Tác giả:

Tại Trung Quốc thời gian xxx, năm xxx " con mau chạy đi, nhanh, nhanh lên". Người đàn ông gương mặt lo lắng hối thúc. Người phụ nữ dù hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười dịu dàng. " Alva của mẹ, bây giờ chúng ta sẽ chơi trốn tìm nhé, con mau chạy đi mẹ và ba con sẽ đi tìm, đi đi, nhanh lên nào" Cô bé nhỏ tầm 5 tuổi gương mặt nhỏ nhắn, non nớt nghe lời mẹ chạy đi, nhưng tầm 3 bước lại quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ba mẹ mình cười dịu dàng, chấn an với mình mới an tâm, cô bé không đi xa mà chỉ núp ở một cây gần đó. Đúng lúc này, rất nhiều người mặc áo đen, mang khăn che mặt chạy tới, trên tay xâm hình đầu lâu cầm súng chĩa thẳng vào ba mẹ cô. Cô nhìn thấy người đàn ông trên tay cũng cầm súng che chở cho người phụ nữ phía sau lưng, không ngừng nổ súng bắn bọn người đó, nhưng họ rất đông, rất đông... họ bắn vào bắp đùi, bụng, cánh tay, lồng ngực... cha mẹ cô. Cô tận mắt chứng kiến tất cả, chứng kiến cái chết của ba mẹ, trước khi chết mẹ cô vẫn hướng về phía cô lắc đầu, muốn nói gì đó…

Chương 15: Thể hiện tài năng

Tổng Tài Hàng Tỉ Sự Cưng ChiềuTác giả: truongthikieudiemTruyện Ngôn TìnhTại Trung Quốc thời gian xxx, năm xxx " con mau chạy đi, nhanh, nhanh lên". Người đàn ông gương mặt lo lắng hối thúc. Người phụ nữ dù hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười dịu dàng. " Alva của mẹ, bây giờ chúng ta sẽ chơi trốn tìm nhé, con mau chạy đi mẹ và ba con sẽ đi tìm, đi đi, nhanh lên nào" Cô bé nhỏ tầm 5 tuổi gương mặt nhỏ nhắn, non nớt nghe lời mẹ chạy đi, nhưng tầm 3 bước lại quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ba mẹ mình cười dịu dàng, chấn an với mình mới an tâm, cô bé không đi xa mà chỉ núp ở một cây gần đó. Đúng lúc này, rất nhiều người mặc áo đen, mang khăn che mặt chạy tới, trên tay xâm hình đầu lâu cầm súng chĩa thẳng vào ba mẹ cô. Cô nhìn thấy người đàn ông trên tay cũng cầm súng che chở cho người phụ nữ phía sau lưng, không ngừng nổ súng bắn bọn người đó, nhưng họ rất đông, rất đông... họ bắn vào bắp đùi, bụng, cánh tay, lồng ngực... cha mẹ cô. Cô tận mắt chứng kiến tất cả, chứng kiến cái chết của ba mẹ, trước khi chết mẹ cô vẫn hướng về phía cô lắc đầu, muốn nói gì đó… Cô quay lại ngồi như không có chuyện gì. A chỗ kế bên trống mất?Tư Thiên Dật chắc ra ngoài rồi nhỉ?An Kỳ như được giải phóng, cảm thấy nhẹ nhõm, không hiểu sao cô đã tiếp xúc qua không biết bao nhiêu loại người nhưng cũng không thể dự đoán được suy nghĩ của hắn...Đặc biệt, đôi mắt của hắn rất khó nắm bắt... nên bản thân cô cũng không muốn thể hiện con người thật của bản thật quá rõ ra bên ngoài.Và...Cô cũng chưa bao giờ dùng con người thật của bản thân đối đãi người xung quanh cô...Cô đang chìm vào thế giới riêng không để ý bên cạnh đã nhiều hơn một người, mà người đó đang nhìn chằm chằm vào cô." sao thế?" Tư Thiên Dật hỏi.An Kỳ giật nảy mình, quay lại nhìn anh."Không... không có gì hết... tôi... tôi đi tập thử súng nhé"Cô cảm giác như hắn nhường như có thể nhìn ra suy nghĩ của cô, cảm giác thực sự chẳng tốt tí nào... con người như thế thực sự rất nguy hiểm giống...anh trai vậy, cô chẳng bao giấu được một chút gì trong lòng trước mặt anh ấy.Thà tập súng còn hơn phải lộ tảy bản thân.HazzzAn kỳ đi đến vị trí kế bên Tam Quyền, bắt đầu kiểm tra súng.Tam Quyền không khỏi ngạc nhiên nhìn vị chủ nhân lười của mình." sao thế? Sao nhìn ta bằng ánh mắt đó." An Kỳ." thực có gì" Tam Quyền đáp.An kỳ không thèm để ý, chú ý đến cự ly, khoảng cách 5om.Thấy cô đến vị trí bắn, đã thu hút không ít người, lần này lại thấy An Kỳ cầm cây súng lục nhưng chẳng có động thái gì đám người bu lại không ngừng cười nhạo và khinh thường.Tam Quyền đứng kế bên không ngừng nhíu mày, chủ nhân sao thế? Cô không ngừng ngẩn người! Nếu ở Ý ai mà nghi ngờ bộ dáng tiểu loli có thể làm được gì, thì chủ nhân cô không ngần ngại chĩa thẳng súng vào tâm của trán người đó rồi!!.An Kỳ liếc bọn họ một cái rồi lại lướt tầm mắt hết hậu trường, thì phát hiện Tư Thiên Dật đã biến mất rồi.Cô nhẹ nhàng thở ra.Cô bắt đầu nạp đạn, tay cầm súng chĩa thẳng vào tâm không cần ngắm mà chẳng nghĩ ngợi gì mà bốp cò ngay, tốc độ quá nhanh chưa được một giây sau khi nạp đạn đã bắn!!!Có quá lộ liễu không!!!??Cô gái đó có biết bắn không đấy.Mà làm những người trong số người lúc nãy đã phỉ nhổ An Kỳ càng không tin vào thế giỡi là cô ta thế nhưng bắn tâm...

