Tác giả:

Lý Tường Hân, năm nay 12t là con gái độc nhất của một gia tộc lâu đời có huyết thống với hoàng thất năm xưa. Cô bé ngây thơ nhìn qua nhìn lại rồi ngưỡng mặt lên nhìn mẹ hỏi "Mẹ ơi! Mình đi đâu vậy mẹ" "Chúng ta đi hoàng tử cho con đó, thích không" Cô bé chu môi giọng non nớt nhưng lại tỏ ra chính chắn. "Hứ, con không cần hoàng tử" Người mẹ buồn cười rồi xoa đầu con gái nói "Chắc chắn con sẽ thích cậu ấy" ——_——_——_——_——_——_ Lý Tường Hân được mẹ đưa đến một căn biệt thự rộng lớn. Cô ngồi trong xe nhìn cảnh vườn xung quanh ngôi nhà, tuy nhà cô rất rất lớn nhưng sân nhà thì không có rộng bằng này. Cô cười thích thú, ánh mắt chuyển dời xung quanh. Đập vào mắt cô là một cậu bé tầm 16t đang ngồi trên chiếc ghế trắng đọc sách. "Thịch" Hình như tim cô đập nhanh hơn 1 nhịp thì phải. Cô cùng mẹ bước vào nhà, cô ngước nhìn xung quanh, mọi thứ như lần đầu tiên cô được thấy. Cái đèn trên trần nhà to ơi là to lại gắn thêm mấy hạt lấp lánh. "A! Lý phu nhân, bà đến rồi sao, nào mời ngồi" một người phụ…

