Tác giả:

Yêu là sùng bái thiên thời địa lợi, thì ra nó cũng ở trong này... - - Lời tựa Lâm Triệt mơ mơ màng màng từ trên giường đứng lên. Đầu của cô mê mang giống như không phải của chính mình, lòng bàn tay chạm vào drap giường đẹp đẽ quý giá, không phải là cái cũ mà cô thường dùng, đích xác đèn trên đỉnh đầu, cũng không phải kiểu đèn tiết kiệm năng lượng một nửa mà cô quen nhìn thấy, trên người cô đau đớn giống như vừa mới bị cái gì xé rách, giơ cổ tay lên, dấu vết xanh xanh tím tím ở mặt trên, rất rõ ràng. Đây không phải đang nằm mơ... Cô che miệng, không nghĩ để bản thân kêu ra tiếng, xốc chăn lên, nhìn thấy mình bên trong không mảnh vải che thân, tiếng thét chói tai suýt phát ra. Ở đáy mắt linh động của Lâm Triệt quay tròn hai vòng, quyết đoán xốc chăn, xuống giường thu dọn quần áo hỗn độn, tùy tiện mặc vào, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài. Sau gáy chỗ bỗng nhiên đã bị một người ghìm chặt... A... Buông tôi ra, anh buông ra... Lâm Triệt dùng cả tay chân vùng vẫy đứng lên. Bàn tay to…

