Trong cuộc đời cô hối hận nhất là yêu người đàn ông trước mặt cô – Thiên Vũ.Cô nhìn anh, đã gần 1 tháng không thấy mặt cuối cùng anh ta cũng trở về, nhưng không ngờ hôm nay cũng là... "Ly hôn đi, trên mặt bàn là thỏa thuận.Chỉ cần cô ký thì 10% cổ phần tập đoàn Thiên Long sẽ là của cô, cùng với số tiền chu cấp hàng tháng.Tôi tin cô có thể đủ sống tới già."Thiên vũ nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh,tay tiện thể đẩy bản thỏa thuận ly hôn về phía tôi. Cô nhìn anh,ánh mắt cố che giấu đi sự đau khổ,tủi nhục mà chỉ bình thản nói:"Anh ghét tôi vậy sao?" Không ngoài dự đoán,anh ta bắn ta phía cô một ánh mắt khinh thường,lạnh nhạt nói:"Nếu không có cô thì cô ấy có cần cùng đứa con của chúng tôi cũng không lang thang ở ngoài hơn 1 năm trời.Con tôi cũng không thiếu tình thương của người cha như vậy không?" Cô nhịn lại nước mắt,nở một nụ cười khó hiểu:"Thì ra..." Thì ra những hành động lúc trước anh đối với cô chẳng qua là để kéo gần quan hệ với người con gái anh yêu – bạn thân của cô.Tuy biết là giả…

Chương 16: Có lẽ anh sai rồi

Ngừng YêuTác giả: diepsongtuyet-eyall, Diệp Song TuyếtTruyện Ngôn TìnhTrong cuộc đời cô hối hận nhất là yêu người đàn ông trước mặt cô – Thiên Vũ.Cô nhìn anh, đã gần 1 tháng không thấy mặt cuối cùng anh ta cũng trở về, nhưng không ngờ hôm nay cũng là... "Ly hôn đi, trên mặt bàn là thỏa thuận.Chỉ cần cô ký thì 10% cổ phần tập đoàn Thiên Long sẽ là của cô, cùng với số tiền chu cấp hàng tháng.Tôi tin cô có thể đủ sống tới già."Thiên vũ nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh,tay tiện thể đẩy bản thỏa thuận ly hôn về phía tôi. Cô nhìn anh,ánh mắt cố che giấu đi sự đau khổ,tủi nhục mà chỉ bình thản nói:"Anh ghét tôi vậy sao?" Không ngoài dự đoán,anh ta bắn ta phía cô một ánh mắt khinh thường,lạnh nhạt nói:"Nếu không có cô thì cô ấy có cần cùng đứa con của chúng tôi cũng không lang thang ở ngoài hơn 1 năm trời.Con tôi cũng không thiếu tình thương của người cha như vậy không?" Cô nhịn lại nước mắt,nở một nụ cười khó hiểu:"Thì ra..." Thì ra những hành động lúc trước anh đối với cô chẳng qua là để kéo gần quan hệ với người con gái anh yêu – bạn thân của cô.Tuy biết là giả… Thiên Vũ nhìn Tiểu Lãnh không biết nói thế nào đã bị cậu cướp lời."Lúc mẹ tôi sắp xảy thái tôi thì ông từng nghĩ tới mẹ tôi chưa? Lúc mẹ tôi khó sinh mà gần mất mạng thì ông có biết không không? Lúc mẹ tôi vừa đi làm vừa chăm sóc tôi ông có xuất hiện không? Lúc mẹ tôi cùng tôi ốm nặng phải nhập viện thì ông ở đâu? Ở cùng ai?..."Hàng nghìn câu hỏi của Tiểu Lãnh cứ tiếp tục vang nên,mỗi một lần hỏi ánh mắt căm ghét của cậu với Thiên Vũ càng nặng hơn.Thiên Vũ nhìn cô bằng anh mắt khó hiểu, nhưng cô biết lúc này chắc ăn đang dằn vặt lắm.Dù có chuyện gì thì anh cũng là người tình cảm,và cô nhớ những lời lúc ấy anh từng nói với cô.Nhưng lòng cô lúc này lại chẳng dễ chịu hơn,anh càng như vậy cô càng chỉ muốn bản thân mình ghét anh hơn.Cô ghét sự nhu nhược,cô ghét sự thiếu phán đoán, sự mù quáng trong tình yêu của anh.Cô nở một nụ cười hạnh phúc,hạnh phúc đến thê lương.Cuộc đời dài, rộng lớn như vậy.Cả thế giới có hàng tỷ người.Nhưng tại sao cô chỉ yêu anh.Cô phát hiện có một bàn tay nhỏ đang bấu chặt vào người mình.Cô nhìn xuống đúng là Tiểu Lãnh.Tiểu từ này tuy nói ra nhừng lời thâm độc đó nhưng cuối cùng nó cũng đau,nó đau như cô vậy.Vì cô,vì Thiên Vũ mà một đứa trẻ 5 tuổi đã không còn hình bóng trẻ con mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, cao ngạo.Nhìn bảo bối đang nắm chặt lấy mình,cô khẽ xoa đầu nhẹ.Bình thản nói với Thiên Vũ"Từ trước tới giờ với anh ngoài Kiều Ngân Anh ra thì ai cũng xấu,anh cũng có cuộc sống hạnh phúc.Anh từng nói vì tôi con anh phải lưu lạc bên ngoài hơn 1 năm,khiến mẹ con họ chịu khổ.Vậy theo anh 5 năm qua của mẹ con tôi so với mẹ con cô ta thì gấp bao nhiêu lần?"Thiên Vũ nghe từng lời cô và Tiểu Lãnh nói lòng như bị dao hứa,mỗi câu nói là một nhát dao vậy.Anh không ngờ được người vợ cũ cùng đứa con trai khỏe mạnh đang đứng trước mặt anh đây phải trải qua nhưng chuyện kinh khủng như vậy.Có khi nào là anh sai không?Đáng ra anh không nên ly hôn.Nhưng còn Ngân Anh thì sao?Cuối cùng anh chỉ biết dừng suy nghĩ đó lại.Sự phân vẫn đó sau bao nhiêu năm vẫn không có thay đổi.Nếu giờ cô quay lại anh chắc mình vẫn chọn Ngân Anh mà ly hôn với cô."Xin lỗi."Anh hướng hai mẹ con cô miệng mở ra lời xin lỗi của một người đang mang trọng tội.Tiểu Lãnh nhìn cha mình,nhìn sự hối hận của cô nhưng vẫn có chút phân vân.Đời này có trách thì trách ông ấy không yêu mẹ cậu,có trách thì trách mẹ cậu yêu ông ta qua sâu mà thôi."Không cần xin lỗi."Câu nói của cô khiến mọi người đều ngỡ ngàng,ngay cả cô cũng vậy.Lần đầu cô lạnh nhạt với anh được như vậy."Tiểu Lãnh nói anh không xứng làm ba nó nhưng với tôi anh còn không xứng để được mở mồm xin lỗi.""Kỳ Tuyết, đừng nói nữa được không.Có lẽ,...có lẽ tôi sai rồi."Cô cười nhẹ,sao nghe anh ta nói dễ vậy.Nhưng anh ta nào biết khi vào đời thực sẽ khó khăn bao nhiêu."Sai thì sao mà đúng thì sao? Cuộc sống tiếp theo sẽ ra sao là do chính anh lựa chọn.Đừng để cô ta dắt mũi anh."Cô nói xong dắt Tiểu Lãnh đi ra ngoài.Thiên Vũ,lần này em thắng rồi.Thắng trái tim mình rằng không yếu lòng trước anh nữa.

