Tác giả:

Tôi đang lau nhà dưới cầu thang thì có một chàng trai đi từ trên lầu bước xuống đạp tôi ra xa như một con chó không hơn không kém và hét lớn: - Không thấy tôi đang đi hay sao mà còn cản đường cản lối? Thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ mà chẳng hiểu sao tôi phải kết hôn với cậu. Thật tức cười, mau biến ra để tôi đón người yêu. Từ cánh cửa bước vào một cô gái xinh đẹp, nói bằng giọng ngọt ngào: - Trung Tuấn à! Đi thôi anh, em đói bụng quá. - Được em yêu. Rồi cặp đôi tình tứ đi ra bỏ mặc tôi nằm lê lết dưới sàn. Trước khi đi anh ta còn buông những lời cay nghiệt: - Lo mà ở nhà dọn dẹp, cậu mà lép xép với ba tôi thì chúng ta lập tức ly hôn. Đúng vậy! Tôi chính là vợ của anh ta, tôi tên Hạ Dương Dương. Nói là vợ nhưng chẳng khác nào là một con chó cả. Ba anh ta thiếu nợ gia đình tôi nên ông đã dụ ngon ngọt ba tôi nói anh ta yêu tôi và muốn kết hôn với tôi để trừ nợ. Dù biết rõ mục đích của gia đình này nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi lại...loạn nhịp vì anh ta. Đúng là một tình yêu mù…

Chương 7: Hình bóng

Thêm Một Lần YêuTác giả: Susan NhãTruyện Đam MỹTôi đang lau nhà dưới cầu thang thì có một chàng trai đi từ trên lầu bước xuống đạp tôi ra xa như một con chó không hơn không kém và hét lớn: - Không thấy tôi đang đi hay sao mà còn cản đường cản lối? Thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ mà chẳng hiểu sao tôi phải kết hôn với cậu. Thật tức cười, mau biến ra để tôi đón người yêu. Từ cánh cửa bước vào một cô gái xinh đẹp, nói bằng giọng ngọt ngào: - Trung Tuấn à! Đi thôi anh, em đói bụng quá. - Được em yêu. Rồi cặp đôi tình tứ đi ra bỏ mặc tôi nằm lê lết dưới sàn. Trước khi đi anh ta còn buông những lời cay nghiệt: - Lo mà ở nhà dọn dẹp, cậu mà lép xép với ba tôi thì chúng ta lập tức ly hôn. Đúng vậy! Tôi chính là vợ của anh ta, tôi tên Hạ Dương Dương. Nói là vợ nhưng chẳng khác nào là một con chó cả. Ba anh ta thiếu nợ gia đình tôi nên ông đã dụ ngon ngọt ba tôi nói anh ta yêu tôi và muốn kết hôn với tôi để trừ nợ. Dù biết rõ mục đích của gia đình này nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi lại...loạn nhịp vì anh ta. Đúng là một tình yêu mù… Tôi đưa Hồng Thanh về nhà mình bắt đầu một sống hôn nhân như tôi vẫn hằng mong ước. Vừa về đến nhà, tôi vẫn theo thói quen mà kiêu lên:- Này, Dương Dương mau xách đồ vào!Chợt nhận ra rằng cậu ta không còn ở đây nữa, tôi gượng cười và tự xách đồ vào trong nhà. Hồng Thanh thấy thế liền nói:- Sao mặt anh buồn vậy? Có phải anh đang nhớ nó không? Có phải anh muốn nó quay về không?- Em bị gì vậy? Chúng ta lên lầu thôi.---- Sáng hôm sau ----Tôi thức dậy với Hồng Thanh đang ngủ kế bên chợt nhận ra đã trễ giờ đi làm tôi liền cấp tốc đi thay quần áo, đánh răng, rửa mặt. Trong lúc đang cấp tốc tôi lại nhắc đến tên người đó:- Dương Dương mau mang cho tôi bộ quần áo!Lại một lần nữa chợt thấy mình như thằng ngốc liền quay qua kiêu Hồng Thanh:- Em ơi lấy dùm ánh bộ áo vest nhanh lên! Anh trễ giờ rồi.Hồng Thanh mơ mơ màng màng nói lại:- Thôi anh tự lấy đi em buồn ngủ lắm!Tôi khá bực mình liền tự mò đến tủ quần áo lấy đồ. Quần áo có sẵn nhưng lại rất nhăn tôi căn bản lại chưa đụng đến những việc như ủi đồ hay gì cả. Đành một lần nữa nhờ Hồng Thanh:- Em ơi, ủi dùm anh cái áo! Nhanh lên anh không biết ủi.- Anh tự đi mà ủi! Hôm qua em mới làm móng ủi thì trầy hết rồi sao!Tôi mặc kệ Hồng Thanh nói gì liền lo vệ sinh cho nhanh rồi đến công ty.••Đã một tuần trôi qua từ khi Dương Dương xảy ra tai nạn. Mỗi buổi tối, khi tôi về nhà cảm thấy rằng căn nhà của mình thật lạnh lẽo, không có một cảm giác gì gọi là gia đình ở đây. Hồng Thanh suốt ngày chỉ muốn đi chơi và tiêu tiền phung phí. Công ty từ khi không còn nhận trợ cấp liền xuống dốc, cổ phiếu hạ giá... Trong lúc ấy, tôi liền liếc qua căn bếp liền nhớ đến một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc vẫn thường ở đấy nấu ăn dọn dẹp nhà cửa. Giờ nhớ lại mới nhận ra rằng mỗi lúc tôi buồn cậu ấy luôn ở bên tôi mà an ủi dù cho lúc đó tôi không hề chú ý. Trong lúc ấy, tôi chỉ ước có ai đó đến an ủi tôi dù chỉ một chút, bổng tin nhắn reo lên tôi liền lấy ra đọc, là của Hồng Thanh:- Anh iu à, gửi tiền cho em đi. Em hết tiền xài rồi!

