“Tên giết người! Trả con trai lại cho tao! Mày là tên đồ tể! Mau trả lại sinh mạng cho con tao!” Người đàn bà mắc chứng cuồng loạn gào lên nhưng trên khuôn mặt không có nhiều nét thương tâm. Người đàn ông bên cạnh cũng lớn tiếng phụ họa: “Bọn tao sẽ không bỏ qua đâu! Đây là sơ suất của cuộc phẫu thuật, là trách nhiệm của bệnh viện các người, là tai nạn điều trị! Bọn tao sẽ kiện lên cấp trên!” Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười bình thản, trước đây cũng đã chết lặng đối với việc tử vong, mà đối mặt với người nhà vô cớ gây rối như vậy, ngay cả một câu xin nén bi thương cũng chẳng muốn nói. Lúc y tá khuyên ngăn hai vợ chồng kia, Trịnh Duẫn Hạo bộ dạng biếng nhác từ bên cạnh bọn họ bước qua. Trở lại phòng làm việc, uống một ngụm trà đã lạnh từ lâu, thay áo khoác trắng rồi chuẩn bị tan ca. Hắn cũng không có oán giận do bệnh viện tăng ca làm phẫu thuật mà phải vứt bỏ cuộc hẹn, còn cặp vợ chồng kia thực sự là vô cùng không biết điều, con trai của bọn họ lúc được đưa tới đã qua mất thời điểm cứu trị tốt…
Chương 11: Vĩ thanh
Tiểu QuỷTác giả: Phấn Hồng Đậu Hoa Hương PhườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngược“Tên giết người! Trả con trai lại cho tao! Mày là tên đồ tể! Mau trả lại sinh mạng cho con tao!” Người đàn bà mắc chứng cuồng loạn gào lên nhưng trên khuôn mặt không có nhiều nét thương tâm. Người đàn ông bên cạnh cũng lớn tiếng phụ họa: “Bọn tao sẽ không bỏ qua đâu! Đây là sơ suất của cuộc phẫu thuật, là trách nhiệm của bệnh viện các người, là tai nạn điều trị! Bọn tao sẽ kiện lên cấp trên!” Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười bình thản, trước đây cũng đã chết lặng đối với việc tử vong, mà đối mặt với người nhà vô cớ gây rối như vậy, ngay cả một câu xin nén bi thương cũng chẳng muốn nói. Lúc y tá khuyên ngăn hai vợ chồng kia, Trịnh Duẫn Hạo bộ dạng biếng nhác từ bên cạnh bọn họ bước qua. Trở lại phòng làm việc, uống một ngụm trà đã lạnh từ lâu, thay áo khoác trắng rồi chuẩn bị tan ca. Hắn cũng không có oán giận do bệnh viện tăng ca làm phẫu thuật mà phải vứt bỏ cuộc hẹn, còn cặp vợ chồng kia thực sự là vô cùng không biết điều, con trai của bọn họ lúc được đưa tới đã qua mất thời điểm cứu trị tốt… “Bác sĩ trạng thái không được bình thường về tâm lý đâm thương người đứng đầu bệnh viện, cướp đi thi thể rồi tự thiêu ở ngoại ô phía tây.Hôm nay cảnh sát đã chứng thực, tối hôm qua quần chúng báo án phát hiện hai thi thể ôm nhau bị thiêu đốt giữa ngọn lửa lớn ở ngoại ô phía tây, chính là bác sĩ Trịnh Duẫn Hạo bệnh viện Thiên Hòa cùng xác của một bệnh nhân bị mất tích đêm hôm đó.”Phác Hữu Thiên chỉ nhìn tiêu đề cùng lời giới thiệu rồi lập tức gập tờ báo lại, cầm lấy ly rượu bên tay rồi nhấp hai ngụm, lại gối cánh tay dựa trên sofa, thờ ơ nói rằng, “Thật lòng mà nói, tôi rất bội phục Duẫn Hạo, một mình xông vào nhà xác cướp thi thể Kim Tại Trung đi, lại mang theo thi thể lái xe đến ngoại ô phía tây rồi thiêu đốt cả người lẫn xe. Nhưng đáng tiếc khi đó chưa giết được Lưu Kỷ Cương, chỉ đâm trọng thương.”