Khi làm một trái cà chua, một trong những vấn đề nghiêm trọng bạn sẽ gặp phải là không ai yêu bạn cả. Người bạn tròn quay, mập ù, và thường bị người ta hắt hủi ra rìa đĩa xà lách. Bạn có muốn trốn cũng không được, nhờ ơn bộ cánh đỏ chóe như xe cứu hỏa. Cho dù bạn có tìm cách vùi mình xuống sâu cỡ nào đi nữa, người ta cũng để ý thấy mà moi bạn lên. Tiếp theo là vấn đề bị ăn thịt. Bạn không được như anh xà lách, có thể dễ dàng xỏ nĩa vào. Bạn lăn. Bạn trượt. Và cuối cùng khi bạn đã bị đâm xuyên qua bụng, nội tạng của bạn cứ thế mà bắn phụt lên áo của ngài giám đốc nào đó, phơi ra cho thiên hạ tha hồ dòm ngó. Tên cậu là Marzano, và cậu thà tự sát còn hơn bị đâm chết một cách nhục nhã. Cũng chính vì vậy mà bây giờ cậu thấy mình đang đứng trên đầu bậc thang bên ngoài một tòa nhà, lưỡng lự phân vân xem có nên nhảy xuống nền xi măng bên dưới hay không. Vấn đề ở đây là? Marzano vừa phát hiện ra rằng cậu sợ độ cao. Từ đây xuống lề đường sao mà xa quá. Xaaaa tít mù. Marzano cẩn thận lăn ngược…
Chương 4: Tình yêu vĩnh cửu
Trái Cấm - TsaikoTác giả: TsaikoTruyện Đam MỹKhi làm một trái cà chua, một trong những vấn đề nghiêm trọng bạn sẽ gặp phải là không ai yêu bạn cả. Người bạn tròn quay, mập ù, và thường bị người ta hắt hủi ra rìa đĩa xà lách. Bạn có muốn trốn cũng không được, nhờ ơn bộ cánh đỏ chóe như xe cứu hỏa. Cho dù bạn có tìm cách vùi mình xuống sâu cỡ nào đi nữa, người ta cũng để ý thấy mà moi bạn lên. Tiếp theo là vấn đề bị ăn thịt. Bạn không được như anh xà lách, có thể dễ dàng xỏ nĩa vào. Bạn lăn. Bạn trượt. Và cuối cùng khi bạn đã bị đâm xuyên qua bụng, nội tạng của bạn cứ thế mà bắn phụt lên áo của ngài giám đốc nào đó, phơi ra cho thiên hạ tha hồ dòm ngó. Tên cậu là Marzano, và cậu thà tự sát còn hơn bị đâm chết một cách nhục nhã. Cũng chính vì vậy mà bây giờ cậu thấy mình đang đứng trên đầu bậc thang bên ngoài một tòa nhà, lưỡng lự phân vân xem có nên nhảy xuống nền xi măng bên dưới hay không. Vấn đề ở đây là? Marzano vừa phát hiện ra rằng cậu sợ độ cao. Từ đây xuống lề đường sao mà xa quá. Xaaaa tít mù. Marzano cẩn thận lăn ngược… “Đồ ngốc!” Marzano la lớn khi thấy Caspian nhào người khỏi mép thềm. Trái cà ấy vừa hôn cậu. Cậu. Sao cậu lại đứng đây mà không đuổi theo? “Chờ tôi với.”Marzano nhận ra một khi cậu không chú tâm quá đến tình huống trước mặt, cậu có thể lăn xuống khá dễ dàng. Vấn đề là khi đã bắt đầu rồi thì rất khó dừng lại. Một, hai, ba, bốn bậc vút qua trong chớp mắt.Cả đoạn đường Marzano hét lên lanh lảnh.Chỉ đến khi lăn chậm dần Marzano mới dám nghĩ đến chuyến đi vừa rồi. Khi ấy cậu đã xuống đến lề đường. “Đã quá nhỉ. Bây giờ xuống đến đây rồi, mình làm gì đây?”