Cô quay lại ngồi như không có chuyện gì. A chỗ kế bên trống mất?

Tư Thiên Dật chắc ra ngoài rồi nhỉ?

An Kỳ như được giải phóng, cảm thấy nhẹ nhõm, không hiểu sao cô đã tiếp xúc qua không biết bao nhiêu loại người nhưng cũng không thể dự đoán được suy nghĩ của hắn...

Đặc biệt, đôi mắt của hắn rất khó nắm bắt... nên bản thân cô cũng không muốn thể hiện con người thật của bản thật quá rõ ra bên ngoài.

Và...

Cô cũng chưa bao giờ dùng con người thật của bản thân đối đãi người xung quanh cô...

Cô đang chìm vào thế giới riêng không để ý bên cạnh đã nhiều hơn một người, mà người đó đang nhìn chằm chằm vào cô.

" sao thế?" Tư Thiên Dật hỏi.

An Kỳ giật nảy mình, quay lại nhìn anh.

"Không... không có gì hết... tôi... tôi đi tập thử súng nhé"

Cô cảm giác như hắn nhường như có thể nhìn ra suy nghĩ của cô, cảm giác thực sự chẳng tốt tí nào... con người như thế thực sự rất nguy hiểm giống...anh trai vậy, cô chẳng bao giấu được một chút gì trong lòng trước mặt anh ấy.

Thà tập súng còn hơn phải lộ tảy bản thân.

Hazzz

An kỳ đi đến vị trí kế bên Tam Quyền, bắt đầu kiểm tra súng.

Tam Quyền không khỏi ngạc nhiên nhìn vị chủ nhân lười của mình.

" sao thế? Sao nhìn ta bằng ánh mắt đó." An Kỳ.

" thực có gì" Tam Quyền đáp.

An kỳ không thèm để ý, chú ý đến cự ly, khoảng cách 5om.

Thấy cô đến vị trí bắn, đã thu hút không ít người, lần này lại thấy An Kỳ cầm cây súng lục nhưng chẳng có động thái gì đám người bu lại không ngừng cười nhạo và khinh thường.

Tam Quyền đứng kế bên không ngừng nhíu mày, chủ nhân sao thế? Cô không ngừng ngẩn người! Nếu ở Ý ai mà nghi ngờ bộ dáng tiểu loli có thể làm được gì, thì chủ nhân cô không ngần ngại chĩa thẳng súng vào tâm của trán người đó rồi!!.

An Kỳ liếc bọn họ một cái rồi lại lướt tầm mắt hết hậu trường, thì phát hiện Tư Thiên Dật đã biến mất rồi.

Cô nhẹ nhàng thở ra.

Cô bắt đầu nạp đạn, tay cầm súng chĩa thẳng vào tâm không cần ngắm mà chẳng nghĩ ngợi gì mà bốp cò ngay, tốc độ quá nhanh chưa được một giây sau khi nạp đạn đã bắn!!!

Có quá lộ liễu không!!!??

Cô gái đó có biết bắn không đấy.

Mà làm những người trong số người lúc nãy đã phỉ nhổ An Kỳ càng không tin vào thế giỡi là cô ta thế nhưng bắn tâm...