Chương 121: Em nhất định phải dọn đi

Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực SủngTác giả: Mộc Y YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngYêu là sùng bái thiên thời địa lợi, thì ra nó cũng ở trong này... - - Lời tựa Lâm Triệt mơ mơ màng màng từ trên giường đứng lên. Đầu của cô mê mang giống như không phải của chính mình, lòng bàn tay chạm vào drap giường đẹp đẽ quý giá, không phải là cái cũ mà cô thường dùng, đích xác đèn trên đỉnh đầu, cũng không phải kiểu đèn tiết kiệm năng lượng một nửa mà cô quen nhìn thấy, trên người cô đau đớn giống như vừa mới bị cái gì xé rách, giơ cổ tay lên, dấu vết xanh xanh tím tím ở mặt trên, rất rõ ràng. Đây không phải đang nằm mơ... Cô che miệng, không nghĩ để bản thân kêu ra tiếng, xốc chăn lên, nhìn thấy mình bên trong không mảnh vải che thân, tiếng thét chói tai suýt phát ra. Ở đáy mắt linh động của Lâm Triệt quay tròn hai vòng, quyết đoán xốc chăn, xuống giường thu dọn quần áo hỗn độn, tùy tiện mặc vào, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài. Sau gáy chỗ bỗng nhiên đã bị một người ghìm chặt... A... Buông tôi ra, anh buông ra... Lâm Triệt dùng cả tay chân vùng vẫy đứng lên. Bàn tay to… Mạc Huệ Linh thấy Lâm Triệt đi c*̀ng Cố Tĩnh Trạch, cô ta không quan tâm Lâm Triệt có ở đó hay không đã trực tiếp kéo cánh tay Cố Tĩnh Trạch, chán ghét nói:- Tĩnh Trạch, hôm qua sao anh không đến? Đi mấy bước thôi là có thể đến nhà người ta rồi, anh có thể thường xuyên đến chơi như trước đây mà.Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt một cái, bình tĩnh đẩy tay Mạc Huệ Linh ra. Nhưng Mạc Huệ Linh mặc kệ sống chết vẫn không buông tay anh ra, thấy Lâm Triệt quay mặt đi, trên mặt càng lộ ra vẻ đắc ý.Lâm Triệt âm thầm liếc mắt:- Này, các người đi trước đi, tôi đi xe khác.- Hả, Lâm Triệt…Cố Tĩnh Trạch kêu một tiếng, nhưng Lâm Triệt không hề quay đầu lại mà đi tới bên kia.Mạc Huệ Linh kéo Cố Tĩnh Trạch qua:- Vậy c*̃ng được, Tĩnh Trạch, cô ta đi thì cứ đi, dù sao c*̃ng có nhiều xe như vậy.Cố Tĩnh Trạch dừng lại, nhìn Mạc Huệ Linh.Cô ta luôn quấy rối ở đây, nói cho c*̀ng c*̃ng không phải là biện pháp tốt. Anh nghĩ, trước tiên anh phải giải quyết vấn đề này mới được. Vì vậy anh gật đầu một cái, nói:- Lên xe đi, đúng lúc anh c*̃ng có vài lời muốn nói với em.Mạc Huệ Linh thấy Cố Tĩnh Trạch xoay người lên xe, vui mừng đi theo.Nhanh chóng vào trong xe, Mạc Huệ Linh gần như rúc vào người Cố Tĩnh Trạch.Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh như thế, anh dịch thân thể ra một chút, nói với cô:- Huệ Linh, anh đã từng nói, bây giờ anh đã kết hôn. Quan hệ c*̉a anh và em không thể nào giống quá khứ được nữa.Mạc Huệ Linh bĩu môi nhìn Cố Tĩnh Trạch:- Nhưng anh không yêu vợ c*̉a anh, người anh yêu là em.- Huệ Linh! Cô ấy là vợ c*̉a anh, sao em có thể nói cô ấy như vậy được?- Anh… Tĩnh Trạch, trước kia anh sẽ không nói với em như vậy, anh chưa từng nói với em như vậy!Lúc này Mạc Huệ Linh uỷ khuất nhìn anh.Cố Tĩnh Trạch chăm chú nhìn Mạc Huệ Linh:- Trước kia em c*̃ng sẽ không tranh cãi vô lý như vậy!- Em…Mạc Huệ Linh chớp mắt một cái.Cô ta biết Cố Tĩnh Trạch chính là một người cứng đầu nên cô ta vội vàng ngậm miệng lại, cắn môi dưới, ngồi ở đó nhìn Cố Tĩnh Trạch, suy nghĩ mình nên làm cái gì thì tốt?Trước kia cô ta sẽ không như vậy.Từ lúc trước cho tới bây giờ chưa từng có Lâm Triệt.Trước kia, Cố Tĩnh Trạch sẽ không có bất kỳ dây dưa rễ má gì với phụ nữ. Mặc dù anh thường bận rộn công việc, một tuần lễ c*̃ng không thấy được mấy lần, nhưng cô ta c*̃ng không cảm thấy có gì không phải đối với việc anh bận bịu công việc như vậy, đàn ông không phải chính là như vậy sao? Chỉ cần ngoài thời gian làm việc, anh dành cho cô một ít thời gian là tốt rồi.Nhưng bây giờ, Lâm Triệt sống c*̀ng Cố Tĩnh Trạch, sớm chiều đều gặp mặt. Lúc này Mạc Huệ Linh mới cảm thấy, thật ra Cố Tĩnh Trạch c*̃ng có rất nhiều thời gian, nếu không sao có thể ngày ngày ở bên cạnh Lâm Triệt?Trước kia là cô ta quá thông cảm với Cố Tĩnh Trạch, cho nên từ trước đến nay vẫn không quấn lấy anh, nhưng Lâm Triệt quả là một kỹ nữ có tâm cơ. Tiểu tiện nhân đáng ghét, chắc chắn mỗi ngày đều quấn lấy Cố Tĩnh Trạch nên hai người mới có thể ở chung một chỗ.Vì vậy Mạc Huệ Linh mới tới dây dưa với Cố Tĩnh Trạch.