Tôi đang lau nhà dưới cầu thang thì có một chàng trai đi từ trên lầu bước xuống đạp tôi ra xa như một con chó không hơn không kém và hét lớn: - Không thấy tôi đang đi hay sao mà còn cản đường cản lối? Thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ mà chẳng hiểu sao tôi phải kết hôn với cậu. Thật tức cười, mau biến ra để tôi đón người yêu. Từ cánh cửa bước vào một cô gái xinh đẹp, nói bằng giọng ngọt ngào: - Trung Tuấn à! Đi thôi anh, em đói bụng quá. - Được em yêu. Rồi cặp đôi tình tứ đi ra bỏ mặc tôi nằm lê lết dưới sàn. Trước khi đi anh ta còn buông những lời cay nghiệt: - Lo mà ở nhà dọn dẹp, cậu mà lép xép với ba tôi thì chúng ta lập tức ly hôn. Đúng vậy! Tôi chính là vợ của anh ta, tôi tên Hạ Dương Dương. Nói là vợ nhưng chẳng khác nào là một con chó cả. Ba anh ta thiếu nợ gia đình tôi nên ông đã dụ ngon ngọt ba tôi nói anh ta yêu tôi và muốn kết hôn với tôi để trừ nợ. Dù biết rõ mục đích của gia đình này nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi lại...loạn nhịp vì anh ta. Đúng là một tình yêu mù…
Chương 38: Buổi hẹn cuối cùng
Thêm Một Lần YêuTác giả: Susan NhãTruyện Đam MỹTôi đang lau nhà dưới cầu thang thì có một chàng trai đi từ trên lầu bước xuống đạp tôi ra xa như một con chó không hơn không kém và hét lớn: - Không thấy tôi đang đi hay sao mà còn cản đường cản lối? Thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ mà chẳng hiểu sao tôi phải kết hôn với cậu. Thật tức cười, mau biến ra để tôi đón người yêu. Từ cánh cửa bước vào một cô gái xinh đẹp, nói bằng giọng ngọt ngào: - Trung Tuấn à! Đi thôi anh, em đói bụng quá. - Được em yêu. Rồi cặp đôi tình tứ đi ra bỏ mặc tôi nằm lê lết dưới sàn. Trước khi đi anh ta còn buông những lời cay nghiệt: - Lo mà ở nhà dọn dẹp, cậu mà lép xép với ba tôi thì chúng ta lập tức ly hôn. Đúng vậy! Tôi chính là vợ của anh ta, tôi tên Hạ Dương Dương. Nói là vợ nhưng chẳng khác nào là một con chó cả. Ba anh ta thiếu nợ gia đình tôi nên ông đã dụ ngon ngọt ba tôi nói anh ta yêu tôi và muốn kết hôn với tôi để trừ nợ. Dù biết rõ mục đích của gia đình này nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi lại...loạn nhịp vì anh ta. Đúng là một tình yêu mù… Vài tuần sau tôi được xuất viện. Ở trong bệnh viện tận mấy tháng trời làm trong lòng cũng ngột ngạt, vừa được đi ra khỏi cổng bệnh viện cơ thể tôi như cá gặp nước tung tăng vui nhảy. Ở phía xa xa, ba tôi đang chở Hạ Nhân tiến đến gần lại:- Con trai, khoẻ chưa? Mau về nhà đi, ba và cháu dành cả buổi sáng để học nấu cơm cho con ăn đó!Tôi vui vẻ leo lên xe ngồi, có lẽ những ngày tháng tăm tối đã qua đi hết rồi cũng giống như câu " sau cơn mưa trời lại sáng " những đau khổ kia rồi cuối cùng cũng sẽ chấm dứt.