Tác giả:

"Ngủ với tôi một đêm, cô muốn bao nhiêu cũng được " Dứt lời anh rút ra một sấp tiền ném thẳng vào người cô "Đủ chứ?" "..." Cô cười lạnh, nuốt nước mắt vào trong. Phải, đây chính là chồng cô, người mà cô yêu nhất. "Sao? Thấy ít sao?" "Hạo Nhiên, tôi là vợ anh đấy...." "Vợ... cô xứng sao? Cô đang kể chuyện cười sao. Hạ Tử Du, tôi nói cho cô hay, cô cũng  giống như loại đàn bà tôi đưa về từng đêm thôi, đừng nghĩ mình cao sang như vậy" Anh quay người lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, để lại một câu:" Cô nên học hỏi em của cô đi, kĩ năng của cô ấy rất tốt đó" Anh bỏ đi, để lại cô hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Tại tao...tại sao anh lại đối xử với cô như vậy. Rốt cuộc cô đã làm gì sai, nếu như anh không thích thì tại sao lại ép cô kết hôn. Hay là anh muốn trả thù cho cô ấy, đến bây giờ anh vẫn tin cô là người đã hại cô ấy ư. Cô lê bước về phòng, mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi. Nửa đêm, cô tỉnh dậy lần đi xuống bếp tìm ít nước thì nghe một âm thanh vô cùng ái muội. Cô vừa bước tới phòng khách…

Chương 22

Cưng Chiều Bã Xã Đại NhânTác giả: lssan2409Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"Ngủ với tôi một đêm, cô muốn bao nhiêu cũng được " Dứt lời anh rút ra một sấp tiền ném thẳng vào người cô "Đủ chứ?" "..." Cô cười lạnh, nuốt nước mắt vào trong. Phải, đây chính là chồng cô, người mà cô yêu nhất. "Sao? Thấy ít sao?" "Hạo Nhiên, tôi là vợ anh đấy...." "Vợ... cô xứng sao? Cô đang kể chuyện cười sao. Hạ Tử Du, tôi nói cho cô hay, cô cũng  giống như loại đàn bà tôi đưa về từng đêm thôi, đừng nghĩ mình cao sang như vậy" Anh quay người lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, để lại một câu:" Cô nên học hỏi em của cô đi, kĩ năng của cô ấy rất tốt đó" Anh bỏ đi, để lại cô hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Tại tao...tại sao anh lại đối xử với cô như vậy. Rốt cuộc cô đã làm gì sai, nếu như anh không thích thì tại sao lại ép cô kết hôn. Hay là anh muốn trả thù cho cô ấy, đến bây giờ anh vẫn tin cô là người đã hại cô ấy ư. Cô lê bước về phòng, mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi. Nửa đêm, cô tỉnh dậy lần đi xuống bếp tìm ít nước thì nghe một âm thanh vô cùng ái muội. Cô vừa bước tới phòng khách… Tử Du và Ngôn Hy ngồi trò chuyện cũng khá lâu, mặc dù chưa gặp nhau nhiều lắm nhưng cô cảm thấy mỗi khi nói chuyện với anh rất thoải mái.Dáng vẻ của anh bây giờ không giống như lần đầu gặp, một chút nhẹ nhàng, một chút ôn nhu.Rời khỏi quán trà, Tử Du lấy điện thoại trong túi gọi cho Âu Dương Phong, lúc nãy anh gọi cho cô nhưng điện thoạt hết pin, cô phải sạc tạm ở quán mới có thể gọi lại.Nhưng cô gọi rất nhiều cuộc nhưng anh đều không bắt máy, gọi điện đến văn phòng anh cũng không nghe máy, điều này làm cô vô cùng lo lắng, từ trước tới nay anh chưa bao giờ không nghe máy của cô, nếu có bận thì cũng sẽ nhắn tin báo cô biết, nhưng lần này không hề có tin tức gì.Nhiều lần như vậy đều không có ai nghe máy thế nên cô gọi điện cho Lam Hy lúc đó mới biết Âu Dương Phong sáng nay tự nhiên phát sốt nên đã về nhà nghỉ ngơiCô nhanh chóng bắt xe đến nhà anh, cửa thang máy tầng 10 mở ra, cô nhìn xung quanh rồi đi đến căn nhà cuối dãy.Tử Du liên lục bấm chuông nhưng anh không ra mở cửa, đến lúc cô định nhập mật khẩu thì cửa mở ra.Âu Dương Phong mệt mỏi dựa vào thành cửa, trên người anh mặc chiếc áo sơ mi sốc sệch, hai cúc áo đầu tiên mở ra để lộ da thịt, đầu tóc thì rối bù phủ gần tới mắt.Nhìn thấy cô anh cười một cái, kéo cô vào trong rồi nhanh tay đóng cửa, người anh áp sát người cô để cô dựa vào cửa, tay anh luôn vào tóc cô đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.Tử Du đẩy anh ra nhưng không thành, bị nụ hôn củ anh kéo theo cô theo bản năng ôm lấy cổ anh, nhón chân đáp lại nụ hôn của anh.Hai người hôn nhau mãnh liệt, lúc này Âu Dương Phong nhẹ nhàng rời môi cô, cắn nhẹ vào tai cô làm người cô bủn rủn không thể đứng nổi, phải dựa vào người anhGiọng anh khàn khàn vang lên:"Em được lắm, dám tắt điện thoại của anh"Tử Du lúc này yếu ớt lên tiếng:"Không có, điện thoại em hết pin, tới khi gọi lại thì anh không bắt máy, en gọi cho Lam Hy, nghe nói anh bị bệnh nên đến đây"Âu Dương Phong lặng lẽ gật đầu:" Anh mệt quá nên ngủ quên"Tử Du lấy tay sờ lên trán anh rồi nói:" Sốt rồi"Cô chớp thời cơ anh không để ý đẩy nhẹ anh ra nhanh chân đi vào bếp."Anh nghỉ ngơi đi, em nấu cháo cho anh ăn rồi uống thuốc"Anh đi theo cô, dựa người vào cửa nhìn cô gái của mình lăn xăn trong bếp, Tử Du thấy anh đứng đó thì vội nói:" Bây giờ anh nghỉ ngơi hay muốn em đưa anh đến bệnh viện"Mặc dù cô đã nói như vậy nhưng người đàn ông nào đó vẫn cứng đầu đứng đó, cô phải kéo anh vào phòng để anh nằm rồi mới yên tâm ra nấu tiếpSau khi ăn xong, Tử Du đem thuốc đến cho anh, người đàn ông này nhìn thuốc trong tay một lát rồi xoay viên thuốc đổ bọt thuốc vào trong ly nước mới uống.Tử Du nhìn hành động của anh không khỏi bật cười, anh ấy cũng có lúc đáng yêu như vậy sao.Anh nhìn thấy cô gái trước mặt cứ muốn cười mà không dám cười liền lắc đầu, kéo tay cô làm cô không vững tư thế đè lên người anh, lúc này anh nhìn cô đang ngơ ngác cười một cái rồi lật người ôm chặt cô nằm trên giường không cho cô cơ hội thoát ra."Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi"Tử Du thấy liên tục chống cự cũng vô ích nên ngoan ngoãn nằm đó tới khi ngủ đi lúc nào không biết.