Chương 3

Yêu Anh Thật Đau ĐớnTác giả: meooppaTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLý Tường Hân, năm nay 12t là con gái độc nhất của một gia tộc lâu đời có huyết thống với hoàng thất năm xưa. Cô bé ngây thơ nhìn qua nhìn lại rồi ngưỡng mặt lên nhìn mẹ hỏi "Mẹ ơi! Mình đi đâu vậy mẹ" "Chúng ta đi hoàng tử cho con đó, thích không" Cô bé chu môi giọng non nớt nhưng lại tỏ ra chính chắn. "Hứ, con không cần hoàng tử" Người mẹ buồn cười rồi xoa đầu con gái nói "Chắc chắn con sẽ thích cậu ấy" ——_——_——_——_——_——_ Lý Tường Hân được mẹ đưa đến một căn biệt thự rộng lớn. Cô ngồi trong xe nhìn cảnh vườn xung quanh ngôi nhà, tuy nhà cô rất rất lớn nhưng sân nhà thì không có rộng bằng này. Cô cười thích thú, ánh mắt chuyển dời xung quanh. Đập vào mắt cô là một cậu bé tầm 16t đang ngồi trên chiếc ghế trắng đọc sách. "Thịch" Hình như tim cô đập nhanh hơn 1 nhịp thì phải. Cô cùng mẹ bước vào nhà, cô ngước nhìn xung quanh, mọi thứ như lần đầu tiên cô được thấy. Cái đèn trên trần nhà to ơi là to lại gắn thêm mấy hạt lấp lánh. "A! Lý phu nhân, bà đến rồi sao, nào mời ngồi" một người phụ… "Ha! Mấy người đó đúng là kì lạ, tự nhiên cứ muốn gây chuyện với em" cô thở hổn hển nói với hắn.Dạ Khâm lạnh lùng gỡ tay cô ra, khăn tay không biết từ đâu xuất hiện, hắn chùi chùi chùi như thể mới đụng phải thứ gì đó rất bẩn. Cô á khẩu nhìn hành động đó của hắn. Bệnh sạch sẽ...!???"Tiểu Khâm à...hmmm... tay..tay em mới rửa đó""Bẩn" Hắn vứt một từ "bẩn" cho cô rồi lẳng lặng đi.Cô đứng đó nhìn bàn tay mình...có bẩn đâu ta...——————————————Cô được gia tộc đào tạo từ bé, vốn dĩ đã học xong chương trình nên trên lớp cũng không quá khó khăn với cô. Chỉ là......Sao bọn con gái không muốn làm bạn với cô thế!?? Hỏi gì cũng làm lơ! Bắt chuyện cũng chẳng ai đáp!!"Hey!! Tường Hân"A~~ cô thấy được cứu tinh rồi nha. Dạ Khiết vẫy vẫy tay cười tươi nói. Rồi...mấy bạn gái trong lớp đã cho cô một điểm trừ nữa~~. Aaa cô lầm rồi•.•Cô cố gắng che che mặt, tỏ ra không quen biết. Hắn thấy lạ liền vào lớp cốc vào đầu cô, cử chỉ vô cùng thân mật."Sao lại làm lơ anh hả?""Không...không cóT^T"Hắn nghe được câu trả lời liền hài lòng nắm tay cô xuống cantin."Oa... nhiều món ngon quá đi""Hì, ăn thỏa thích đi, anh bao"Cô cười rạng rỡ, chỉ mới ngày hôm qua cô còn tưởng Dạ Khiết là một người giống anh hắn nhưng thật không ngờ lại là một người thân thiện còn ga lăng nữa.Đang ăn ngon lành cô lại thấy Dạ Khâm đi qua liền định đứng dậy tới bắt chuyện lại thấy còn một người con gái đằng sau đi theo hắn nữa. Có vẻ như....hắn không bài xích cô gái ấy giống như đối với cô."Em sao thế?"Cô buồn bã cúi gằm mặt xuống, thật sự không có tâm tình để ăn nữa.:("Anh....có thích ai bao giờ chưa?"Dạ Khiết bật cười rồi nói nửa thật nửa đùa"Anh thích em đó""Làm...làm sao có thể chứ!! Em...em không thích anh đâu đấy" cô lúng túng chẳng biết làm sao."Haha, anh giỡn, giỡn mà"Thấy cái bộ dạng cô lúng túng, hắn lại cảm thấy càng muốn chọc cô hơn______________Đã 2 tuần trôi qua, cô không nhìn thấy Dạ Khâm.Thật sự thấy trống trống a. Mới buồn rầu xong cô liền tức khắc thấy hắn trở về."Tiểu Khâm" cô chạy đến trước cổng vẫy luôn cả hai tay sợ rằng hắn không thấy.Chiếc xe BMW trắng chạy vọt nhanh qua người cô như thể cô là cái vật gì vậy.Dạ Khâm từ từ bước ra, chậm rãi cũng có một cô gái rất xinh xắn tiếp đó đi ra từ chiếc xe đó. Làm cho cô một trận tò mò. Cô gái đó là ai? Và....2 tuần nay hắn cùng với cô gái đó ở cùng nhau sao?"Tiểu Khâm!" Cô chạy lại trước mặt hắn nói.Hắn không nói gì liền bảo cô gái đó vào nhà. Với một cô gái chỉ mới 12t như cô thì thứ tình cảm gọi là yêu quá xa với. Nhưng hình như... cô đã tới ranh giới đó rồi thì phải. Vừa mới đây...cô có một cảm giác rất khó chịu, ở ngực nhoi nhói. Trước đây cô không hề như vậy, mặc hắn làm lơ hay lạnh lùng với cô, cô đều mỉm cười. Nhưng thấy một người con gái khác toàn diện hơn cô, cô lại có cảm giác ghen tị....

"Ha! Mấy người đó đúng là kì lạ, tự nhiên cứ muốn gây chuyện với em" cô thở hổn hển nói với hắn.

Dạ Khâm lạnh lùng gỡ tay cô ra, khăn tay không biết từ đâu xuất hiện, hắn chùi chùi chùi như thể mới đụng phải thứ gì đó rất bẩn. Cô á khẩu nhìn hành động đó của hắn. Bệnh sạch sẽ...!???

"Tiểu Khâm à...hmmm... tay..tay em mới rửa đó"

"Bẩn" Hắn vứt một từ "bẩn" cho cô rồi lẳng lặng đi.

Cô đứng đó nhìn bàn tay mình...có bẩn đâu ta...

——————————————

Cô được gia tộc đào tạo từ bé, vốn dĩ đã học xong chương trình nên trên lớp cũng không quá khó khăn với cô. Chỉ là......

Sao bọn con gái không muốn làm bạn với cô thế!?? Hỏi gì cũng làm lơ! Bắt chuyện cũng chẳng ai đáp!!

"Hey!! Tường Hân"

A~~ cô thấy được cứu tinh rồi nha. Dạ Khiết vẫy vẫy tay cười tươi nói. Rồi...mấy bạn gái trong lớp đã cho cô một điểm trừ nữa~~. Aaa cô lầm rồi•.•

Cô cố gắng che che mặt, tỏ ra không quen biết. Hắn thấy lạ liền vào lớp cốc vào đầu cô, cử chỉ vô cùng thân mật.