“Anh đã sớm đoán được rồi đúng không?” Kim Tuấn Tú bình tĩnh hỏi, trong tay còn đang bận lau chùi ly rượu.Phác Hữu Thiên biếng nhác trả lời, “Không có, tôi không thể hiểu được ý nghĩ của một kẻ điên…” rồi ngừng lại, giương mắt nhìn về hướng Tuấn Tú mà hỏi, “Cậu nói yêu phát đến điên, chính là chỉ như vậy đúng không?”Kim Tuấn Tú cười cười, lắc đầu nói không biết.Bọn họ cũng không phải Trịnh Duẫn Hạo, ai có thể hiểu được chứ? Khoảnh khắc khi biết người mình yêu đã vĩnh viễn rời khỏi, có lẽ hắn đã điên, có lẽ hắn dị thường thanh tỉnh. Hoặc hắn rất bình tĩnh. Bởi vì từ khi yêu Kim Tại Trung, hắn đã hạ chú với bản thân —— Yêu nó, không được phép phản bội, không được chia tay!Điểm cuối cùng của sinh mệnh là tử vong, vậy điểm cuối cùng của tình yêu thì sao? Ai biết chứ…
“Bác sĩ trạng thái không được bình thường về tâm lý đâm thương người đứng đầu bệnh viện, cướp đi thi thể rồi tự thiêu ở ngoại ô phía tây.
Hôm nay cảnh sát đã chứng thực, tối hôm qua quần chúng báo án phát hiện hai thi thể ôm nhau bị thiêu đốt giữa ngọn lửa lớn ở ngoại ô phía tây, chính là bác sĩ Trịnh Duẫn Hạo bệnh viện Thiên Hòa cùng xác của một bệnh nhân bị mất tích đêm hôm đó.”
Phác Hữu Thiên chỉ nhìn tiêu đề cùng lời giới thiệu rồi lập tức gập tờ báo lại, cầm lấy ly rượu bên tay rồi nhấp hai ngụm, lại gối cánh tay dựa trên sofa, thờ ơ nói rằng, “Thật lòng mà nói, tôi rất bội phục Duẫn Hạo, một mình xông vào nhà xác cướp thi thể Kim Tại Trung đi, lại mang theo thi thể lái xe đến ngoại ô phía tây rồi thiêu đốt cả người lẫn xe. Nhưng đáng tiếc khi đó chưa giết được Lưu Kỷ Cương, chỉ đâm trọng thương.”
“Anh đã sớm đoán được rồi đúng không?” Kim Tuấn Tú bình tĩnh hỏi, trong tay còn đang bận lau chùi ly rượu.
Phác Hữu Thiên biếng nhác trả lời, “Không có, tôi không thể hiểu được ý nghĩ của một kẻ điên…” rồi ngừng lại, giương mắt nhìn về hướng Tuấn Tú mà hỏi, “Cậu nói yêu phát đến điên, chính là chỉ như vậy đúng không?”
Kim Tuấn Tú cười cười, lắc đầu nói không biết.
Bọn họ cũng không phải Trịnh Duẫn Hạo, ai có thể hiểu được chứ? Khoảnh khắc khi biết người mình yêu đã vĩnh viễn rời khỏi, có lẽ hắn đã điên, có lẽ hắn dị thường thanh tỉnh. Hoặc hắn rất bình tĩnh. Bởi vì từ khi yêu Kim Tại Trung, hắn đã hạ chú với bản thân ——
Yêu nó, không được phép phản bội, không được chia tay!