“Ừm…” Cậu đột nhiên nhận ra rằng mình phải thú thật với Caspian, trái cà hoàn hảo nhất cậu từng được gặp, rằng cậu sẽ lao đầu ra trước bánh xe để tự tử. Cậu có cảm giác như vừa bị đâm một nhát sắc lẻm. “Tôi… cũng chưa nghĩ đến chuyện đó. Tôi định… tự tử.”“Tự tử?” Cái nhìn kinh ngạc và sửng sốt của Caspian làm Marzano thấy mình như teo lại còn 3mm. “Tại sao?”“Vì tôi không biết phải sống vì cái gì.” Marzano trả lời. Khi còn ở trên đầu bậc thang phân vân xem có nên nhảy hay không, lý do này nghe lọt tai hơn rất nhiều. “Ý tôi là…”“Ha, giờ thì cậu có rồi.”“Hở?”**********“Giờ thì cậu có lý do để sống rồi.” Caspian lập lại. Sao cậu ta dễ thương vậy nhỉ? “Cậu và tôi sẽ ở bên nhau. Như vậy cậu có lý do rồi nhé.”“Nhưng tôi đâu có quen cậu!” Marzano phản đối. Caspian kềm lại cái nhướng mày của hắn.“Quen chứ sao không. Tôi tên Caspian. Tôi được trồng ở California. Tôi dễ thương. Cậu dễ thương. Cậu còn muốn biết gì hơn nữa?” Caspian nhìn quanh. “Thay vì bị ăn thịt hoặc bị cán dẹp lép, cậu không muốn ở cạnh tôi sao?”“Muốn, nhưng…” Marzano giật mình.“Không nhưng nhị gì hết. Tôi sẽ đi vào bụi cây bên kia.” Caspian lăn về hướng hắn nói. “Ánh sáng, nước sạch đầy đủ. Cậu có thể đi theo tôi nếu muốn hoặc tự tử tùy cậu. Mà tôi biết cậu sẽ thích cái nào hơn.”Caspian vẫn lăn về phía bụi cây. Nhưng thong thả thôi. Hắn muốn cho cậu bạn trai bi kịch của hắn thời gian để lựa chọn. Trước khi chui hẳn vào trong bụi, Caspian liếc về phía sau.Marzano đang lăn theo hắn.1:0 cho chàng Cas.*********Từ đó về sau, cà chua lúc nào cũng mọc tươi tốt ở một góc tòa nhà, biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu của Marzano và Caspian. Hoặc ít ra là biểu tượng cho những cuộc ** *n nóng bỏng giữa hai trái cà chua, kết quả cho ra một đám hạt. Bạn có thể chọn một trong hai.[HẾT]
“Đồ ngốc!” Marzano la lớn khi thấy Caspian nhào người khỏi mép thềm. Trái cà ấy vừa hôn cậu. Cậu. Sao cậu lại đứng đây mà không đuổi theo? “Chờ tôi với.”
Marzano nhận ra một khi cậu không chú tâm quá đến tình huống trước mặt, cậu có thể lăn xuống khá dễ dàng. Vấn đề là khi đã bắt đầu rồi thì rất khó dừng lại. Một, hai, ba, bốn bậc vút qua trong chớp mắt.
Cả đoạn đường Marzano hét lên lanh lảnh.
Chỉ đến khi lăn chậm dần Marzano mới dám nghĩ đến chuyến đi vừa rồi. Khi ấy cậu đã xuống đến lề đường. “Đã quá nhỉ. Bây giờ xuống đến đây rồi, mình làm gì đây?”