- Tĩnh Trạch, em sợ mất anh nên mới trở nên như vậy…- Huệ Linh, sao em còn chưa hiểu? Anh với em không còn là quan hệ người yêu, chẳng qua là anh quan tâm em như một người bạn mà thôi. Em… Em không thể cứ quấn lấy anh như vậy nữa.Mạc Huệ Linh giật mình ngẩng đầu lên:- Nhưng em c*̃ng đã nói, em sẽ chờ anh! Chờ anh ly dị với cô ta, chúng ta lại trở thành người yêu.- Anh không bắt em phải chờ anh, nhưng anh c*̃ng đã từng nói qua rồi, nếu em còn tự đối xử tệ với bản thân mình, anh c*̃ng thể nói gì nữa, anh chỉ có thể nói…Anh nhìn Mạc Huệ Linh:- Anh sẽ không phản bội hôn nhân c*̉a mình, cho nên, anh không thể đến gần em. Huệ Linh, em dọn đi đi, đừng làm như vậy nữa!- Em… Em…Mạc Huệ Linh khóc nức nở nhìn Cố Tĩnh Trạch:- Không muốn, em không muốn dọn đi. Tĩnh Trạch, anh không thể ép em dọn đi, em c*̃ng không thể bắt em không đợi anh. Đây là nơi em ở, tại sao em lại phải dọn đi? Em bỏ tiền mua nơi này không phải là được rồi sao? Nơi này c*̃ng rất tốt, an ninh khu vực cũng tốt, em tiêu mấy triệu mua nhà, sao em không thể ở lại?Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nhìn cô ta:- Nếu em không muốn như vậy, vậy thì tuỳ em đi.Mạc Huệ Linh tức giận ngồi ở đó, trong lòng bình tĩnh suy nghĩ, dù sao cô ta sống chết c*̃ng không dọn đi.Dù cô ta có bị bỏ rơi c*̃ng phải ở lại nơi này. Cô ta muốn nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, nếu không sẽ không biết được giữa Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt sẽ xảy ra chuyện gì, phòng hờ ngộ nhỡ tiểu tiện nhân kia dùng cách gì đó câu dẫn Cố Tĩnh Trạch.Đến công ty, hai người tách ra.Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh rời đi, nói với người bên cạnh:- Biệt thự đó c*̉a Huệ Linh là tình huống gì, cậu biết chứ?- Dạ, tiên sinh.- Xem ra cô ấy sẽ không tự dọn đi, nghĩ biện pháp khiến cho cô ấy dọn đi đi.- Dạ…Cố Tĩnh Trạch c*̃ng không muốn nói rõ ràng với Mạc Huệ Linh. Mạc Huệ Linh có tiểu tâm tư, anh c*̃ng muốn để cô ta có chút mặt mũi. Nếu không phải từ nhỏ cô ta chưa bao giờ bị uỷ khuất, nhất định sẽ chịu không nổi.Nhưng Mạc Huệ Linh vẫn luôn làm bộ như nghe không hiểu lời anh nói, anh c*̃ng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nói rõ ràng với cô ta thôi. Lại không nghĩ rằng, Mạc Huệ Linh tự do phóng khoáng, không muốn dọn đi.Cố Tĩnh Trạch đến công ty, nghĩ nghĩ một chút, nhấc máy gọi điện thoại cho Lâm Triệt.Lâm Triệt nhanh chóng nhận điện thoại. Lâm Triệt c*̃ng vừa mới tới công ty, nghe giọng c*̃ng không có cái gì không đúng.- Sao đến nhanh như vậy? Tôi còn muốn để anh c*̀ng Mạc tiểu thư ra ngoài nói chuyện thêm một chút.- Lâm Triệt, cô ấy sẽ nhanh chóng dọn đi, tôi sẽ không để cho cô ấy tới làm phiền nữa.Lâm Triệt dừng một chút mới nói:- Dọn đi làm gì, ở đó không phải rất tốt sao?Cố Tĩnh Trạch nói:- Em cảm thấy tốt thật sao?- Dĩ nhiên, các người không phải dễ qua lại hơn sao?Lâm Triệt thổi thổi móng tay mình.Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu:- Nhưng lại có chút phiền phức cho hai người chúng ta.- Cái gì?Lâm Triệt cho là mình nghe nhầm rồi.Sau đó lại nghe Cố Tĩnh Trạch nói:- Tôi sẽ không phản bội hôn nhân c*̉a chúng ta, cho nên… Tôi sẽ không có loại quan hệ đó với em ấy, em ấy sẽ nhanh dọn đi.Nói xong, Cố Tĩnh Trạch c*́p điện thoại.Lâm Triệt còn ngẩn ngơ nghe không hiểu, chỉ là cầm điện thoại nhìn hồi lâu. Sau đó thở phào một cái, đánh đầu mình rồi nghĩ: “Lâm Triệt mày đừng có nghĩ sai, ý anh ta nói, anh ta sẽ không phản bội hôn nhân. Anh ta là một người chính trực như vậy, chỉ không muốn mình trở thành một người vượt quá giới hạn hôn nhân, không có ý gì khác.”Lâm Triệt nhanh chóng đi vào bên trong, Du Mẫn Mẫn đâm đầu đi tới, nói với Lâm Triệt:- Đúng lúc lắm, xe c*̉a chương trình đã tới, hôm nay em tham gia chương trình thực tế đó, tất cả đã chuẩn bị xong chưa?Lâm Triệt cười với Du Mẫn Mẫn:- Vâng, chuẩn bị xong rồi.Du Mẫn Mẫn nói:- Đừng khẩn trương quá, làm tốt việc c*̉a mình là được rồi.- Đúng rồi, khách mời kỳ này là ai vậy chị?Lâm Triệt nhớ tới lời nói ngày đó Cố Tĩnh Dư nói.Du Mẫn Mẫn nói:- Nghe nói là bạn c*̃ c*̉a em, người ta nói biết em.- A? Phải không? Ai vậy, em không nhận ra được là ai hết.- Đến lúc đó em sẽ biết thôi. Tổ tiết mục không thông báo gì hết, chỉ nói chủ đề là tiểu hoa đán mới.