"Sao lại làm lơ anh hả?"

"Không...không cóT^T"

Hắn nghe được câu trả lời liền hài lòng nắm tay cô xuống cantin.

"Oa... nhiều món ngon quá đi"

"Hì, ăn thỏa thích đi, anh bao"

Cô cười rạng rỡ, chỉ mới ngày hôm qua cô còn tưởng Dạ Khiết là một người giống anh hắn nhưng thật không ngờ lại là một người thân thiện còn ga lăng nữa.

Đang ăn ngon lành cô lại thấy Dạ Khâm đi qua liền định đứng dậy tới bắt chuyện lại thấy còn một người con gái đằng sau đi theo hắn nữa. Có vẻ như....hắn không bài xích cô gái ấy giống như đối với cô.

"Em sao thế?"

Cô buồn bã cúi gằm mặt xuống, thật sự không có tâm tình để ăn nữa.:(

"Anh....có thích ai bao giờ chưa?"

Dạ Khiết bật cười rồi nói nửa thật nửa đùa

"Anh thích em đó"

"Làm...làm sao có thể chứ!! Em...em không thích anh đâu đấy" cô lúng túng chẳng biết làm sao.

"Haha, anh giỡn, giỡn mà"

Thấy cái bộ dạng cô lúng túng, hắn lại cảm thấy càng muốn chọc cô hơn

______________

Đã 2 tuần trôi qua, cô không nhìn thấy Dạ Khâm.

Thật sự thấy trống trống a. Mới buồn rầu xong cô liền tức khắc thấy hắn trở về.

"Tiểu Khâm" cô chạy đến trước cổng vẫy luôn cả hai tay sợ rằng hắn không thấy.

Chiếc xe BMW trắng chạy vọt nhanh qua người cô như thể cô là cái vật gì vậy.

Dạ Khâm từ từ bước ra, chậm rãi cũng có một cô gái rất xinh xắn tiếp đó đi ra từ chiếc xe đó. Làm cho cô một trận tò mò. Cô gái đó là ai? Và....2 tuần nay hắn cùng với cô gái đó ở cùng nhau sao?

"Tiểu Khâm!" Cô chạy lại trước mặt hắn nói.

Hắn không nói gì liền bảo cô gái đó vào nhà. Với một cô gái chỉ mới 12t như cô thì thứ tình cảm gọi là yêu quá xa với. Nhưng hình như... cô đã tới ranh giới đó rồi thì phải. Vừa mới đây...cô có một cảm giác rất khó chịu, ở ngực nhoi nhói. Trước đây cô không hề như vậy, mặc hắn làm lơ hay lạnh lùng với cô, cô đều mỉm cười. Nhưng thấy một người con gái khác toàn diện hơn cô, cô lại có cảm giác ghen tị....

