dọn chưa được bao lâu thì nhạc chuông di động vang lên, đầu bên kia là giọng nói vui vẻ của Bạch Ngọc Đường. “Tôi về rồi. Em đang ở trên lầu à?” Mười mấy giây sau từ hành lang truyền đến tiếng bước chân nhanh nhẹn, vang lộp cộp, chừng như là phát ra từ ủng da —— cũng mới một tuần không gặp, còn nôn nóng đến mức giầy cũng không đổi sao. Khóe miệng Triển Chiêu bất giác cong lên, lại không ý thức được bản thân mình cũng không thể đợi được nữa mà cởi các loại quần áo găng tay chống bụi phiền phức vướng víu ra. Lần này Bạch Ngọc Đường lấy thân phận lính đánh thuê một mình nhận việc, Triển Chiêu không đi theo, chỉ biết việc liên quan đến vị tai to nào đó của Bộ quốc phòng, chỉ sợ… Thế nên, lần sau đổi kiểu đi.Mấy ngày sau Miêu đại nhân một mình chạy đến Mai viên xin lỗi Đề Á —— đúng là ngốc kinh khủng, nhưng trước sau vẫn không dằn lại được cảm giác tội lỗi kia. Hôm ấy nháo đến mức cuối cùng cổ họng anh khàn đặc không phát ra được tiếng nào, có thể tưởng tượng được… nếu như trong phòng thật sự có một hai vị vong linh e là cũng bị họ dọa chạy trối chết.Anh nói con xin lỗi, con… Híc… Anh gãi gãi đầu, không biết có thể nói gì, chuyện như vậy cho dù là nói với mẫu thân đại nhân thì cũng rất ngượng ngùng…Một hồi lâu sau, trên mặt anh thoáng hiện lên một nét cười rất nhẹ, anh nói ở bên Ngọc Đường rất hạnh phúc, nên đã trót phóng túng… xin mẹ tha lỗi.Nếu như thật sự có Thượng Đế, đại khái sẽ nói cho anh hay rằng mọi người mẹ đều sẽ hạnh phúc khi con mình hạnh phúc thôi.