Mạc Huệ Linh thấy Lâm Triệt đi c*̀ng Cố Tĩnh Trạch, cô ta không quan tâm Lâm Triệt có ở đó hay không đã trực tiếp kéo cánh tay Cố Tĩnh Trạch, chán ghét nói:

- Tĩnh Trạch, hôm qua sao anh không đến? Đi mấy bước thôi là có thể đến nhà người ta rồi, anh có thể thường xuyên đến chơi như trước đây mà.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt một cái, bình tĩnh đẩy tay Mạc Huệ Linh ra. Nhưng Mạc Huệ Linh mặc kệ sống chết vẫn không buông tay anh ra, thấy Lâm Triệt quay mặt đi, trên mặt càng lộ ra vẻ đắc ý.

Lâm Triệt âm thầm liếc mắt:

- Này, các người đi trước đi, tôi đi xe khác.

- Hả, Lâm Triệt…

Cố Tĩnh Trạch kêu một tiếng, nhưng Lâm Triệt không hề quay đầu lại mà đi tới bên kia.

Mạc Huệ Linh kéo Cố Tĩnh Trạch qua:

- Vậy c*̃ng được, Tĩnh Trạch, cô ta đi thì cứ đi, dù sao c*̃ng có nhiều xe như vậy.

Cố Tĩnh Trạch dừng lại, nhìn Mạc Huệ Linh.

Cô ta luôn quấy rối ở đây, nói cho c*̀ng c*̃ng không phải là biện pháp tốt. Anh nghĩ, trước tiên anh phải giải quyết vấn đề này mới được. Vì vậy anh gật đầu một cái, nói:

- Lên xe đi, đúng lúc anh c*̃ng có vài lời muốn nói với em.

Mạc Huệ Linh thấy Cố Tĩnh Trạch xoay người lên xe, vui mừng đi theo.

Nhanh chóng vào trong xe, Mạc Huệ Linh gần như rúc vào người Cố Tĩnh Trạch.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh như thế, anh dịch thân thể ra một chút, nói với cô:

- Huệ Linh, anh đã từng nói, bây giờ anh đã kết hôn. Quan hệ c*̉a anh và em không thể nào giống quá khứ được nữa.

Mạc Huệ Linh bĩu môi nhìn Cố Tĩnh Trạch:

- Nhưng anh không yêu vợ c*̉a anh, người anh yêu là em.

- Huệ Linh! Cô ấy là vợ c*̉a anh, sao em có thể nói cô ấy như vậy được?

- Anh… Tĩnh Trạch, trước kia anh sẽ không nói với em như vậy, anh chưa từng nói với em như vậy!

Lúc này Mạc Huệ Linh uỷ khuất nhìn anh.

Cố Tĩnh Trạch chăm chú nhìn Mạc Huệ Linh:

- Trước kia em c*̃ng sẽ không tranh cãi vô lý như vậy!

- Em…

Mạc Huệ Linh chớp mắt một cái.

Cô ta biết Cố Tĩnh Trạch chính là một người cứng đầu nên cô ta vội vàng ngậm miệng lại, cắn môi dưới, ngồi ở đó nhìn Cố Tĩnh Trạch, suy nghĩ mình nên làm cái gì thì tốt?

Trước kia cô ta sẽ không như vậy.

Từ lúc trước cho tới bây giờ chưa từng có Lâm Triệt.

Trước kia, Cố Tĩnh Trạch sẽ không có bất kỳ dây dưa rễ má gì với phụ nữ. Mặc dù anh thường bận rộn công việc, một tuần lễ c*̃ng không thấy được mấy lần, nhưng cô ta c*̃ng không cảm thấy có gì không phải đối với việc anh bận bịu công việc như vậy, đàn ông không phải chính là như vậy sao? Chỉ cần ngoài thời gian làm việc, anh dành cho cô một ít thời gian là tốt rồi.

Nhưng bây giờ, Lâm Triệt sống c*̀ng Cố Tĩnh Trạch, sớm chiều đều gặp mặt. Lúc này Mạc Huệ Linh mới cảm thấy, thật ra Cố Tĩnh Trạch c*̃ng có rất nhiều thời gian, nếu không sao có thể ngày ngày ở bên cạnh Lâm Triệt?

Trước kia là cô ta quá thông cảm với Cố Tĩnh Trạch, cho nên từ trước đến nay vẫn không quấn lấy anh, nhưng Lâm Triệt quả là một kỹ nữ có tâm cơ. Tiểu tiện nhân đáng ghét, chắc chắn mỗi ngày đều quấn lấy Cố Tĩnh Trạch nên hai người mới có thể ở chung một chỗ.

Vì vậy Mạc Huệ Linh mới tới dây dưa với Cố Tĩnh Trạch.