Yêu Anh Thật Đau ĐớnTác giả: meooppaTruyện Ngôn Tình, Truyện NgượcLý Tường Hân, năm nay 12t là con gái độc nhất của một gia tộc lâu đời có huyết thống với hoàng thất năm xưa. Cô bé ngây thơ nhìn qua nhìn lại rồi ngưỡng mặt lên nhìn mẹ hỏi "Mẹ ơi! Mình đi đâu vậy mẹ" "Chúng ta đi hoàng tử cho con đó, thích không" Cô bé chu môi giọng non nớt nhưng lại tỏ ra chính chắn. "Hứ, con không cần hoàng tử" Người mẹ buồn cười rồi xoa đầu con gái nói "Chắc chắn con sẽ thích cậu ấy" ——_——_——_——_——_——_ Lý Tường Hân được mẹ đưa đến một căn biệt thự rộng lớn. Cô ngồi trong xe nhìn cảnh vườn xung quanh ngôi nhà, tuy nhà cô rất rất lớn nhưng sân nhà thì không có rộng bằng này. Cô cười thích thú, ánh mắt chuyển dời xung quanh. Đập vào mắt cô là một cậu bé tầm 16t đang ngồi trên chiếc ghế trắng đọc sách. "Thịch" Hình như tim cô đập nhanh hơn 1 nhịp thì phải. Cô cùng mẹ bước vào nhà, cô ngước nhìn xung quanh, mọi thứ như lần đầu tiên cô được thấy. Cái đèn trên trần nhà to ơi là to lại gắn thêm mấy hạt lấp lánh. "A! Lý phu nhân, bà đến rồi sao, nào mời ngồi" một người phụ… "Ha! Mấy người đó đúng là kì lạ, tự nhiên cứ muốn gây chuyện với em" cô thở hổn hển nói với hắn.Dạ Khâm lạnh lùng gỡ tay cô ra, khăn tay không biết từ đâu xuất hiện, hắn chùi chùi chùi như thể mới đụng phải thứ gì đó rất bẩn. Cô á khẩu nhìn hành động đó của hắn. Bệnh sạch sẽ...!???"Tiểu Khâm à...hmmm... tay..tay em mới rửa đó""Bẩn" Hắn vứt một từ "bẩn" cho cô rồi lẳng lặng đi.Cô đứng đó nhìn bàn tay mình...có bẩn đâu ta...——————————————Cô được gia tộc đào tạo từ bé, vốn dĩ đã học xong chương trình nên trên lớp cũng không quá khó khăn với cô. Chỉ là......Sao bọn con gái không muốn làm bạn với cô thế!?? Hỏi gì cũng làm lơ! Bắt chuyện cũng chẳng ai đáp!!"Hey!! Tường Hân"A~~ cô thấy được cứu tinh rồi nha. Dạ Khiết vẫy vẫy tay cười tươi nói. Rồi...mấy bạn gái trong lớp đã cho cô một điểm trừ nữa~~. Aaa cô lầm rồi•.•Cô cố gắng che che mặt, tỏ ra không quen biết. Hắn thấy lạ liền vào lớp cốc vào đầu cô, cử chỉ vô cùng thân mật."Sao lại làm lơ anh hả?""Không...không cóT^T"Hắn nghe được câu trả lời liền hài lòng nắm tay cô xuống cantin."Oa... nhiều món ngon quá đi""Hì, ăn thỏa thích đi, anh bao"Cô cười rạng rỡ, chỉ mới ngày hôm qua cô còn tưởng Dạ Khiết là một người giống anh hắn nhưng thật không ngờ lại là một người thân thiện còn ga lăng nữa.Đang ăn ngon lành cô lại thấy Dạ Khâm đi qua liền định đứng dậy tới bắt chuyện lại thấy còn một người con gái đằng sau đi theo hắn nữa. Có vẻ như....hắn không bài xích cô gái ấy giống như đối với cô."Em sao thế?"Cô buồn bã cúi gằm mặt xuống, thật sự không có tâm tình để ăn nữa.:("Anh....có thích ai bao giờ chưa?"Dạ Khiết bật cười rồi nói nửa thật nửa đùa"Anh thích em đó""Làm...làm sao có thể chứ!! Em...em không thích anh đâu đấy" cô lúng túng chẳng biết làm sao."Haha, anh giỡn, giỡn mà"Thấy cái bộ dạng cô lúng túng, hắn lại cảm thấy càng muốn chọc cô hơn______________Đã 2 tuần trôi qua, cô không nhìn thấy Dạ Khâm.Thật sự thấy trống trống a. Mới buồn rầu xong cô liền tức khắc thấy hắn trở về."Tiểu Khâm" cô chạy đến trước cổng vẫy luôn cả hai tay sợ rằng hắn không thấy.Chiếc xe BMW trắng chạy vọt nhanh qua người cô như thể cô là cái vật gì vậy.Dạ Khâm từ từ bước ra, chậm rãi cũng có một cô gái rất xinh xắn tiếp đó đi ra từ chiếc xe đó. Làm cho cô một trận tò mò. Cô gái đó là ai? Và....2 tuần nay hắn cùng với cô gái đó ở cùng nhau sao?"Tiểu Khâm!" Cô chạy lại trước mặt hắn nói.Hắn không nói gì liền bảo cô gái đó vào nhà. Với một cô gái chỉ mới 12t như cô thì thứ tình cảm gọi là yêu quá xa với. Nhưng hình như... cô đã tới ranh giới đó rồi thì phải. Vừa mới đây...cô có một cảm giác rất khó chịu, ở ngực nhoi nhói. Trước đây cô không hề như vậy, mặc hắn làm lơ hay lạnh lùng với cô, cô đều mỉm cười. Nhưng thấy một người con gái khác toàn diện hơn cô, cô lại có cảm giác ghen tị....

Chương 3