“Ừm…” Cậu đột nhiên nhận ra rằng mình phải thú thật với Caspian, trái cà hoàn hảo nhất cậu từng được gặp, rằng cậu sẽ lao đầu ra trước bánh xe để tự tử. Cậu có cảm giác như vừa bị đâm một nhát sắc lẻm. “Tôi… cũng chưa nghĩ đến chuyện đó. Tôi định… tự tử.”
“Tự tử?” Cái nhìn kinh ngạc và sửng sốt của Caspian làm Marzano thấy mình như teo lại còn 3mm. “Tại sao?”
“Vì tôi không biết phải sống vì cái gì.” Marzano trả lời. Khi còn ở trên đầu bậc thang phân vân xem có nên nhảy hay không, lý do này nghe lọt tai hơn rất nhiều. “Ý tôi là…”
“Ha, giờ thì cậu có rồi.”
“Hở?”
**********
“Giờ thì cậu có lý do để sống rồi.” Caspian lập lại. Sao cậu ta dễ thương vậy nhỉ? “Cậu và tôi sẽ ở bên nhau. Như vậy cậu có lý do rồi nhé.”
“Nhưng tôi đâu có quen cậu!” Marzano phản đối. Caspian kềm lại cái nhướng mày của hắn.
“Quen chứ sao không. Tôi tên Caspian. Tôi được trồng ở California. Tôi dễ thương. Cậu dễ thương. Cậu còn muốn biết gì hơn nữa?” Caspian nhìn quanh. “Thay vì bị ăn thịt hoặc bị cán dẹp lép, cậu không muốn ở cạnh tôi sao?”
“Muốn, nhưng…” Marzano giật mình.
“Không nhưng nhị gì hết. Tôi sẽ đi vào bụi cây bên kia.” Caspian lăn về hướng hắn nói. “Ánh sáng, nước sạch đầy đủ. Cậu có thể đi theo tôi nếu muốn hoặc tự tử tùy cậu. Mà tôi biết cậu sẽ thích cái nào hơn.”
Caspian vẫn lăn về phía bụi cây. Nhưng thong thả thôi. Hắn muốn cho cậu bạn trai bi kịch của hắn thời gian để lựa chọn. Trước khi chui hẳn vào trong bụi, Caspian liếc về phía sau.
Marzano đang lăn theo hắn.
1:0 cho chàng Cas.
*********
Từ đó về sau, cà chua lúc nào cũng mọc tươi tốt ở một góc tòa nhà, biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu của Marzano và Caspian. Hoặc ít ra là biểu tượng cho những cuộc ** *n nóng bỏng giữa hai trái cà chua, kết quả cho ra một đám hạt. Bạn có thể chọn một trong hai.
[HẾT]
Trái Cấm - TsaikoTác giả: TsaikoTruyện Đam MỹKhi làm một trái cà chua, một trong những vấn đề nghiêm trọng bạn sẽ gặp phải là không ai yêu bạn cả. Người bạn tròn quay, mập ù, và thường bị người ta hắt hủi ra rìa đĩa xà lách. Bạn có muốn trốn cũng không được, nhờ ơn bộ cánh đỏ chóe như xe cứu hỏa. Cho dù bạn có tìm cách vùi mình xuống sâu cỡ nào đi nữa, người ta cũng để ý thấy mà moi bạn lên. Tiếp theo là vấn đề bị ăn thịt. Bạn không được như anh xà lách, có thể dễ dàng xỏ nĩa vào. Bạn lăn. Bạn trượt. Và cuối cùng khi bạn đã bị đâm xuyên qua bụng, nội tạng của bạn cứ thế mà bắn phụt lên áo của ngài giám đốc nào đó, phơi ra cho thiên hạ tha hồ dòm ngó. Tên cậu là Marzano, và cậu thà tự sát còn hơn bị đâm chết một cách nhục nhã. Cũng chính vì vậy mà bây giờ cậu thấy mình