Điểm cuối cùng của sinh mệnh là tử vong, vậy điểm cuối cùng của tình yêu thì sao? Ai biết chứ…
Tiểu QuỷTác giả: Phấn Hồng Đậu Hoa Hương PhườngTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngược“Tên giết người! Trả con trai lại cho tao! Mày là tên đồ tể! Mau trả lại sinh mạng cho con tao!” Người đàn bà mắc chứng cuồng loạn gào lên nhưng trên khuôn mặt không có nhiều nét thương tâm. Người đàn ông bên cạnh cũng lớn tiếng phụ họa: “Bọn tao sẽ không bỏ qua đâu! Đây là sơ suất của cuộc phẫu thuật, là trách nhiệm của bệnh viện các người, là tai nạn điều trị! Bọn tao sẽ kiện lên cấp trên!” Trịnh Duẫn Hạo mỉm cười bình thản, trước đây cũng đã chết lặng đối với việc tử vong, mà đối mặt với người nhà vô cớ gây rối như vậy, ngay cả một câu xin nén bi thương cũng chẳng muốn nói. Lúc y tá khuyên ngăn hai vợ chồng kia, Trịnh Duẫn Hạo bộ dạng biếng nhác từ bên cạnh bọn họ bước qua. Trở lại phòng làm việc, uống một ngụm trà đã lạnh từ lâu, thay áo khoác trắng rồi chuẩn bị tan ca. Hắn cũng không có oán giận do bệnh viện tăng ca làm phẫu thuật mà phải vứt bỏ cuộc hẹn, còn cặp vợ chồng kia thực sự là vô cùng không biết điều, con trai của bọn họ lúc được đưa tới đã qua mất thời điểm cứu trị tốt… “Bác sĩ trạng thái không được bình thường về tâm lý đâm thương người đứng đầu bệnh viện, cướp đi thi thể rồi tự thiêu ở ngoại ô phía tây.Hôm nay cảnh sát đã chứng thực, tối hôm qua quần chúng báo án phát hiện hai thi thể ôm nhau bị thiêu đốt giữa ngọn lửa lớn ở ngoại ô phía tây, chính là bác sĩ Trịnh Duẫn Hạo bệnh viện Thiên Hòa cùng xác của một bệnh nhân bị mất tích đêm hôm đó.”Phác Hữu Thiên chỉ nhìn tiêu đề cùng lời giới thiệu rồi lập tức gập tờ báo lại, cầm lấy ly rượu bên tay rồi nhấp hai ngụm, lại gối cánh tay dựa trên sofa, thờ ơ nói rằng, “Thật lòng mà nói, tôi rất bội phục Duẫn Hạo, một mình xông vào nhà xác cướp thi thể Kim Tại Trung đi, lại mang theo thi thể lái xe đến ngoại ô phía tây rồi thiêu đốt cả người lẫn xe. Nhưng đáng tiếc khi đó chưa giết được Lưu Kỷ Cương, chỉ đâm trọng thương.”“Anh đã sớm đoán được rồi đúng không?” Kim Tuấn Tú bình tĩnh hỏi, trong tay còn đang bận lau chùi ly rượu.Phác Hữu Thiên biếng nhác trả lời, “Không có, tôi không thể hiểu được ý nghĩ của một kẻ điên…” rồi ngừng lại, giương mắt nhìn về hướng Tuấn Tú mà hỏi, “Cậu nói yêu phát đến điên, chính là chỉ như vậy đúng không?”Kim Tuấn Tú cười cười, lắc đầu nói không biết.Bọn họ cũng không phải Trịnh Duẫn Hạo, ai có thể hiểu được chứ? Khoảnh khắc khi biết người mình yêu đã vĩnh viễn rời khỏi, có lẽ hắn đã điên, có lẽ hắn dị thường thanh tỉnh. Hoặc hắn rất bình tĩnh. Bởi vì từ khi yêu Kim Tại Trung, hắn đã hạ chú với bản thân —— Yêu nó, không được phép phản bội, không được chia tay!Điểm cuối cùng của sinh mệnh là tử vong, vậy điểm cuối cùng của tình yêu thì sao? Ai biết chứ…