Tôi đưa Hồng Thanh về nhà mình bắt đầu một sống hôn nhân như tôi vẫn hằng mong ước. Vừa về đến nhà, tôi vẫn theo thói quen mà kiêu lên:

- Này, Dương Dương mau xách đồ vào!

Chợt nhận ra rằng cậu ta không còn ở đây nữa, tôi gượng cười và tự xách đồ vào trong nhà. Hồng Thanh thấy thế liền nói:

- Sao mặt anh buồn vậy? Có phải anh đang nhớ nó không? Có phải anh muốn nó quay về không?

- Em bị gì vậy? Chúng ta lên lầu thôi.

---- Sáng hôm sau ----

Tôi thức dậy với Hồng Thanh đang ngủ kế bên chợt nhận ra đã trễ giờ đi làm tôi liền cấp tốc đi thay quần áo, đánh răng, rửa mặt. Trong lúc đang cấp tốc tôi lại nhắc đến tên người đó:

- Dương Dương mau mang cho tôi bộ quần áo!

Lại một lần nữa chợt thấy mình như thằng ngốc liền quay qua kiêu Hồng Thanh:

- Em ơi lấy dùm ánh bộ áo vest nhanh lên! Anh trễ giờ rồi.

Hồng Thanh mơ mơ màng màng nói lại:

- Thôi anh tự lấy đi em buồn ngủ lắm!

Tôi khá bực mình liền tự mò đến tủ quần áo lấy đồ. Quần áo có sẵn nhưng lại rất nhăn tôi căn bản lại chưa đụng đến những việc như ủi đồ hay gì cả. Đành một lần nữa nhờ Hồng Thanh:

- Em ơi, ủi dùm anh cái áo! Nhanh lên anh không biết ủi.

- Anh tự đi mà ủi! Hôm qua em mới làm móng ủi thì trầy hết rồi sao!

Tôi mặc kệ Hồng Thanh nói gì liền lo vệ sinh cho nhanh rồi đến công ty.

Đã một tuần trôi qua từ khi Dương Dương xảy ra tai nạn. Mỗi buổi tối, khi tôi về nhà cảm thấy rằng căn nhà của mình thật lạnh lẽo, không có một cảm giác gì gọi là gia đình ở đây. Hồng Thanh suốt ngày chỉ muốn đi chơi và tiêu tiền phung phí. Công ty từ khi không còn nhận trợ cấp liền xuống dốc, cổ phiếu hạ giá... Trong lúc ấy, tôi liền liếc qua căn bếp liền nhớ đến một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc vẫn thường ở đấy nấu ăn dọn dẹp nhà cửa. Giờ nhớ lại mới nhận ra rằng mỗi lúc tôi buồn cậu ấy luôn ở bên tôi mà an ủi dù cho lúc đó tôi không hề chú ý. Trong lúc ấy, tôi chỉ ước có ai đó đến an ủi tôi dù chỉ một chút, bổng tin nhắn reo lên tôi liền lấy ra đọc, là của Hồng Thanh:

- Anh iu à, gửi tiền cho em đi. Em hết tiền xài rồi!