đang đứng trên đầu bậc thang bên ngoài một tòa nhà, lưỡng lự phân vân xem có nên nhảy xuống nền xi măng bên dưới hay không. Vấn đề ở đây là? Marzano vừa phát hiện ra rằng cậu sợ độ cao. Từ đây xuống lề đường sao mà xa quá. Xaaaa tít mù. Marzano cẩn thận lăn ngược… “Đồ ngốc!” Marzano la lớn khi thấy Caspian nhào người khỏi mép thềm. Trái cà ấy vừa hôn cậu. Cậu. Sao cậu lại đứng đây mà không đuổi theo? “Chờ tôi với.”Marzano nhận ra một khi cậu không chú tâm quá đến tình huống trước mặt, cậu có thể lăn xuống khá dễ dàng. Vấn đề là khi đã bắt đầu rồi thì rất khó dừng lại. Một, hai, ba, bốn bậc vút qua trong chớp mắt.Cả đoạn đường Marzano hét lên lanh lảnh.Chỉ đến khi lăn chậm dần Marzano mới dám nghĩ đến chuyến đi vừa rồi. Khi ấy cậu đã xuống đến lề đường. “Đã quá nhỉ. Bây giờ xuống đến đây rồi, mình làm gì đây?”“Ừm…” Cậu đột nhiên nhận ra rằng mình phải thú thật với Caspian, trái cà hoàn hảo nhất cậu từng được gặp, rằng cậu sẽ lao đầu ra trước bánh xe để tự tử. Cậu có cảm giác như vừa bị đâm một nhát sắc lẻm. “Tôi… cũng chưa nghĩ đến chuyện đó. Tôi định… tự tử.”“Tự tử?” Cái nhìn kinh ngạc và sửng sốt của Caspian làm Marzano thấy mình như teo lại còn 3mm. “Tại sao?”“Vì tôi không biết phải sống vì cái gì.” Marzano trả lời. Khi còn ở trên đầu bậc thang phân vân xem có nên nhảy hay không, lý do này nghe lọt tai hơn rất nhiều. “Ý tôi là…”“Ha, giờ thì cậu có rồi.”“Hở?”**********“Giờ thì cậu có lý do để sống rồi.” Caspian lập lại. Sao cậu ta dễ thương vậy nhỉ? “Cậu và tôi sẽ ở bên nhau. Như vậy cậu có lý do rồi nhé.”“Nhưng tôi đâu có quen cậu!” Marzano phản đối. Caspian kềm lại cái nhướng mày của hắn.“Quen chứ sao không. Tôi tên Caspian. Tôi được trồng ở California. Tôi dễ thương. Cậu dễ thương. Cậu còn muốn biết gì hơn nữa?” Caspian nhìn quanh. “Thay vì bị ăn thịt hoặc bị cán dẹp lép, cậu không muốn ở cạnh tôi sao?”“Muốn, nhưng…” Marzano giật mình.“Không nhưng nhị gì hết. Tôi sẽ đi vào bụi cây bên kia.” Caspian lăn về hướng hắn nói. “Ánh sáng, nước sạch đầy đủ. Cậu có thể đi theo tôi nếu muốn hoặc tự tử tùy cậu. Mà tôi biết cậu sẽ thích cái nào hơn.”Caspian vẫn lăn về phía bụi cây. Nhưng thong thả thôi. Hắn muốn cho cậu bạn trai bi kịch của hắn thời gian để lựa chọn. Trước khi chui hẳn vào trong bụi, Caspian liếc về phía sau.Marzano đang lăn theo hắn.1:0 cho chàng Cas.*********Từ đó về sau, cà chua lúc nào cũng mọc tươi tốt ở một góc tòa nhà, biểu tượng cho tình yêu vĩnh cửu của Marzano và Caspian. Hoặc ít ra là biểu tượng cho những cuộc ** *n nóng bỏng giữa hai trái cà chua, kết quả cho ra một đám hạt. Bạn có thể chọn một trong hai.[HẾT]