Tác giả:

Ngày...tháng...năm... Anh à!Em biết cuộc hôn nhân của mình k có tình yêu. Anh yêu cô ấy nhưng cô ấy lại bỏ đi...Hôm nay anh lại say xỉn về nhà rất khuya. Em chờ anh rất lâu...em vội chạy ra đỡ anh. Nhưng anh lại hất tay em ra...đầu em bị va vào cạnh tủ...máu chảy...đau lắm. Nhưg em còn đau hơn khi anh nói: "Đồ đàn bà đê tiện,Cút ra" Rồi cứ vậy anh đi lên phòng...chỉ còn lại em...máu và nước mắt hòa quyện... Ngày...tháng...năm... Cô ấy về rồi! Em biết anh vui lắm...anh cưng chìu và chăm sóc cô ấy thật chu đáo...lúc nào anh cũng đối tốt với cô ấy...còn em thì chưa từng...em đau đớn lắm, em muốn hận anh... nhưg làm sao đây...e k thể...khi tim anh chưa từng có em... Ngày...tháng...năm... Hôm nay anh và cô ấy cãi nhau...cô ấy bỏ ra ngoài rồi...mặc anh níu kéo...anh lại uống rượu...anh uống nhìu lắm...em bít anh say...em đỡ anh lên phòng...khi em định rời khỏi thì anh, giữ em lại...điên cuồng mà chiếm đoạt...em đau lắm anh bít k...khi ng anh gọi k phải là em mà là cô ấy... Ngày...tháng...…

Chương 7

Em Hận Anh, Được Sao???Tác giả: Thu HằngTruyện Ngôn TìnhNgày...tháng...năm... Anh à!Em biết cuộc hôn nhân của mình k có tình yêu. Anh yêu cô ấy nhưng cô ấy lại bỏ đi...Hôm nay anh lại say xỉn về nhà rất khuya. Em chờ anh rất lâu...em vội chạy ra đỡ anh. Nhưng anh lại hất tay em ra...đầu em bị va vào cạnh tủ...máu chảy...đau lắm. Nhưg em còn đau hơn khi anh nói: "Đồ đàn bà đê tiện,Cút ra" Rồi cứ vậy anh đi lên phòng...chỉ còn lại em...máu và nước mắt hòa quyện... Ngày...tháng...năm... Cô ấy về rồi! Em biết anh vui lắm...anh cưng chìu và chăm sóc cô ấy thật chu đáo...lúc nào anh cũng đối tốt với cô ấy...còn em thì chưa từng...em đau đớn lắm, em muốn hận anh... nhưg làm sao đây...e k thể...khi tim anh chưa từng có em... Ngày...tháng...năm... Hôm nay anh và cô ấy cãi nhau...cô ấy bỏ ra ngoài rồi...mặc anh níu kéo...anh lại uống rượu...anh uống nhìu lắm...em bít anh say...em đỡ anh lên phòng...khi em định rời khỏi thì anh, giữ em lại...điên cuồng mà chiếm đoạt...em đau lắm anh bít k...khi ng anh gọi k phải là em mà là cô ấy... Ngày...tháng...… Căn phòng giờ đây, chỉ còn hắn và ả"Tiểu thiếu gia....nó..." ả ấp úng hỏi hắn"Đúng! nó là con trai của anh và...Tuệ Du...." hắn nhẹ giọng nói" Lý Tuệ Du?...""Phải! Như Linh... anh yêu cô ấy... chúng ta kết thúc rồi... đừng cố chấp nữa " hắn nhìn ả như dò xét từng biểu cảm trên đó"Ngạo!có phải...anh còn giận em về 5 năm trước em lừa dối anh phải không!  Em sai rồi... Ngạo....đừng...." ả sợ hãi chạy đến ôm hắn"Như Linh...anh không giận em... nhưng anh không còn yêu em nữa...." hắn nhẹ tách ả ra gạt nước mắt cho ả" không... nhất định là anh nói dối...anh còn yêu em mà... đúng không... anh chỉ là giận em nên mới nói như vậy..." ả không tin lắc đầu"Như Linh... buông bỏ đi... chúng ta sẽ là bạn được không? " Hắn khẽ an ủi ả"Ngạo...em..." ả hoảng loạn"Về nghỉ ngơi đi! Anh... đi họp đây "Rồi hắn cứ vậy mà rời khỏi... để lại ả... Đôi mắt đẫm nước mắt, ẩn sau đó là... một sự thù hận và ghen tuông mù quáng đang nhấn chìm ả"Lý Tuệ Du... đồ đê tiện... rồi mày sẽ phải hối hận... vì đã quay trở lại... chỉ là lần này tao sẽ tặng mày 1 món quà đặc biệt... mừng trở lại "___ta là dải phân cách dễ thươngKhẽ đi trên đường, cô như một người vô hồn... Đôi mắt bất động không để ý xung quanhBốpppĐôi mắt cô bỗng tối sầm lại...______Trong bóng tốiRing ring ringChiếc điện thoại khẽ rung lên... vừa nhấc máy thì 1 giọng nói trầm thấp đến đáng sợ của 1 người đàn ông vang lên từ đầu bên kia" Đã hoàn thành... thưa chủ nhân "Nghe xong câu trả lời thích đáng 1 nụ cười khẽ nở mang theo 1 tia âm lạnh đến rùng người

Căn phòng giờ đây, chỉ còn hắn và ả

"Tiểu thiếu gia....nó..." ả ấp úng hỏi hắn

"Đúng! nó là con trai của anh và...Tuệ Du...." hắn nhẹ giọng nói

" Lý Tuệ Du?..."

