Tác giả:

Đầu xuân, khí trời ấm lại, vạn vật khôi phục. Hậu viện Cảnh phủ, trong một gian Phật đường an tĩnh trang nhã. - Lão phu nhân, người sốt ruột như vậy, có phải đã bức tiểu thiếu gia quá rồi hay không? Một phụ nhân trung niên mặc áo vải bông lục sắc đang quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, không dám ngẩng đầu, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, cố gắng cả gan mở miệng hỏi. Bên cạnh tượng Phật toàn thân bằng vàng, bầy một lư hương ba chân bằng vàng sậm, phía trên châm hương nến, sương khói màu lam nhạt lượn lờ lên không, mùi đàn hương có thể nâng cao tinh thần, tỉnh đầu óc tràn ngập cả gian phòng. Ở ngay phía trước tượng Phật, một lão bà đang quỳ, tóc búi cao, tóc mai bên tai đã có nhiều điểm sương trắng. Lão bà mặc một bộ áo tơ màu trắng ngả xanh nhạt, trên người không có một đồ trang sức nào, vẻ mặt an tường, toàn thân tản mát ra một vẻ nhìn thấu trần thế, khí chất yên lặng trí viễn độc đáo, miệng thì thào tụng kinh, thái độ thành kính. Theo dung mạo còn lưu lại có thể mơ hồ đoán ra,…

Chương 125: Vòng hoa

Đại Quốc TặcTác giả: Phó Kỳ LânTruyện Lịch Sử, Truyện Quân Sự, Truyện Xuyên KhôngĐầu xuân, khí trời ấm lại, vạn vật khôi phục. Hậu viện Cảnh phủ, trong một gian Phật đường an tĩnh trang nhã. - Lão phu nhân, người sốt ruột như vậy, có phải đã bức tiểu thiếu gia quá rồi hay không? Một phụ nhân trung niên mặc áo vải bông lục sắc đang quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, không dám ngẩng đầu, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, cố gắng cả gan mở miệng hỏi. Bên cạnh tượng Phật toàn thân bằng vàng, bầy một lư hương ba chân bằng vàng sậm, phía trên châm hương nến, sương khói màu lam nhạt lượn lờ lên không, mùi đàn hương có thể nâng cao tinh thần, tỉnh đầu óc tràn ngập cả gian phòng. Ở ngay phía trước tượng Phật, một lão bà đang quỳ, tóc búi cao, tóc mai bên tai đã có nhiều điểm sương trắng. Lão bà mặc một bộ áo tơ màu trắng ngả xanh nhạt, trên người không có một đồ trang sức nào, vẻ mặt an tường, toàn thân tản mát ra một vẻ nhìn thấu trần thế, khí chất yên lặng trí viễn độc đáo, miệng thì thào tụng kinh, thái độ thành kính. Theo dung mạo còn lưu lại có thể mơ hồ đoán ra,… Thần sắc Sài Thế Vinh lo lắng, tìm thấy Giang Long cũng muốn nôn ra mật vàng.Giang Long nghe nghe, cảm thấy bất đắc dĩ.Sài Thế Vinh không đủ tự tin, bằng không sẽ không bị người khác ức h**p thành như vậy.Tuy nhiên cũng tốt, có người làm khó dễ, rất là kiêu ngạo, vậy có thể chỉnh đối phương làm họ mất mặt giúp Sài Thế Vinh dựng lên uy tín.Sắc trời chạng vạng tối, Giang Long mời Sài Thế Vinh ở tạm một đêm.Nhưng Sài Thế Vinh rất là sốt ruột, gắng lôi kéo Giang Long chạy tới kinh thành.- Hiền đệ thật là thoải mái, tránh ở nông trang hưởng thụ.Sài Thế Vinh bất mãn oán giận.Giang Long nghe Sài Thế Vinh kể xong, cũng đối với xưởng in hiểu biết tình thế và có phán đoán, không cho rằng đây là việc khó.Cho nên không nghĩ bây giờ chạy lên kinh thành chịu tội.Hắn kỹ thuật cưỡi ngựa không tốt, nếu cưỡi đi chậm, đến kinh thành cửa thành đã bị đóng.Còn cưỡi ngựa nhanh, trời tối đen, Giang Long không đảm bảo kỹ thuật của mình sẽ không bị ngã từ trên ngựa xuống.- Sài huynh không cần sốt ruột, huynh thoải mái một chút, thả lỏng tinh thần, ngày mai tiểu đệ vào kinh cùng huynh, cam đoan bãi bình những người thêu dệt chuyện này, bãi bình tất cả!Giang Long rất tự tin nói.

Thần sắc Sài Thế Vinh lo lắng, tìm thấy Giang Long cũng muốn nôn ra mật vàng.

Giang Long nghe nghe, cảm thấy bất đắc dĩ.

