Trong 1 khu rừng âm u tâm tối, 1 nhóm hắc y nhân rượt theo 3 nam tử. "Chủ tử, phía trước là vách núi! Một nam tử báo cáo. Người này là Hà Nghiêm, thị vệ trung thành bên cạnh hắn Công Tôn Gia Khánh. "Tìm đường thoát khác!" Công Tôn Gia Khánh ra lệnh. "Chỉ có vách núi, không còn đường lui!" Hà Nghiêm bên cạnh trả lời. "Chủ tử, tất cả chúng ta đều trúng độc. Nội lực không phát huy được!" Từ Lâm nói tiếp. "Nội lực của các ngươi còn đủ đểu xuống dưới không?" Hắn nhìn đám thị vệ của hắn hỏi. "Không vấn đề ạ!" Hà Nghiêm trả lời. "Vậy thì cùng nhau xuống!" Hắn vừa nói xong định phi thân xuống thì Từ Lâm rút kiếm ra đâm hắn một nhát ngay bụng. Hắn theo đà rơi xuống vách núi. "Chủ tử!" Hà Nghiêm hét lớn. Giết được Từ Lâm sau đó phi thân nhảy xuống vách núi. Sau khi rơi xuống vách núi, Hà Nghiêm liền thấy hắn nằm trên một tảng đá lớn. Hà Nghiêm chạy lại đỡ hắn dậy nhưng hắn đã hôn mê bất tỉnh. Hà Nghiêm không biết y thuật, định đưa hắn về tìm Tấn Mặc nhưng nội lực của hắn tạm thời đã bị độc tố…
Chương 17: Không thể buông được !
Xuyên Không Làm Lớn Nhất - Hoàng Thượng Cũng Phải Sợ!Tác giả: Annie KaLyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong 1 khu rừng âm u tâm tối, 1 nhóm hắc y nhân rượt theo 3 nam tử. "Chủ tử, phía trước là vách núi! Một nam tử báo cáo. Người này là Hà Nghiêm, thị vệ trung thành bên cạnh hắn Công Tôn Gia Khánh. "Tìm đường thoát khác!" Công Tôn Gia Khánh ra lệnh. "Chỉ có vách núi, không còn đường lui!" Hà Nghiêm bên cạnh trả lời. "Chủ tử, tất cả chúng ta đều trúng độc. Nội lực không phát huy được!" Từ Lâm nói tiếp. "Nội lực của các ngươi còn đủ đểu xuống dưới không?" Hắn nhìn đám thị vệ của hắn hỏi. "Không vấn đề ạ!" Hà Nghiêm trả lời. "Vậy thì cùng nhau xuống!" Hắn vừa nói xong định phi thân xuống thì Từ Lâm rút kiếm ra đâm hắn một nhát ngay bụng. Hắn theo đà rơi xuống vách núi. "Chủ tử!" Hà Nghiêm hét lớn. Giết được Từ Lâm sau đó phi thân nhảy xuống vách núi. Sau khi rơi xuống vách núi, Hà Nghiêm liền thấy hắn nằm trên một tảng đá lớn. Hà Nghiêm chạy lại đỡ hắn dậy nhưng hắn đã hôn mê bất tỉnh. Hà Nghiêm không biết y thuật, định đưa hắn về tìm Tấn Mặc nhưng nội lực của hắn tạm thời đã bị độc tố… "Nha đầu, ta vẫn chưa biết tên của nàng!" Công Tôn Tuấn khanh uống 1 ngụm trà sau đó ngước lên nhìn Thượng Quan Băng Nguyệt hỏi."Ta.. Thượng Quan Băng Nguyệt!" Thượng Quan Băng Nguyệt trả lời."Thượng Quan...?... Nàng là đang đùa sao?" Công Tôn Tuấn Khanh ngạc nhiên nhưng lại không tin. Họ Thượng Quan là họ độc nhất nha, toàn Lục Quốc chỉ có Thượng Quan Gia là mang họ Thượng Quan thôi. Mà Thượng Quan Gia đời này không có Nhi Nữ, nàng lại có can đản nhận mình họ Thượng Quan."Không hề! Anh có thể hỏi anh ta!" Thượng Quan Băng Nguyệt chỉ tay về Công Tôn Gia Khánh mà nói."