- Tĩnh Trạch, em sợ mất anh nên mới trở nên như vậy…

- Huệ Linh, sao em còn chưa hiểu? Anh với em không còn là quan hệ người yêu, chẳng qua là anh quan tâm em như một người bạn mà thôi. Em… Em không thể cứ quấn lấy anh như vậy nữa.

Mạc Huệ Linh giật mình ngẩng đầu lên:

- Nhưng em c*̃ng đã nói, em sẽ chờ anh! Chờ anh ly dị với cô ta, chúng ta lại trở thành người yêu.

- Anh không bắt em phải chờ anh, nhưng anh c*̃ng đã từng nói qua rồi, nếu em còn tự đối xử tệ với bản thân mình, anh c*̃ng thể nói gì nữa, anh chỉ có thể nói…

Anh nhìn Mạc Huệ Linh:

- Anh sẽ không phản bội hôn nhân c*̉a mình, cho nên, anh không thể đến gần em. Huệ Linh, em dọn đi đi, đừng làm như vậy nữa!

- Em… Em…

Mạc Huệ Linh khóc nức nở nhìn Cố Tĩnh Trạch:

- Không muốn, em không muốn dọn đi. Tĩnh Trạch, anh không thể ép em dọn đi, em c*̃ng không thể bắt em không đợi anh. Đây là nơi em ở, tại sao em lại phải dọn đi? Em bỏ tiền mua nơi này không phải là được rồi sao? Nơi này c*̃ng rất tốt, an ninh khu vực cũng tốt, em tiêu mấy triệu mua nhà, sao em không thể ở lại?

Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nhìn cô ta:

- Nếu em không muốn như vậy, vậy thì tuỳ em đi.

Mạc Huệ Linh tức giận ngồi ở đó, trong lòng bình tĩnh suy nghĩ, dù sao cô ta sống chết c*̃ng không dọn đi.

Dù cô ta có bị bỏ rơi c*̃ng phải ở lại nơi này. Cô ta muốn nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, nếu không sẽ không biết được giữa Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt sẽ xảy ra chuyện gì, phòng hờ ngộ nhỡ tiểu tiện nhân kia dùng cách gì đó câu dẫn Cố Tĩnh Trạch.

Đến công ty, hai người tách ra.

Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh rời đi, nói với người bên cạnh:

- Biệt thự đó c*̉a Huệ Linh là tình huống gì, cậu biết chứ?

- Dạ, tiên sinh.

- Xem ra cô ấy sẽ không tự dọn đi, nghĩ biện pháp khiến cho cô ấy dọn đi đi.

- Dạ…

Cố Tĩnh Trạch c*̃ng không muốn nói rõ ràng với Mạc Huệ Linh. Mạc Huệ Linh có tiểu tâm tư, anh c*̃ng muốn để cô ta có chút mặt mũi. Nếu không phải từ nhỏ cô ta chưa bao giờ bị uỷ khuất, nhất định sẽ chịu không nổi.

Nhưng Mạc Huệ Linh vẫn luôn làm bộ như nghe không hiểu lời anh nói, anh c*̃ng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nói rõ ràng với cô ta thôi. Lại không nghĩ rằng, Mạc Huệ Linh tự do phóng khoáng, không muốn dọn đi.

Cố Tĩnh Trạch đến công ty, nghĩ nghĩ một chút, nhấc máy gọi điện thoại cho Lâm Triệt.

Lâm Triệt nhanh chóng nhận điện thoại. Lâm Triệt c*̃ng vừa mới tới công ty, nghe giọng c*̃ng không có cái gì không đúng.

- Sao đến nhanh như vậy? Tôi còn muốn để anh c*̀ng Mạc tiểu thư ra ngoài nói chuyện thêm một chút.

- Lâm Triệt, cô ấy sẽ nhanh chóng dọn đi, tôi sẽ không để cho cô ấy tới làm phiền nữa.

Lâm Triệt dừng một chút mới nói:

- Dọn đi làm gì, ở đó không phải rất tốt sao?

Cố Tĩnh Trạch nói:

- Em cảm thấy tốt thật sao?

- Dĩ nhiên, các người không phải dễ qua lại hơn sao?

Lâm Triệt thổi thổi móng tay mình.

Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu:

- Nhưng lại có chút phiền phức cho hai người chúng ta.

- Cái gì?

Lâm Triệt cho là mình nghe nhầm rồi.

Sau đó lại nghe Cố Tĩnh Trạch nói:

- Tôi sẽ không phản bội hôn nhân c*̉a chúng ta, cho nên… Tôi sẽ không có loại quan hệ đó với em ấy, em ấy sẽ nhanh dọn đi.

Nói xong, Cố Tĩnh Trạch c*́p điện thoại.