Tử Du và Ngôn Hy ngồi trò chuyện cũng khá lâu, mặc dù chưa gặp nhau nhiều lắm nhưng cô cảm thấy mỗi khi nói chuyện với anh rất thoải mái.

Dáng vẻ của anh bây giờ không giống như lần đầu gặp, một chút nhẹ nhàng, một chút ôn nhu.

Rời khỏi quán trà, Tử Du lấy điện thoại trong túi gọi cho Âu Dương Phong, lúc nãy anh gọi cho cô nhưng điện thoạt hết pin, cô phải sạc tạm ở quán mới có thể gọi lại.

Nhưng cô gọi rất nhiều cuộc nhưng anh đều không bắt máy, gọi điện đến văn phòng anh cũng không nghe máy, điều này làm cô vô cùng lo lắng, từ trước tới nay anh chưa bao giờ không nghe máy của cô, nếu có bận thì cũng sẽ nhắn tin báo cô biết, nhưng lần này không hề có tin tức gì.

Nhiều lần như vậy đều không có ai nghe máy thế nên cô gọi điện cho Lam Hy lúc đó mới biết Âu Dương Phong sáng nay tự nhiên phát sốt nên đã về nhà nghỉ ngơi

Cô nhanh chóng bắt xe đến nhà anh, cửa thang máy tầng 10 mở ra, cô nhìn xung quanh rồi đi đến căn nhà cuối dãy.

Tử Du liên lục bấm chuông nhưng anh không ra mở cửa, đến lúc cô định nhập mật khẩu thì cửa mở ra.