Tổng Tài Hàng Tỉ Sự Cưng ChiềuTác giả: truongthikieudiemTruyện Ngôn TìnhTại Trung Quốc thời gian xxx, năm xxx " con mau chạy đi, nhanh, nhanh lên". Người đàn ông gương mặt lo lắng hối thúc. Người phụ nữ dù hoảng hốt nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười dịu dàng. " Alva của mẹ, bây giờ chúng ta sẽ chơi trốn tìm nhé, con mau chạy đi mẹ và ba con sẽ đi tìm, đi đi, nhanh lên nào" Cô bé nhỏ tầm 5 tuổi gương mặt nhỏ nhắn, non nớt nghe lời mẹ chạy đi, nhưng tầm 3 bước lại quay đầu nhìn lại, nhìn thấy ba mẹ mình cười dịu dàng, chấn an với mình mới an tâm, cô bé không đi xa mà chỉ núp ở một cây gần đó. Đúng lúc này, rất nhiều người mặc áo đen, mang khăn che mặt chạy tới, trên tay xâm hình đầu lâu cầm súng chĩa thẳng vào ba mẹ cô. Cô nhìn thấy người đàn ông trên tay cũng cầm súng che chở cho người phụ nữ phía sau lưng, không ngừng nổ súng bắn bọn người đó, nhưng họ rất đông, rất đông... họ bắn vào bắp đùi, bụng, cánh tay, lồng ngực... cha mẹ cô. Cô tận mắt chứng kiến tất cả, chứng kiến cái chết của ba mẹ, trước khi chết mẹ cô vẫn hướng về phía cô lắc đầu, muốn nói gì đó… Cô quay lại ngồi như không có chuyện gì. A chỗ kế bên trống mất?Tư Thiên Dật chắc ra ngoài rồi nhỉ?An Kỳ như được giải phóng, cảm thấy nhẹ nhõm, không hiểu sao cô đã tiếp xúc qua không biết bao nhiêu loại người nhưng cũng không thể dự đoán được suy nghĩ của hắn...Đặc biệt, đôi mắt của hắn rất khó nắm bắt... nên bản thân cô cũng không muốn thể hiện con người thật của bản thật quá rõ ra bên ngoài.Và...Cô cũng chưa bao giờ dùng con người thật của bản thân đối đãi người xung quanh cô...Cô đang chìm vào thế giới riêng không để ý bên cạnh đã nhiều hơn một người, mà người đó đang nhìn chằm chằm vào cô." sao thế?" Tư Thiên Dật hỏi.An Kỳ giật nảy mình, quay lại nhìn anh."Không... không có gì hết... tôi... tôi đi tập thử súng nhé"Cô cảm giác như hắn nhường như có thể nhìn ra suy nghĩ của cô, cảm giác thực sự chẳng tốt tí nào... con người như thế thực sự rất nguy hiểm giống...anh trai vậy, cô chẳng bao giấu được một chút gì trong lòng trước mặt anh ấy.Thà tập súng còn hơn phải lộ tảy bản thân.HazzzAn kỳ đi đến vị trí kế bên Tam Quyền, bắt đầu kiểm tra súng.Tam Quyền không khỏi ngạc nhiên nhìn vị chủ nhân lười của mình." sao thế? Sao nhìn ta bằng ánh mắt đó." An Kỳ." thực có gì" Tam Quyền đáp.An kỳ không thèm để ý, chú ý đến cự ly, khoảng cách 5om.Thấy cô đến vị trí bắn, đã thu hút không ít người, lần này lại thấy An Kỳ cầm cây súng lục nhưng chẳng có động thái gì đám người bu lại không ngừng cười nhạo và khinh thường.Tam Quyền đứng kế bên không ngừng nhíu mày, chủ nhân sao thế? Cô không ngừng ngẩn người! Nếu ở Ý ai mà nghi ngờ bộ dáng tiểu loli có thể làm được gì, thì chủ nhân cô không ngần ngại chĩa thẳng súng vào tâm của trán người đó rồi!!.An Kỳ liếc bọn họ một cái rồi lại lướt tầm mắt hết hậu trường, thì phát hiện Tư Thiên Dật đã biến mất rồi.Cô nhẹ nhàng thở ra.Cô bắt đầu nạp đạn, tay cầm súng chĩa thẳng vào tâm không cần ngắm mà chẳng nghĩ ngợi gì mà bốp cò ngay, tốc độ quá nhanh chưa được một giây sau khi nạp đạn đã bắn!!!Có quá lộ liễu không!!!??Cô gái đó có biết bắn không đấy.Mà làm những người trong số người lúc nãy đã phỉ nhổ An Kỳ càng không tin vào thế giỡi là cô ta thế nhưng bắn tâm...

Chương 15: Thể hiện tài năng