Lâm Triệt còn ngẩn ngơ nghe không hiểu, chỉ là cầm điện thoại nhìn hồi lâu. Sau đó thở phào một cái, đánh đầu mình rồi nghĩ: “Lâm Triệt mày đừng có nghĩ sai, ý anh ta nói, anh ta sẽ không phản bội hôn nhân. Anh ta là một người chính trực như vậy, chỉ không muốn mình trở thành một người vượt quá giới hạn hôn nhân, không có ý gì khác.”

Lâm Triệt nhanh chóng đi vào bên trong, Du Mẫn Mẫn đâm đầu đi tới, nói với Lâm Triệt:

- Đúng lúc lắm, xe c*̉a chương trình đã tới, hôm nay em tham gia chương trình thực tế đó, tất cả đã chuẩn bị xong chưa?

Lâm Triệt cười với Du Mẫn Mẫn:

- Vâng, chuẩn bị xong rồi.

Du Mẫn Mẫn nói:

- Đừng khẩn trương quá, làm tốt việc c*̉a mình là được rồi.

- Đúng rồi, khách mời kỳ này là ai vậy chị?

Lâm Triệt nhớ tới lời nói ngày đó Cố Tĩnh Dư nói.

Du Mẫn Mẫn nói:

- Nghe nói là bạn c*̃ c*̉a em, người ta nói biết em.

- A? Phải không? Ai vậy, em không nhận ra được là ai hết.

- Đến lúc đó em sẽ biết thôi. Tổ tiết mục không thông báo gì hết, chỉ nói chủ đề là tiểu hoa đán mới.

Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực SủngTác giả: Mộc Y YTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngYêu là sùng bái thiên thời địa lợi, thì ra nó cũng ở trong này... - - Lời tựa Lâm Triệt mơ mơ màng màng từ trên giường đứng lên. Đầu của cô mê mang giống như không phải của chính mình, lòng bàn tay chạm vào drap giường đẹp đẽ quý giá, không phải là cái cũ mà cô thường dùng, đích xác đèn trên đỉnh đầu, cũng không phải kiểu đèn tiết kiệm năng lượng một nửa mà cô quen nhìn thấy, trên người cô đau đớn giống như vừa mới bị cái gì xé rách, giơ cổ tay lên, dấu vết xanh xanh tím tím ở mặt trên, rất rõ ràng. Đây không phải đang nằm mơ... Cô che miệng, không nghĩ để bản thân kêu ra tiếng, xốc chăn lên, nhìn thấy mình bên trong không mảnh vải che thân, tiếng thét chói tai suýt phát ra. Ở đáy mắt linh động của Lâm Triệt quay tròn hai vòng, quyết đoán xốc chăn, xuống giường thu dọn quần áo hỗn độn, tùy tiện mặc vào, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài. Sau gáy chỗ bỗng nhiên đã bị một người ghìm chặt... A... Buông tôi ra, anh buông ra... Lâm Triệt dùng cả tay chân vùng vẫy đứng lên. Bàn tay to… Mạc Huệ Linh thấy Lâm Triệt đi c*̀ng Cố Tĩnh Trạch, cô ta không quan tâm Lâm Triệt có ở đó hay không đã trực tiếp kéo cánh tay Cố Tĩnh Trạch, chán ghét nói:- Tĩnh Trạch, hôm qua sao anh không đến? Đi mấy bước thôi là có thể đến nhà người ta rồi, anh có thể thường xuyên đến chơi như trước đây mà.Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt một cái, bình tĩnh đẩy tay Mạc Huệ Linh ra. Nhưng Mạc Huệ Linh mặc kệ sống chết vẫn không buông tay anh ra, thấy Lâm Triệt quay mặt đi, trên mặt càng lộ ra vẻ đắc ý.Lâm Triệt âm thầm liếc mắt:- Này, các người đi trước đi, tôi đi xe khác.- Hả, Lâm Triệt…Cố Tĩnh Trạch kêu một tiếng, nhưng Lâm Triệt không hề quay đầu lại mà đi tới bên kia.Mạc Huệ Linh kéo Cố Tĩnh Trạch qua:- Vậy c*̃ng được, Tĩnh Trạch, cô ta đi thì cứ đi, dù sao c*̃ng có nhiều xe như vậy.Cố Tĩnh Trạch dừng lại, nhìn Mạc Huệ Linh.Cô ta luôn quấy rối ở đây, nói cho c*̀ng c*̃ng không phải là biện pháp tốt. Anh nghĩ, trước tiên anh phải giải quyết vấn đề này mới được. Vì vậy anh gật đầu một cái, nói:- Lên xe đi, đúng lúc anh c*̃ng có vài lời muốn nói với em.Mạc Huệ Linh thấy Cố Tĩnh Trạch xoay người lên xe, vui mừng đi theo.Nhanh chóng vào trong xe, Mạc Huệ Linh gần như rúc vào người Cố Tĩnh Trạch.Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh như thế, anh dịch thân thể ra một chút, nói với cô:- Huệ Linh, anh đã từng nói, bây giờ anh đã kết hôn. Quan hệ c*̉a anh và em không thể nào giống quá khứ được nữa.Mạc Huệ Linh bĩu môi nhìn Cố Tĩnh Trạch:- Nhưng anh không yêu vợ c*̉a anh, người anh yêu là em.- Huệ Linh! Cô ấy là vợ c*̉a anh, sao em có thể nói cô ấy như vậy được?- Anh… Tĩnh Trạch, trước kia anh sẽ không nói với em như vậy, anh chưa từng nói với em như vậy!Lúc này Mạc Huệ Linh uỷ khuất nhìn anh.Cố Tĩnh Trạch chăm chú nhìn Mạc Huệ Linh:- Trước kia em c*̃ng sẽ không tranh cãi vô lý như vậy!- Em…Mạc Huệ Linh chớp mắt một cái.Cô ta biết Cố Tĩnh Trạch chính là một người cứng đầu nên cô ta vội vàng ngậm miệng lại, cắn môi dưới, ngồi ở đó nhìn Cố Tĩnh Trạch, suy nghĩ mình nên làm cái gì thì tốt?Trước kia cô ta sẽ không như vậy.Từ lúc trước cho tới bây giờ chưa từng có Lâm Triệt.Trước kia, Cố Tĩnh Trạch sẽ không có bất kỳ dây dưa rễ má gì với phụ nữ. Mặc dù anh thường bận rộn công việc, một tuần lễ c*̃ng không thấy được mấy lần, nhưng cô ta c*̃ng không cảm thấy có gì không phải đối với việc anh bận bịu công việc như vậy, đàn ông không phải chính là như vậy sao? Chỉ cần ngoài thời gian làm việc, anh dành cho cô một ít thời gian là tốt rồi.Nhưng bây giờ, Lâm Triệt sống c*̀ng Cố Tĩnh Trạch, sớm chiều đều gặp mặt. Lúc này Mạc Huệ Linh mới cảm thấy, thật ra Cố Tĩnh Trạch c*̃ng có rất nhiều thời gian, nếu không sao có thể ngày ngày ở bên cạnh Lâm Triệt?Trước kia là cô ta quá thông cảm với Cố Tĩnh Trạch, cho nên từ trước đến nay vẫn không quấn lấy anh, nhưng Lâm Triệt quả là một kỹ nữ có tâm cơ. Tiểu tiện nhân đáng ghét, chắc chắn mỗi ngày đều quấn lấy Cố Tĩnh Trạch nên hai người mới có thể ở chung một chỗ.Vì vậy Mạc Huệ Linh mới tới dây dưa với Cố Tĩnh Trạch.