Thêm Một Lần YêuTác giả: Susan NhãTruyện Đam MỹTôi đang lau nhà dưới cầu thang thì có một chàng trai đi từ trên lầu bước xuống đạp tôi ra xa như một con chó không hơn không kém và hét lớn: - Không thấy tôi đang đi hay sao mà còn cản đường cản lối? Thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ mà chẳng hiểu sao tôi phải kết hôn với cậu. Thật tức cười, mau biến ra để tôi đón người yêu. Từ cánh cửa bước vào một cô gái xinh đẹp, nói bằng giọng ngọt ngào: - Trung Tuấn à! Đi thôi anh, em đói bụng quá. - Được em yêu. Rồi cặp đôi tình tứ đi ra bỏ mặc tôi nằm lê lết dưới sàn. Trước khi đi anh ta còn buông những lời cay nghiệt: - Lo mà ở nhà dọn dẹp, cậu mà lép xép với ba tôi thì chúng ta lập tức ly hôn. Đúng vậy! Tôi chính là vợ của anh ta, tôi tên Hạ Dương Dương. Nói là vợ nhưng chẳng khác nào là một con chó cả. Ba anh ta thiếu nợ gia đình tôi nên ông đã dụ ngon ngọt ba tôi nói anh ta yêu tôi và muốn kết hôn với tôi để trừ nợ. Dù biết rõ mục đích của gia đình này nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi lại...loạn nhịp vì anh ta. Đúng là một tình yêu mù… Tôi đưa Hồng Thanh về nhà mình bắt đầu một sống hôn nhân như tôi vẫn hằng mong ước. Vừa về đến nhà, tôi vẫn theo thói quen mà kiêu lên:- Này, Dương Dương mau xách đồ vào!Chợt nhận ra rằng cậu ta không còn ở đây nữa, tôi gượng cười và tự xách đồ vào trong nhà. Hồng Thanh thấy thế liền nói:- Sao mặt anh buồn vậy? Có phải anh đang nhớ nó không? Có phải anh muốn nó quay về không?- Em bị gì vậy? Chúng ta lên lầu thôi.---- Sáng hôm sau ----Tôi thức dậy với Hồng Thanh đang ngủ kế bên chợt nhận ra đã trễ giờ đi làm tôi liền cấp tốc đi thay quần áo, đánh răng, rửa mặt. Trong lúc đang cấp tốc tôi lại nhắc đến tên người đó:- Dương Dương mau mang cho tôi bộ quần áo!Lại một lần nữa chợt thấy mình như thằng ngốc liền quay qua kiêu Hồng Thanh:- Em ơi lấy dùm ánh bộ áo vest nhanh lên! Anh trễ giờ rồi.Hồng Thanh mơ mơ màng màng nói lại:- Thôi anh tự lấy đi em buồn ngủ lắm!Tôi khá bực mình liền tự mò đến tủ quần áo lấy đồ. Quần áo có sẵn nhưng lại rất nhăn tôi căn bản lại chưa đụng đến những việc như ủi đồ hay gì cả. Đành một lần nữa nhờ Hồng Thanh:- Em ơi, ủi dùm anh cái áo! Nhanh lên anh không biết ủi.- Anh tự đi mà ủi! Hôm qua em mới làm móng ủi thì trầy hết rồi sao!Tôi mặc kệ Hồng Thanh nói gì liền lo vệ sinh cho nhanh rồi đến công ty.••Đã một tuần trôi qua từ khi Dương Dương xảy ra tai nạn. Mỗi buổi tối, khi tôi về nhà cảm thấy rằng căn nhà của mình thật lạnh lẽo, không có một cảm giác gì gọi là gia đình ở đây. Hồng Thanh suốt ngày chỉ muốn đi chơi và tiêu tiền phung phí. Công ty từ khi không còn nhận trợ cấp liền xuống dốc, cổ phiếu hạ giá... Trong lúc ấy, tôi liền liếc qua căn bếp liền nhớ đến một bóng hình nhỏ nhắn quen thuộc vẫn thường ở đấy nấu ăn dọn dẹp nhà cửa. Giờ nhớ lại mới nhận ra rằng mỗi lúc tôi buồn cậu ấy luôn ở bên tôi mà an ủi dù cho lúc đó tôi không hề chú ý. Trong lúc ấy, tôi chỉ ước có ai đó đến an ủi tôi dù chỉ một chút, bổng tin nhắn reo lên tôi liền lấy ra đọc, là của Hồng Thanh:- Anh iu à, gửi tiền cho em đi. Em hết tiền xài rồi!

Chương 7: Hình bóng