Đúng vậy!" Công Tôn Gia Khánh trả lời. Thật ra chính hắn cũng không biết có thật hay không, chỉ là hắn tin nàng, lại nhìn nàng không giống nói dối nên hắn mới tin tưởng. Hắn nghĩ trên đời vẫn còn có ngoại lệ ví dụ như ngoại lệ trong tấc cả nữ nhân trong Thiên Hạ lại có 1 nữ nhi như nàng. Hắn nghĩ trên đời này vẫn còn có thứ, có nơi mà hắn chưa từng biết đến."Thập Tứ Ca, huynh tin sao?" Công Tôn Tuấn Khanh hỏi."Khanh Nhi, người là Hoàng Thượng. Có thể gạt con sao?" Hoàng Thái Hậu nói."Vâng!" Công Tôn Tuấn Khanh bĩu môi."Vậy, Nguyệt Nhi! Ngươi có quan hệ gì với Thượng Quan Gia?" Hoàng Thái Hậu nhìn Thượng Quan Băng Nguyệt hỏi."Dạ, Nguyệt Nhi không hề biết Thượng Quan Gia là gồm những người nào nên Nguyệt Nhi không thể nào có quan hệ với Thượng Quan Gia mà mọi người đang nói tới." Thượng Quan Băng Nguyệt trả lời với thái độ tôn trọng hết cỡ."Vậy sao? Vậy hiện giờ gia đình ngươi ở đâu?" Hoàng Thái Hậu tiếp tục hỏi. Nếu bà biết gia đình nàng là ai thì có thể dễ dàng tạo quan hệ cho hắn và nàng ở bên nhau rồi."Nguyệt Nhi là ở 1 nơi rất xa đến đây, bị lạc rồi. Không biết đường về nhà!" Thượng Quan Băng Nguyệt trả lời."Vậy...?" Hoàng Thái Hậu định hỏi tiếp nhưng lại bị Công Tôn Gia Khánh làm cho dừng lại."Mẫu Hậu, không như người nghĩ đâu." Công tôn Gia Khánh lên tiếng. Hắn từ nhỏ được bà chăm sóc trưởng thành, làm sao hắn lại có thể không hiểu ý nghĩ hiện tại của bà chứ."Không phải thì là thế nào?" Hoàng Thái Hậu hỏi."Người là đang hiểu lầm." Công Tôn Gia Khánh trả lời."Hiểu lầm?" Hoàng Thái Hậu hỏi."Đúng vậy." Công Tôn Gia Khánh trả lời."Ta hiểu rồi!" Hoàng Thái Hậu trả lời. Bà còn lâu mới tin lời hắn nói, hiện có lẽ bây giờ hắn chưa phát hiện ra nhưng sau này hắn sẽ biết, nàng sẽ là 1 người hắn không thể nào buông được.
"Nha đầu, ta vẫn chưa biết tên của nàng!" Công Tôn Tuấn khanh uống 1 ngụm trà sau đó ngước lên nhìn Thượng Quan Băng Nguyệt hỏi.
"Ta.. Thượng Quan Băng Nguyệt!" Thượng Quan Băng Nguyệt trả lời.
"Thượng Quan...?... Nàng là đang đùa sao?" Công Tôn Tuấn Khanh ngạc nhiên nhưng lại không tin. Họ Thượng Quan là họ độc nhất nha, toàn Lục Quốc chỉ có Thượng Quan Gia là mang họ Thượng Quan thôi. Mà Thượng Quan Gia đời này không có Nhi Nữ, nàng lại có can đản nhận mình họ Thượng Quan.
"Không hề! Anh có thể hỏi anh ta!" Thượng Quan Băng Nguyệt chỉ tay về Công Tôn Gia Khánh mà nói.