Âu Dương Phong mệt mỏi dựa vào thành cửa, trên người anh mặc chiếc áo sơ mi sốc sệch, hai cúc áo đầu tiên mở ra để lộ da thịt, đầu tóc thì rối bù phủ gần tới mắt.

Nhìn thấy cô anh cười một cái, kéo cô vào trong rồi nhanh tay đóng cửa, người anh áp sát người cô để cô dựa vào cửa, tay anh luôn vào tóc cô đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.

Tử Du đẩy anh ra nhưng không thành, bị nụ hôn củ anh kéo theo cô theo bản năng ôm lấy cổ anh, nhón chân đáp lại nụ hôn của anh.

Hai người hôn nhau mãnh liệt, lúc này Âu Dương Phong nhẹ nhàng rời môi cô, cắn nhẹ vào tai cô làm người cô bủn rủn không thể đứng nổi, phải dựa vào người anh

Giọng anh khàn khàn vang lên:"Em được lắm, dám tắt điện thoại của anh"

Tử Du lúc này yếu ớt lên tiếng:"Không có, điện thoại em hết pin, tới khi gọi lại thì anh không bắt máy, en gọi cho Lam Hy, nghe nói anh bị bệnh nên đến đây"

Âu Dương Phong lặng lẽ gật đầu:" Anh mệt quá nên ngủ quên"

Tử Du lấy tay sờ lên trán anh rồi nói:" Sốt rồi"

Cô chớp thời cơ anh không để ý đẩy nhẹ anh ra nhanh chân đi vào bếp.

"Anh nghỉ ngơi đi, em nấu cháo cho anh ăn rồi uống thuốc"

Anh đi theo cô, dựa người vào cửa nhìn cô gái của mình lăn xăn trong bếp, Tử Du thấy anh đứng đó thì vội nói:" Bây giờ anh nghỉ ngơi hay muốn em đưa anh đến bệnh viện"

Mặc dù cô đã nói như vậy nhưng người đàn ông nào đó vẫn cứng đầu đứng đó, cô phải kéo anh vào phòng để anh nằm rồi mới yên tâm ra nấu tiếp

Sau khi ăn xong, Tử Du đem thuốc đến cho anh, người đàn ông này nhìn thuốc trong tay một lát rồi xoay viên thuốc đổ bọt thuốc vào trong ly nước mới uống.

Tử Du nhìn hành động của anh không khỏi bật cười, anh ấy cũng có lúc đáng yêu như vậy sao.

Anh nhìn thấy cô gái trước mặt cứ muốn cười mà không dám cười liền lắc đầu, kéo tay cô làm cô không vững tư thế đè lên người anh, lúc này anh nhìn cô đang ngơ ngác cười một cái rồi lật người ôm chặt cô nằm trên giường không cho cô cơ hội thoát ra.

"Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi"

Tử Du thấy liên tục chống cự cũng vô ích nên ngoan ngoãn nằm đó tới khi ngủ đi lúc nào không biết.