- Tĩnh Trạch, em sợ mất anh nên mới trở nên như vậy…- Huệ Linh, sao em còn chưa hiểu? Anh với em không còn là quan hệ người yêu, chẳng qua là anh quan tâm em như một người bạn mà thôi. Em… Em không thể cứ quấn lấy anh như vậy nữa.Mạc Huệ Linh giật mình ngẩng đầu lên:- Nhưng em c*̃ng đã nói, em sẽ chờ anh! Chờ anh ly dị với cô ta, chúng ta lại trở thành người yêu.- Anh không bắt em phải chờ anh, nhưng anh c*̃ng đã từng nói qua rồi, nếu em còn tự đối xử tệ với bản thân mình, anh c*̃ng thể nói gì nữa, anh chỉ có thể nói…Anh nhìn Mạc Huệ Linh:- Anh sẽ không phản bội hôn nhân c*̉a mình, cho nên, anh không thể đến gần em. Huệ Linh, em dọn đi đi, đừng làm như vậy nữa!- Em… Em…Mạc Huệ Linh khóc nức nở nhìn Cố Tĩnh Trạch:- Không muốn, em không muốn dọn đi. Tĩnh Trạch, anh không thể ép em dọn đi, em c*̃ng không thể bắt em không đợi anh. Đây là nơi em ở, tại sao em lại phải dọn đi? Em bỏ tiền mua nơi này không phải là được rồi sao? Nơi này c*̃ng rất tốt, an ninh khu vực cũng tốt, em tiêu mấy triệu mua nhà, sao em không thể ở lại?Cố Tĩnh Trạch nhàn nhạt nhìn cô ta:- Nếu em không muốn như vậy, vậy thì tuỳ em đi.Mạc Huệ Linh tức giận ngồi ở đó, trong lòng bình tĩnh suy nghĩ, dù sao cô ta sống chết c*̃ng không dọn đi.Dù cô ta có bị bỏ rơi c*̃ng phải ở lại nơi này. Cô ta muốn nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch, nếu không sẽ không biết được giữa Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt sẽ xảy ra chuyện gì, phòng hờ ngộ nhỡ tiểu tiện nhân kia dùng cách gì đó câu dẫn Cố Tĩnh Trạch.Đến công ty, hai người tách ra.Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh rời đi, nói với người bên cạnh:- Biệt thự đó c*̉a Huệ Linh là tình huống gì, cậu biết chứ?- Dạ, tiên sinh.- Xem ra cô ấy sẽ không tự dọn đi, nghĩ biện pháp khiến cho cô ấy dọn đi đi.- Dạ…Cố Tĩnh Trạch c*̃ng không muốn nói rõ ràng với Mạc Huệ Linh. Mạc Huệ Linh có tiểu tâm tư, anh c*̃ng muốn để cô ta có chút mặt mũi. Nếu không phải từ nhỏ cô ta chưa bao giờ bị uỷ khuất, nhất định sẽ chịu không nổi.Nhưng Mạc Huệ Linh vẫn luôn làm bộ như nghe không hiểu lời anh nói, anh c*̃ng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nói rõ ràng với cô ta thôi. Lại không nghĩ rằng, Mạc Huệ Linh tự do phóng khoáng, không muốn dọn đi.Cố Tĩnh Trạch đến công ty, nghĩ nghĩ một chút, nhấc máy gọi điện thoại cho Lâm Triệt.Lâm Triệt nhanh chóng nhận điện thoại. Lâm Triệt c*̃ng vừa mới tới công ty, nghe giọng c*̃ng không có cái gì không đúng.- Sao đến nhanh như vậy? Tôi còn muốn để anh c*̀ng Mạc tiểu thư ra ngoài nói chuyện thêm một chút.- Lâm Triệt, cô ấy sẽ nhanh chóng dọn đi, tôi sẽ không để cho cô ấy tới làm phiền nữa.Lâm Triệt dừng một chút mới nói:- Dọn đi làm gì, ở đó không phải rất tốt sao?Cố Tĩnh Trạch nói:- Em cảm thấy tốt thật sao?- Dĩ nhiên, các người không phải dễ qua lại hơn sao?Lâm Triệt thổi thổi móng tay mình.Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu:- Nhưng lại có chút phiền phức cho hai người chúng ta.- Cái gì?Lâm Triệt cho là mình nghe nhầm rồi.Sau đó lại nghe Cố Tĩnh Trạch nói:- Tôi sẽ không phản bội hôn nhân c*̉a chúng ta, cho nên… Tôi sẽ không có loại quan hệ đó với em ấy, em ấy sẽ nhanh dọn đi.Nói xong, Cố Tĩnh Trạch c*́p điện thoại.Lâm Triệt còn ngẩn ngơ nghe không hiểu, chỉ là cầm điện thoại nhìn hồi lâu. Sau đó thở phào một cái, đánh đầu mình rồi nghĩ: “Lâm Triệt mày đừng có nghĩ sai, ý anh ta nói, anh ta sẽ không phản bội hôn nhân. Anh ta là một người chính trực như vậy, chỉ không muốn mình trở thành một người vượt quá giới hạn hôn nhân, không có ý gì khác.”Lâm Triệt nhanh chóng đi vào bên trong, Du Mẫn Mẫn đâm đầu đi tới, nói với Lâm Triệt:- Đúng lúc lắm, xe c*̉a chương trình đã tới, hôm nay em tham gia chương trình thực tế đó, tất cả đã chuẩn bị xong chưa?Lâm Triệt cười với Du Mẫn Mẫn:- Vâng, chuẩn bị xong rồi.Du Mẫn Mẫn nói:- Đừng khẩn trương quá, làm tốt việc c*̉a mình là được rồi.- Đúng rồi, khách mời kỳ này là ai vậy chị?Lâm Triệt nhớ tới lời nói ngày đó Cố Tĩnh Dư nói.Du Mẫn Mẫn nói:- Nghe nói là bạn c*̃ c*̉a em, người ta nói biết em.- A? Phải không? Ai vậy, em không nhận ra được là ai hết.- Đến lúc đó em sẽ biết thôi. Tổ tiết mục không thông báo gì hết, chỉ nói chủ đề là tiểu hoa đán mới.

Chương 121: Em nhất định phải dọn đi