---- Về đến nhà ----- Woa....ba và Hạ Nhân tự nấu nguyên cái bàn này đấy à? Con không tin luôn đấy!Trên bàn tuy không có cao lương mỹ vị gì nhưng đó là những món ăn dân dã mà tôi rất thích. Thật khó để tin được là họ đã cùng nhau nấu ăn, từ trước đến giờ ba tôi có bao giờ đụng tay vào bếp đâu. - Ba và cháu phải vất vả lắm mới làm ra được nhiêu đây đó! Con mau ăn đi, mới xuất viện nên ăn cho nhiều vào!- Dạ!Tôi vui vẻ gắp từ món này sang món khác, ở trong bệnh viện phải ăn cháo uống nước lã rồi tiêm thuốc nên tôi cũng dường như quên đi hương vị của thịt, cá như thế nào nên khi được ăn lại hương vị quả thật rất rất ngon, đã vậy do chính gia đình mình làm thì không chê vào đâu được. Cả nhà tôi đang cùng nhau ăn uống vui vẻ bỗng chiếc điện thoại tôi đặt bên cạnh reo lên, màn hình hiện hai chữ Trung Tuấn làm tôi dập tắt đi nụ cười của mình. Không khí im lặng khác thường, ba tôi cũng biết người gọi đến là ai. Ông thấy tôi không bắt máy liền bảo tôi:- Bắt máy đi con, chắc cậu ta có chuyện quan trọng cần nói đấy!- Thôi, con với anh ta cũng đâu còn chuyện gì. Dù sao hai đứa con cũng sớm kết thúc rồi!- Con mau bắt máy đi. Dù gì hai đứa cũng từng hẹn hò, con không nên tuyệt tình như vậy.Ba tôi sao lạ thế? Lúc trước vừa thấy điện thoại của Trung Tuấn là kêu tôi tắt ngay mà có khi còn muốn dục luôn cái điện thoại nữa! Chắc có lẽ trong thời gian mình bệnh nên hai người thân hơn, mà có thể thân nhau như cha con đến như vậy rồi à? Tôi khó khăn cầm máy lên nói, đầu dây bên kia có giọng nói trầm ấm vang lên:- Anh...có thể dẫn em đi công viên không? Chỉ xin em đi với anh thêm một lần thôi, anh sẽ không làm gì em hết! Đi chơi với anh nhé!Tôi vội vàng trả lời:- Xin lỗi nhưng tôi không đi! Tôi và anh đã kết thúc nên mong anh đừng liên lạc với tôi nữa!- Anh xin em, chỉ đi với anh thêm một lần này thôi. Xin em, Dương Dương!- Xin lỗi anh, tôi sẽ không đi đâu. Anh mời người khác....Chưa kịp nói hết câu ba tôi đã tiếp lời:- Thôi con đi với nó một lần đi! Dù sao nó cũng không dám làm gì con nữa đâu. Đi với nó một lần đi con.Hạ Nhân đang ăn cũng cố gắng khuyên tôi:- Đúng rồi papa, đi chơi với chú Trung Tuấn đi. Ba làm vậy tội chú ấy lắm!Sao ba và Hạ Nhân giúp cho người ngoài dữ vậy? Nhưng mà thôi, ba đã nói thì tôi cũng đi cho ba vui lòng:- Thôi được rồi, tôi đi với anh!Trong lòng có tí không muốn nhưng dù sao cũng đi lần cuối để kết thúc hết tất cả mọi chuyện.•• Tới giờ hẹn tôi vội tìm bộ nào để mặc, tìm mãi mới lấy đại một bộ đồ mới mua vài tháng trước chưa mặc. Định lấy để mặc thì suy nghĩ lại tại sao mình phải mặc đồ mới vì hắn làm gì? Chỉ là buổi hẹn nhỏ thôi mà lấy đại bộ rách để mặc cũng được vậy. Miệng thì nói vậy nhưng đến lúc vào xe thì bộ đồ trên người là một bồ mới toanh, sạch sẽ dù gì cũng phải chứng minh cho anh ta thấy rằng mình luôn ổn để anh ta không coi thường. Ngồi trên xe, Trung Tuấn lâu lâu