Sài Thế Vinh không đủ tự tin, bằng không sẽ không bị người khác ức h**p thành như vậy.

Tuy nhiên cũng tốt, có người làm khó dễ, rất là kiêu ngạo, vậy có thể chỉnh đối phương làm họ mất mặt giúp Sài Thế Vinh dựng lên uy tín.

Sắc trời chạng vạng tối, Giang Long mời Sài Thế Vinh ở tạm một đêm.

Nhưng Sài Thế Vinh rất là sốt ruột, gắng lôi kéo Giang Long chạy tới kinh thành.

- Hiền đệ thật là thoải mái, tránh ở nông trang hưởng thụ.

Sài Thế Vinh bất mãn oán giận.

Giang Long nghe Sài Thế Vinh kể xong, cũng đối với xưởng in hiểu biết tình thế và có phán đoán, không cho rằng đây là việc khó.

Cho nên không nghĩ bây giờ chạy lên kinh thành chịu tội.

Hắn kỹ thuật cưỡi ngựa không tốt, nếu cưỡi đi chậm, đến kinh thành cửa thành đã bị đóng.

Còn cưỡi ngựa nhanh, trời tối đen, Giang Long không đảm bảo kỹ thuật của mình sẽ không bị ngã từ trên ngựa xuống.

- Sài huynh không cần sốt ruột, huynh thoải mái một chút, thả lỏng tinh thần, ngày mai tiểu đệ vào kinh cùng huynh, cam đoan bãi bình những người thêu dệt chuyện này, bãi bình tất cả!

Giang Long rất tự tin nói.

Đại Quốc TặcTác giả: Phó Kỳ LânTruyện Lịch Sử, Truyện Quân Sự, Truyện Xuyên KhôngĐầu xuân, khí trời ấm lại, vạn vật khôi phục. Hậu viện Cảnh phủ, trong một gian Phật đường an tĩnh trang nhã. - Lão phu nhân, người sốt ruột như vậy, có phải đã bức tiểu thiếu gia quá rồi hay không? Một phụ nhân trung niên mặc áo vải bông lục sắc đang quỳ gối trên sàn nhà lạnh như băng, không dám ngẩng đầu, biểu hiện trên mặt có chút phức tạp, cố gắng cả gan mở miệng hỏi. Bên cạnh tượng Phật toàn thân bằng vàng, bầy một lư hương ba chân bằng vàng sậm, phía trên châm hương nến, sương khói màu lam nhạt lượn lờ lên không, mùi đàn hương có thể nâng cao tinh thần, tỉnh đầu óc tràn ngập cả gian phòng. Ở ngay phía trước tượng Phật, một lão bà đang quỳ, tóc búi cao, tóc mai bên tai đã có nhiều điểm sương trắng. Lão bà mặc một bộ áo tơ màu trắng ngả xanh nhạt, trên người không có một đồ trang sức nào, vẻ mặt an tường, toàn thân tản mát ra một vẻ nhìn thấu trần thế, khí chất yên lặng trí viễn độc đáo, miệng thì thào tụng kinh, thái độ thành kính. Theo dung mạo còn lưu lại có thể mơ hồ đoán ra,… Thần sắc Sài Thế Vinh lo lắng, tìm thấy Giang Long cũng muốn nôn ra mật vàng.Giang Long nghe nghe, cảm thấy bất đắc dĩ.Sài Thế Vinh không đủ tự tin, bằng không sẽ không bị người khác ức h**p thành như vậy.Tuy nhiên cũng tốt, có người làm khó dễ, rất là kiêu ngạo, vậy có thể chỉnh đối phương làm họ mất mặt giúp Sài Thế Vinh dựng lên uy tín.Sắc trời chạng vạng tối, Giang Long mời Sài Thế Vinh ở tạm một đêm.Nhưng Sài Thế Vinh rất là sốt ruột, gắng lôi kéo Giang Long chạy tới kinh thành.- Hiền đệ thật là thoải mái, tránh ở nông trang hưởng thụ.Sài Thế Vinh bất mãn oán giận.Giang Long nghe Sài Thế Vinh kể xong, cũng đối với xưởng in hiểu biết tình thế và có phán đoán, không cho rằng đây là việc khó.Cho nên không nghĩ bây giờ chạy lên kinh thành chịu tội.Hắn kỹ thuật cưỡi ngựa không tốt, nếu cưỡi đi chậm, đến kinh thành cửa thành đã bị đóng.Còn cưỡi ngựa nhanh, trời tối đen, Giang Long không đảm bảo kỹ thuật của mình sẽ không bị ngã từ trên ngựa xuống.- Sài huynh không cần sốt ruột, huynh thoải mái một chút, thả lỏng tinh thần, ngày mai tiểu đệ vào kinh cùng huynh, cam đoan bãi bình những người thêu dệt chuyện này, bãi bình tất cả!Giang Long rất tự tin nói.

Chương 125: Vòng hoa