Cưng Chiều Bã Xã Đại NhânTác giả: lssan2409Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủng"Ngủ với tôi một đêm, cô muốn bao nhiêu cũng được " Dứt lời anh rút ra một sấp tiền ném thẳng vào người cô "Đủ chứ?" "..." Cô cười lạnh, nuốt nước mắt vào trong. Phải, đây chính là chồng cô, người mà cô yêu nhất. "Sao? Thấy ít sao?" "Hạo Nhiên, tôi là vợ anh đấy...." "Vợ... cô xứng sao? Cô đang kể chuyện cười sao. Hạ Tử Du, tôi nói cho cô hay, cô cũng  giống như loại đàn bà tôi đưa về từng đêm thôi, đừng nghĩ mình cao sang như vậy" Anh quay người lấy áo khoác rồi đi ra ngoài, để lại một câu:" Cô nên học hỏi em của cô đi, kĩ năng của cô ấy rất tốt đó" Anh bỏ đi, để lại cô hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Tại tao...tại sao anh lại đối xử với cô như vậy. Rốt cuộc cô đã làm gì sai, nếu như anh không thích thì tại sao lại ép cô kết hôn. Hay là anh muốn trả thù cho cô ấy, đến bây giờ anh vẫn tin cô là người đã hại cô ấy ư. Cô lê bước về phòng, mệt mỏi quá nên ngủ thiếp đi. Nửa đêm, cô tỉnh dậy lần đi xuống bếp tìm ít nước thì nghe một âm thanh vô cùng ái muội. Cô vừa bước tới phòng khách… Tử Du và Ngôn Hy ngồi trò chuyện cũng khá lâu, mặc dù chưa gặp nhau nhiều lắm nhưng cô cảm thấy mỗi khi nói chuyện với anh rất thoải mái.Dáng vẻ của anh bây giờ không giống như lần đầu gặp, một chút nhẹ nhàng, một chút ôn nhu.Rời khỏi quán trà, Tử Du lấy điện thoại trong túi gọi cho Âu Dương Phong, lúc nãy anh gọi cho cô nhưng điện thoạt hết pin, cô phải sạc tạm ở quán mới có thể gọi lại.Nhưng cô gọi rất nhiều cuộc nhưng anh đều không bắt máy, gọi điện đến văn phòng anh cũng không nghe máy, điều này làm cô vô cùng lo lắng, từ trước tới nay anh chưa bao giờ không nghe máy của cô, nếu có bận thì cũng sẽ nhắn tin báo cô biết, nhưng lần này không hề có tin tức gì.Nhiều lần như vậy đều không có ai nghe máy thế nên cô gọi điện cho Lam Hy lúc đó mới biết Âu Dương Phong sáng nay tự nhiên phát sốt nên đã về nhà nghỉ ngơiCô nhanh chóng bắt xe đến nhà anh, cửa thang máy tầng 10 mở ra, cô nhìn xung quanh rồi đi đến căn nhà cuối dãy.Tử Du liên lục bấm chuông nhưng anh không ra mở cửa, đến lúc cô định nhập mật khẩu thì cửa mở ra.Âu Dương Phong mệt mỏi dựa vào thành cửa, trên người anh mặc chiếc áo sơ mi sốc sệch, hai cúc áo đầu tiên mở ra để lộ da thịt, đầu tóc thì rối bù phủ gần tới mắt.Nhìn thấy cô anh cười một cái, kéo cô vào trong rồi nhanh tay đóng cửa, người anh áp sát người cô để cô dựa vào cửa, tay anh luôn vào tóc cô đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng.Tử Du đẩy anh ra nhưng không thành, bị nụ hôn củ anh kéo theo cô theo bản năng ôm lấy cổ anh, nhón chân đáp lại nụ hôn của anh.Hai người hôn nhau mãnh liệt, lúc này Âu Dương Phong nhẹ nhàng rời môi cô, cắn nhẹ vào tai cô làm người cô bủn rủn không thể đứng nổi, phải dựa vào người anhGiọng anh khàn khàn vang lên:"Em được lắm, dám tắt điện thoại của anh"Tử Du lúc này yếu ớt lên tiếng:"Không có, điện thoại em hết pin, tới khi gọi lại thì anh không bắt máy, en gọi cho Lam Hy, nghe nói anh bị bệnh nên đến đây"Âu Dương Phong lặng lẽ gật đầu:" Anh mệt quá nên ngủ quên"Tử Du lấy tay sờ lên trán anh rồi nói:" Sốt rồi"Cô chớp thời cơ anh không để ý đẩy nhẹ anh ra nhanh chân đi vào bếp."Anh nghỉ ngơi đi, em nấu cháo cho anh ăn rồi uống thuốc"Anh đi theo cô, dựa người vào cửa nhìn cô gái của mình lăn xăn trong bếp, Tử Du thấy anh đứng đó thì vội nói:" Bây giờ anh nghỉ ngơi hay muốn em đưa anh đến bệnh viện"Mặc dù cô đã nói như vậy nhưng người đàn ông nào đó vẫn cứng đầu đứng đó, cô phải kéo anh vào phòng để anh nằm rồi mới yên tâm ra nấu tiếpSau khi ăn xong, Tử Du đem thuốc đến cho anh, người đàn ông này nhìn thuốc trong tay một lát rồi xoay viên thuốc đổ bọt thuốc vào trong ly nước mới uống.Tử Du nhìn hành động của anh không khỏi bật cười, anh ấy cũng có lúc đáng yêu như vậy sao.Anh nhìn thấy cô gái trước mặt cứ muốn cười mà không dám cười liền lắc đầu, kéo tay cô làm cô không vững tư thế đè lên người anh, lúc này anh nhìn cô đang ngơ ngác cười một cái rồi lật người ôm chặt cô nằm trên giường không cho cô cơ hội thoát ra."Anh mệt rồi, muốn nghỉ ngơi"Tử Du thấy liên tục chống cự cũng vô ích nên ngoan ngoãn nằm đó tới khi ngủ đi lúc nào không biết.

Chương 22