cứ liếc mắt nhìn tôi suốt. Tôi cũng khó chịu mà cũng nhắm mắt cho qua, chịu đựng cho đến khi đến nơi.Vừa đến công viên, đập vào mắt tôi là cái vòng xoay cao như muốn đụng trời. Tôi lại thích ngắm những cảnh đẹp từ trên cao nên không do dự mà mua vé. Lúc mua, khách chen chúc rất đông làm cho Trung Tuấn ở phía sau cứ sáp vào tôi mãi, đã vậy cái tay của anh ta cứ đụng đụng vào mông tôi làm khó chịu chết đi được. Sau bao nhiêu hiểm trở cuối cùng cũng lên được một khoang trên vòng xoay. Lúc mua vé tôi mới để ý, một vòng xoay này cũng tương đương với ba mươi phút nên ở trên đây tôi tha hồ mà ngắm cảnh.Ở trong khoang, tôi lo nhìn bên ngoài mặc kệ người đối diện không lo ngắm cảnh đẹp mà cứ chăm chú vào mình. Đúng là từ trên cao nhìn xuống thấy mọi thứ thật đẹp, gió từ cửa sổ luồn vào cũng thật mát. Rồi đột nhiên người tôi bị hai cánh tay cầm chặt hai bên vai xoay qua. Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt, đợi một lúc saumắt tôi từ từ mở dần thì thấy mặt của Trung Tuấn đang ở rất gần mình, anh ta đang hôn tôi!!!!
Vài tuần sau tôi được xuất viện. Ở trong bệnh viện tận mấy tháng trời làm trong lòng cũng ngột ngạt, vừa được đi ra khỏi cổng bệnh viện cơ thể tôi như cá gặp nước tung tăng vui nhảy. Ở phía xa xa, ba tôi đang chở Hạ Nhân tiến đến gần lại:
- Con trai, khoẻ chưa? Mau về nhà đi, ba và cháu dành cả buổi sáng để học nấu cơm cho con ăn đó!
Tôi vui vẻ leo lên xe ngồi, có lẽ những ngày tháng tăm tối đã qua đi hết rồi cũng giống như câu " sau cơn mưa trời lại sáng " những đau khổ kia rồi cuối cùng cũng sẽ chấm dứt.
---- Về đến nhà ----
- Woa....ba và Hạ Nhân tự nấu nguyên cái bàn này đấy à? Con không tin luôn đấy!
Trên bàn tuy không có cao lương mỹ vị gì nhưng đó là những món ăn dân dã mà tôi rất thích. Thật khó để tin được là họ đã cùng nhau nấu ăn, từ trước đến giờ ba tôi có bao giờ đụng tay vào bếp đâu.
- Ba và cháu phải vất vả lắm mới làm ra được nhiêu đây đó! Con mau ăn đi, mới xuất viện nên ăn cho nhiều vào!
- Dạ!
Tôi vui vẻ gắp từ món này sang món khác, ở trong bệnh viện phải ăn cháo uống nước lã rồi tiêm thuốc nên tôi cũng dường như quên đi hương vị của thịt, cá như thế nào nên khi được ăn lại hương vị quả thật rất rất ngon, đã vậy do chính gia đình mình làm thì không chê vào đâu được. Cả nhà tôi đang cùng nhau ăn uống vui vẻ bỗng chiếc điện thoại tôi đặt bên cạnh reo lên, màn hình hiện hai chữ Trung Tuấn làm tôi dập tắt đi nụ cười của mình. Không khí im lặng khác thường, ba tôi cũng biết người gọi đến là ai. Ông thấy tôi không bắt máy liền bảo tôi:
- Bắt máy đi con, chắc cậu ta có chuyện quan trọng cần nói đấy!
- Thôi, con với anh ta cũng đâu còn chuyện gì. Dù sao hai đứa con cũng sớm kết thúc rồi!
- Con mau bắt máy đi. Dù gì hai đứa cũng từng hẹn hò, con không nên tuyệt tình như vậy.