"Đúng vậy!" Công Tôn Gia Khánh trả lời. Thật ra chính hắn cũng không biết có thật hay không, chỉ là hắn tin nàng, lại nhìn nàng không giống nói dối nên hắn mới tin tưởng. Hắn nghĩ trên đời vẫn còn có ngoại lệ ví dụ như ngoại lệ trong tấc cả nữ nhân trong Thiên Hạ lại có 1 nữ nhi như nàng. Hắn nghĩ trên đời này vẫn còn có thứ, có nơi mà hắn chưa từng biết đến.
"Thập Tứ Ca, huynh tin sao?" Công Tôn Tuấn Khanh hỏi.
"Khanh Nhi, người là Hoàng Thượng. Có thể gạt con sao?" Hoàng Thái Hậu nói.
"Vâng!" Công Tôn Tuấn Khanh bĩu môi.
"Vậy, Nguyệt Nhi! Ngươi có quan hệ gì với Thượng Quan Gia?" Hoàng Thái Hậu nhìn Thượng Quan Băng Nguyệt hỏi.
"Dạ, Nguyệt Nhi không hề biết Thượng Quan Gia là gồm những người nào nên Nguyệt Nhi không thể nào có quan hệ với Thượng Quan Gia mà mọi người đang nói tới." Thượng Quan Băng Nguyệt trả lời với thái độ tôn trọng hết cỡ.
"Vậy sao? Vậy hiện giờ gia đình ngươi ở đâu?" Hoàng Thái Hậu tiếp tục hỏi. Nếu bà biết gia đình nàng là ai thì có thể dễ dàng tạo quan hệ cho hắn và nàng ở bên nhau rồi.
"Nguyệt Nhi là ở 1 nơi rất xa đến đây, bị lạc rồi. Không biết đường về nhà!" Thượng Quan Băng Nguyệt trả lời.
"Vậy...?" Hoàng Thái Hậu định hỏi tiếp nhưng lại bị Công Tôn Gia Khánh làm cho dừng lại.
"Mẫu Hậu, không như người nghĩ đâu." Công tôn Gia Khánh lên tiếng. Hắn từ nhỏ được bà chăm sóc trưởng thành, làm sao hắn lại có thể không hiểu ý nghĩ hiện tại của bà chứ.
"Không phải thì là thế nào?" Hoàng Thái Hậu hỏi.
"Người là đang hiểu lầm." Công Tôn Gia Khánh trả lời.
"Hiểu lầm?" Hoàng Thái Hậu hỏi.
"Đúng vậy." Công Tôn Gia Khánh trả lời.
"Ta hiểu rồi!" Hoàng Thái Hậu trả lời. Bà còn lâu mới tin lời hắn nói, hiện có lẽ bây giờ hắn chưa phát hiện ra nhưng sau này hắn sẽ biết, nàng sẽ là 1 người hắn không thể nào buông được.
Xuyên Không Làm Lớn Nhất - Hoàng Thượng Cũng Phải Sợ!Tác giả: Annie KaLyTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong 1 khu rừng âm u tâm tối, 1 nhóm hắc y nhân rượt theo 3 nam tử. "Chủ tử, phía trước là vách núi! Một nam tử báo cáo. Người này là Hà Nghiêm, thị vệ trung thành bên cạnh hắn Công Tôn Gia Khánh. "Tìm đường thoát khác!" Công Tôn Gia Khánh ra lệnh. "Chỉ có vách núi, không còn đường lui!" Hà Nghiêm bên cạnh trả lời. "Chủ tử, tất cả chúng ta đều trúng độc. Nội lực không phát huy được!" Từ Lâm nói tiếp. "Nội lực của các ngươi còn đủ đểu xuống dưới không?" Hắn nhìn đám thị vệ của hắn hỏi. "Không vấn đề ạ!" Hà Nghiêm trả lời. "Vậy thì cùng nhau xuống!" Hắn vừa nói xong định phi thân xuống thì Từ Lâm rút kiếm ra đâm hắn một nhát ngay bụng. Hắn theo đà rơi xuống vách núi. "Chủ tử!" Hà Nghiêm hét lớn. Giết được Từ Lâm sau đó phi thân nhảy xuống vách núi. Sau khi rơi xuống vách núi, Hà Nghiêm liền thấy hắn nằm trên một tảng đá lớn. Hà Nghiêm chạy lại đỡ hắn dậy nhưng hắn đã hôn mê bất tỉnh. Hà Nghiêm không biết y thuật, định đưa hắn về tìm Tấn Mặc nhưng nội lực của hắn tạm thời đã bị độc tố… "Nha đầu, ta vẫn chưa biết tên của nàng!" Công Tôn Tuấn khanh uống 1 ngụm trà sau đó ngước lên nhìn Thượng Quan Băng Nguyệt hỏi."Ta.. Thượng Quan Băng Nguyệt!" Thượng Quan Băng Nguyệt trả lời."Thượng Quan...?... Nàng là đang đùa sao?" Công Tôn Tuấn Khanh ngạc nhiên nhưng lại không tin. Họ Thượng Quan là họ độc nhất nha, toàn Lục Quốc chỉ có Thượng Quan Gia là mang họ Thượng Quan thôi. Mà Thượng Quan Gia đời này không có Nhi Nữ, nàng lại có can đản nhận mình họ Thượng Quan."Không hề! Anh có thể hỏi anh ta!" Thượng Quan Băng Nguyệt chỉ tay về Công Tôn Gia Khánh mà nói."Đúng vậy!" Công Tôn Gia Khánh trả lời. Thật ra chính hắn cũng không biết có thật hay không, chỉ là hắn tin nàng, lại nhìn nàng không giống nói dối nên hắn mới tin tưởng. Hắn nghĩ trên đời vẫn còn có ngoại lệ ví dụ như ngoại lệ trong tấc cả nữ nhân trong Thiên Hạ lại có 1 nữ nhi như nàng. Hắn nghĩ trên đời này vẫn còn có thứ, có nơi mà hắn chưa từng biết đến."Thập Tứ Ca, huynh tin sao?" Công Tôn Tuấn Khanh hỏi."Khanh Nhi, người là Hoàng Thượng. Có thể gạt con sao?" Hoàng Thái Hậu nói."Vâng!" Công Tôn Tuấn Khanh bĩu môi."Vậy, Nguyệt Nhi! Ngươi có quan hệ gì với Thượng Quan Gia?" Hoàng Thái Hậu nhìn Thượng Quan Băng Nguyệt hỏi."Dạ, Nguyệt Nhi không hề biết Thượng Quan Gia là gồm những người nào nên Nguyệt Nhi không thể nào có quan hệ với Thượng Quan Gia mà mọi người đang nói tới." Thượng Quan Băng Nguyệt trả lời với thái độ tôn trọng hết cỡ."Vậy sao? Vậy hiện giờ gia đình ngươi ở đâu?" Hoàng Thái Hậu tiếp tục hỏi. Nếu bà biết gia đình nàng là ai thì có thể dễ dàng tạo quan hệ cho hắn và nàng ở bên nhau rồi."Nguyệt Nhi là ở 1 nơi rất xa đến đây, bị lạc rồi. Không biết đường về nhà!" Thượng Quan Băng Nguyệt trả lời."Vậy...?" Hoàng Thái Hậu định hỏi tiếp nhưng lại bị Công Tôn Gia Khánh làm cho dừng lại."Mẫu Hậu, không như người nghĩ đâu." Công tôn Gia Khánh lên tiếng. Hắn từ nhỏ được bà chăm sóc trưởng thành, làm sao hắn lại có thể không hiểu ý nghĩ hiện tại của bà chứ."Không phải thì là thế nào?" Hoàng Thái Hậu hỏi."Người là đang hiểu lầm." Công Tôn Gia Khánh trả lời."Hiểu lầm?" Hoàng Thái Hậu hỏi."Đúng vậy." Công Tôn Gia Khánh trả lời."Ta hiểu rồi!" Hoàng Thái Hậu trả lời. Bà còn lâu mới tin lời hắn nói, hiện có lẽ bây giờ hắn chưa phát hiện ra nhưng sau này hắn sẽ biết, nàng sẽ là 1 người hắn không thể nào buông được.