"Phải! Như Linh... anh yêu cô ấy... chúng ta kết thúc rồi... đừng cố chấp nữa " hắn nhìn ả như dò xét từng biểu cảm trên đó

"Ngạo!có phải...anh còn giận em về 5 năm trước em lừa dối anh phải không!  Em sai rồi... Ngạo....đừng...." ả sợ hãi chạy đến ôm hắn

"Như Linh...anh không giận em... nhưng anh không còn yêu em nữa...." hắn nhẹ tách ả ra gạt nước mắt cho ả

" không... nhất định là anh nói dối...anh còn yêu em mà... đúng không... anh chỉ là giận em nên mới nói như vậy..." ả không tin lắc đầu

"Như Linh... buông bỏ đi... chúng ta sẽ là bạn được không? " Hắn khẽ an ủi ả

"Ngạo...em..." ả hoảng loạn

"Về nghỉ ngơi đi! Anh... đi họp đây "

Rồi hắn cứ vậy mà rời khỏi... để lại ả... Đôi mắt đẫm nước mắt, ẩn sau đó là... một sự thù hận và ghen tuông mù quáng đang nhấn chìm ả

"Lý Tuệ Du... đồ đê tiện... rồi mày sẽ phải hối hận... vì đã quay trở lại... chỉ là lần này tao sẽ tặng mày 1 món quà đặc biệt... mừng trở lại "

___ta là dải phân cách dễ thương

Khẽ đi trên đường, cô như một người vô hồn... Đôi mắt bất động không để ý xung quanh

Bốppp

Đôi mắt cô bỗng tối sầm lại...

______

Trong bóng tối

Ring ring ring

Chiếc điện thoại khẽ rung lên... vừa nhấc máy thì 1 giọng nói trầm thấp đến đáng sợ của 1 người đàn ông vang lên từ đầu bên kia

" Đã hoàn thành... thưa chủ nhân "

Nghe xong câu trả lời thích đáng 1 nụ cười khẽ nở mang theo 1 tia âm lạnh đến rùng người

Em Hận Anh, Được Sao???Tác giả: Thu HằngTruyện Ngôn TìnhNgày...tháng...năm... Anh à!Em biết cuộc hôn nhân của mình k có tình yêu. Anh yêu cô ấy nhưng cô ấy lại bỏ đi...Hôm nay anh lại say xỉn về nhà rất khuya. Em chờ anh rất lâu...em vội chạy ra đỡ anh. Nhưng anh lại hất tay em ra...đầu em bị va vào cạnh tủ...máu chảy...đau lắm. Nhưg em còn đau hơn khi anh nói: "Đồ đàn bà đê tiện,Cút ra" Rồi cứ vậy anh đi lên phòng...chỉ còn lại em...máu và nước mắt hòa quyện... Ngày...tháng...năm... Cô ấy về rồi! Em biết anh vui lắm...anh cưng chìu và chăm sóc cô ấy thật chu đáo...lúc nào anh cũng đối tốt với cô ấy...còn em thì chưa từng...em đau đớn lắm, em muốn hận anh... nhưg làm sao đây...e k thể...khi tim anh chưa từng có em... Ngày...tháng...năm... Hôm nay anh và cô ấy cãi nhau...cô ấy bỏ ra ngoài rồi...mặc anh níu kéo...anh lại uống rượu...anh uống nhìu lắm...em bít anh say...em đỡ anh lên phòng...khi em định rời khỏi thì anh, giữ em lại...điên cuồng mà chiếm đoạt...em đau lắm anh bít k...khi ng anh gọi k phải là em mà là cô ấy... Ngày...tháng...… Căn phòng giờ đây, chỉ còn hắn và ả"Tiểu thiếu gia....nó..." ả ấp úng hỏi hắn"Đúng! nó là con trai của anh và...Tuệ Du...." hắn nhẹ giọng nói" Lý Tuệ Du?...""Phải! Như Linh... anh yêu cô ấy... chúng ta kết thúc rồi... đừng cố chấp nữa " hắn nhìn ả như dò xét từng biểu cảm trên đó"Ngạo!có phải...anh còn giận em về 5 năm trước em lừa dối anh phải không!  Em sai rồi... Ngạo....đừng...." ả sợ hãi chạy đến ôm hắn"Như Linh...anh không giận em... nhưng anh không còn yêu em nữa...." hắn nhẹ tách ả ra gạt nước mắt cho ả" không... nhất định là anh nói dối...anh còn yêu em mà... đúng không... anh chỉ là giận em nên mới nói như vậy..." ả không tin lắc đầu"Như Linh... buông bỏ đi... chúng ta sẽ là bạn được không? " Hắn khẽ an ủi ả"Ngạo...em..." ả hoảng loạn"Về nghỉ ngơi đi! Anh... đi họp đây "Rồi hắn cứ vậy mà rời khỏi... để lại ả... Đôi mắt đẫm nước mắt, ẩn sau đó là... một sự thù hận và ghen tuông mù quáng đang nhấn chìm ả"Lý Tuệ Du... đồ đê tiện... rồi mày sẽ phải hối hận... vì đã quay trở lại... chỉ là lần này tao sẽ tặng mày 1 món quà đặc biệt... mừng trở lại "___ta là dải phân cách dễ thươngKhẽ đi trên đường, cô như một người vô hồn... Đôi mắt bất động không để ý xung quanhBốpppĐôi mắt cô bỗng tối sầm lại...______Trong bóng tốiRing ring ringChiếc điện thoại khẽ rung lên... vừa nhấc máy thì 1 giọng nói trầm thấp đến đáng sợ của 1 người đàn ông vang lên từ đầu bên kia" Đã hoàn thành... thưa chủ nhân "Nghe xong câu trả lời thích đáng 1 nụ cười khẽ nở mang theo 1 tia âm lạnh đến rùng người

Chương 7