Ba tôi sao lạ thế? Lúc trước vừa thấy điện thoại của Trung Tuấn là kêu tôi tắt ngay mà có khi còn muốn dục luôn cái điện thoại nữa! Chắc có lẽ trong thời gian mình bệnh nên hai người thân hơn, mà có thể thân nhau như cha con đến như vậy rồi à? Tôi khó khăn cầm máy lên nói, đầu dây bên kia có giọng nói trầm ấm vang lên:
- Anh...có thể dẫn em đi công viên không? Chỉ xin em đi với anh thêm một lần thôi, anh sẽ không làm gì em hết! Đi chơi với anh nhé!
Tôi vội vàng trả lời:
- Xin lỗi nhưng tôi không đi! Tôi và anh đã kết thúc nên mong anh đừng liên lạc với tôi nữa!
- Anh xin em, chỉ đi với anh thêm một lần này thôi. Xin em, Dương Dương!
- Xin lỗi anh, tôi sẽ không đi đâu. Anh mời người khác....
Chưa kịp nói hết câu ba tôi đã tiếp lời:
- Thôi con đi với nó một lần đi! Dù sao nó cũng không dám làm gì con nữa đâu. Đi với nó một lần đi con.
Hạ Nhân đang ăn cũng cố gắng khuyên tôi:
- Đúng rồi papa, đi chơi với chú Trung Tuấn đi. Ba làm vậy tội chú ấy lắm!
Sao ba và Hạ Nhân giúp cho người ngoài dữ vậy? Nhưng mà thôi, ba đã nói thì tôi cũng đi cho ba vui lòng:
- Thôi được rồi, tôi đi với anh!
Trong lòng có tí không muốn nhưng dù sao cũng đi lần cuối để kết thúc hết tất cả mọi chuyện.
•
•
Tới giờ hẹn tôi vội tìm bộ nào để mặc, tìm mãi mới lấy đại một bộ đồ mới mua vài tháng trước chưa mặc. Định lấy để mặc thì suy nghĩ lại tại sao mình phải mặc đồ mới vì hắn làm gì? Chỉ là buổi hẹn nhỏ thôi mà lấy đại bộ rách để mặc cũng được vậy. Miệng thì nói vậy nhưng đến lúc vào xe thì bộ đồ trên người là một bồ mới toanh, sạch sẽ dù gì cũng phải chứng minh cho anh ta thấy rằng mình luôn ổn để anh ta không coi thường. Ngồi trên xe, Trung Tuấn lâu lâu cứ liếc mắt nhìn tôi suốt. Tôi cũng khó chịu mà cũng nhắm mắt cho qua, chịu đựng cho đến khi đến nơi.
Vừa đến công viên, đập vào mắt tôi là cái vòng xoay cao như muốn đụng trời. Tôi lại thích ngắm những cảnh đẹp từ trên cao nên không do dự mà mua vé. Lúc mua, khách chen chúc rất đông làm cho Trung Tuấn ở phía sau cứ sáp vào tôi mãi, đã vậy cái tay của anh ta cứ đụng đụng vào mông tôi làm khó chịu chết đi được. Sau bao nhiêu hiểm trở cuối cùng cũng lên được một khoang trên vòng xoay. Lúc mua vé tôi mới để ý, một vòng xoay này cũng tương đương với ba mươi phút nên ở trên đây tôi tha hồ mà ngắm cảnh.
Ở trong khoang, tôi lo nhìn bên ngoài mặc kệ người đối diện không lo ngắm cảnh đẹp mà cứ chăm chú vào mình. Đúng là từ trên cao nhìn xuống thấy mọi thứ thật đẹp, gió từ cửa sổ luồn vào cũng thật mát. Rồi đột nhiên người tôi bị hai cánh tay cầm chặt hai bên vai xoay qua. Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt, đợi một lúc sau
mắt tôi từ từ mở dần thì thấy mặt của Trung Tuấn đang ở rất gần mình, anh ta đang hôn tôi!!!!
Thêm Một Lần YêuTác giả: Susan NhãTruyện Đam MỹTôi đang lau nhà dưới cầu thang thì có một chàng trai đi từ trên lầu bước xuống đạp tôi ra xa như một con chó không hơn không kém và hét lớn: - Không thấy tôi đang đi hay sao mà còn cản đường cản lối? Thứ nam không ra nam, nữ không ra nữ mà chẳng hiểu sao tôi phải kết hôn với cậu. Thật tức cười, mau biến ra để tôi đón người yêu. Từ cánh cửa bước vào một cô gái xinh đẹp, nói bằng giọng ngọt ngào: - Trung Tuấn à! Đi thôi anh, em đói bụng quá. - Được em yêu. Rồi cặp đôi tình tứ đi ra bỏ mặc tôi nằm lê lết dưới sàn. Trước khi đi anh ta còn buông những lời cay nghiệt: - Lo mà ở nhà dọn dẹp, cậu mà lép xép với ba tôi thì chúng ta lập tức ly hôn. Đúng vậy! Tôi chính là vợ của anh ta, tôi tên Hạ Dương Dương. Nói là vợ nhưng chẳng khác nào là một con chó cả. Ba anh ta thiếu nợ gia đình tôi nên ông đã dụ ngon ngọt ba tôi nói anh ta yêu tôi và muốn kết hôn với tôi để trừ nợ. Dù biết rõ mục đích của gia đình này nhưng chẳng hiểu sao trái tim tôi lại...loạn nhịp vì anh ta. Đúng là một tình yêu mù… Vài tuần sau tôi được xuất viện. Ở trong bệnh viện tận mấy tháng trời làm trong lòng cũng ngột ngạt, vừa được đi ra khỏi cổng bệnh viện cơ thể tôi như cá gặp nước tung tăng vui nhảy. Ở phía xa xa, ba tôi đang chở Hạ Nhân tiến đến gần lại:- Con trai, khoẻ chưa? Mau về nhà đi, ba và cháu dành cả buổi sáng để học nấu cơm cho con ăn đó!Tôi vui vẻ leo lên xe ngồi, có lẽ những ngày tháng tăm tối đã qua đi hết rồi cũng giống như câu " sau cơn mưa trời lại sáng " những đau khổ kia rồi cuối cùng cũng sẽ chấm dứt.---- Về đến nhà ----- Woa....ba và Hạ Nhân tự nấu nguyên cái bàn này đấy à? Con không tin luôn đấy!Trên bàn tuy không có cao lương mỹ vị gì nhưng đó là những món ăn dân dã mà tôi rất thích. Thật khó để tin được là họ đã cùng nhau nấu ăn, từ trước đến giờ ba tôi có bao giờ đụng tay vào bếp đâu. - Ba và cháu phải vất vả lắm mới làm ra được nhiêu đây đó! Con mau ăn đi, mới xuất viện nên ăn cho nhiều vào!- Dạ!Tôi vui vẻ gắp từ món này sang món khác, ở trong bệnh viện phải ăn cháo uống nước lã rồi tiêm thuốc nên tôi cũng dường như quên đi hương vị của thịt, cá như thế nào nên khi được ăn lại hương vị quả thật rất rất ngon, đã vậy do chính gia đình mình làm thì không chê vào đâu được. Cả nhà tôi đang cùng nhau ăn uống vui vẻ bỗng chiếc điện thoại tôi đặt bên cạnh reo lên, màn hình hiện hai chữ Trung Tuấn làm tôi dập tắt đi nụ cười của mình. Không khí im lặng khác thường, ba tôi cũng biết người gọi đến là ai. Ông thấy tôi không bắt máy liền bảo tôi:- Bắt máy đi con, chắc cậu ta có chuyện quan trọng cần nói đấy!- Thôi, con với anh ta cũng đâu còn chuyện gì. Dù sao hai đứa con cũng sớm kết thúc rồi!- Con mau bắt máy đi. Dù gì hai đứa cũng từng hẹn hò, con không nên tuyệt tình như vậy.Ba tôi sao lạ thế? Lúc trước vừa thấy điện thoại của Trung Tuấn là kêu tôi tắt ngay mà có khi còn muốn dục luôn cái điện thoại nữa! Chắc có lẽ trong thời gian mình bệnh nên hai người thân hơn, mà có thể thân nhau như cha con đến như vậy rồi à? Tôi khó khăn cầm máy lên nói, đầu dây bên kia có giọng nói trầm ấm vang lên:- Anh...có thể dẫn em đi công viên không? Chỉ xin em đi với anh thêm một lần thôi, anh sẽ không làm gì em hết! Đi chơi với anh nhé!Tôi vội vàng trả lời:- Xin lỗi nhưng tôi không đi! Tôi và anh đã kết thúc nên mong anh đừng liên lạc với tôi nữa!- Anh xin em, chỉ đi với anh thêm một lần này thôi. Xin em, Dương Dương!- Xin lỗi anh, tôi sẽ không đi đâu. Anh mời người khác....Chưa kịp nói hết câu ba tôi đã tiếp lời:- Thôi con đi với nó một lần đi! Dù sao nó cũng không dám làm gì con nữa đâu. Đi với nó một lần đi con.Hạ Nhân đang ăn cũng cố gắng khuyên tôi:- Đúng rồi papa, đi chơi với chú Trung Tuấn đi. Ba làm vậy tội chú ấy lắm!Sao ba và Hạ Nhân giúp cho người ngoài dữ vậy? Nhưng mà thôi, ba đã nói thì tôi cũng đi cho ba vui lòng:- Thôi được rồi, tôi đi với anh!Trong lòng có tí không muốn nhưng dù sao cũng đi lần cuối để kết thúc hết tất cả mọi chuyện.•• Tới giờ hẹn tôi vội tìm bộ nào để mặc, tìm mãi mới lấy đại một bộ đồ mới mua vài tháng trước chưa mặc. Định lấy để mặc thì suy nghĩ lại tại sao mình phải mặc đồ mới vì hắn làm gì? Chỉ là buổi hẹn nhỏ thôi mà lấy đại bộ rách để mặc cũng được vậy. Miệng thì nói vậy nhưng đến lúc vào xe thì bộ đồ trên người là một bồ mới toanh, sạch sẽ dù gì cũng phải chứng minh cho anh ta thấy rằng mình luôn ổn để anh ta không coi thường. Ngồi trên xe, Trung Tuấn lâu lâu cứ liếc mắt nhìn tôi suốt. Tôi cũng khó chịu mà cũng nhắm mắt cho qua, chịu đựng cho đến khi đến nơi.Vừa đến công viên, đập vào mắt tôi là cái vòng xoay cao như muốn đụng trời. Tôi lại thích ngắm những cảnh đẹp từ trên cao nên không do dự mà mua vé. Lúc mua, khách chen chúc rất đông làm cho Trung Tuấn ở phía sau cứ sáp vào tôi mãi, đã vậy cái tay của anh ta cứ đụng đụng vào mông tôi làm khó chịu chết đi được. Sau bao nhiêu hiểm trở cuối cùng cũng lên được một khoang trên vòng xoay. Lúc mua vé tôi mới để ý, một vòng xoay này cũng tương đương với ba mươi phút nên ở trên đây tôi tha hồ mà ngắm cảnh.Ở trong khoang, tôi lo nhìn bên ngoài mặc kệ người đối diện không lo ngắm cảnh đẹp mà cứ chăm chú vào mình. Đúng là từ trên cao nhìn xuống thấy mọi thứ thật đẹp, gió từ cửa sổ luồn vào cũng thật mát. Rồi đột nhiên người tôi bị hai cánh tay cầm chặt hai bên vai xoay qua. Tôi sợ hãi nhắm chặt mắt, đợi một lúc saumắt tôi từ từ mở dần thì thấy mặt của Trung Tuấn đang ở rất gần mình, anh ta đang hôn tôi!!!!