Thiên Vũ nhìn Tiểu Lãnh không biết nói thế nào đã bị cậu cướp lời.

"Lúc mẹ tôi sắp xảy thái tôi thì ông từng nghĩ tới mẹ tôi chưa? Lúc mẹ tôi khó sinh mà gần mất mạng thì ông có biết không không? Lúc mẹ tôi vừa đi làm vừa chăm sóc tôi ông có xuất hiện không? Lúc mẹ tôi cùng tôi ốm nặng phải nhập viện thì ông ở đâu? Ở cùng ai?..."Hàng nghìn câu hỏi của Tiểu Lãnh cứ tiếp tục vang nên,mỗi một lần hỏi ánh mắt căm ghét của cậu với Thiên Vũ càng nặng hơn.

Thiên Vũ nhìn cô bằng anh mắt khó hiểu, nhưng cô biết lúc này chắc ăn đang dằn vặt lắm.Dù có chuyện gì thì anh cũng là người tình cảm,và cô nhớ những lời lúc ấy anh từng nói với cô.

Nhưng lòng cô lúc này lại chẳng dễ chịu hơn,anh càng như vậy cô càng chỉ muốn bản thân mình ghét anh hơn.Cô ghét sự nhu nhược,cô ghét sự thiếu phán đoán, sự mù quáng trong tình yêu của anh.

Cô nở một nụ cười hạnh phúc,hạnh phúc đến thê lương.Cuộc đời dài, rộng lớn như vậy.Cả thế giới có hàng tỷ người.Nhưng tại sao cô chỉ yêu anh.

Cô phát hiện có một bàn tay nhỏ đang bấu chặt vào người mình.Cô nhìn xuống đúng là Tiểu Lãnh.Tiểu từ này tuy nói ra nhừng lời thâm độc đó nhưng cuối cùng nó cũng đau,nó đau như cô vậy.Vì cô,vì Thiên Vũ mà một đứa trẻ 5 tuổi đã không còn hình bóng trẻ con mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, cao ngạo.

Nhìn bảo bối đang nắm chặt lấy mình,cô khẽ xoa đầu nhẹ.Bình thản nói với Thiên Vũ

"Từ trước tới giờ với anh ngoài Kiều Ngân Anh ra thì ai cũng xấu,anh cũng có cuộc sống hạnh phúc.Anh từng nói vì tôi con anh phải lưu lạc bên ngoài hơn 1 năm,khiến mẹ con họ chịu khổ.Vậy theo anh 5 năm qua của mẹ con tôi so với mẹ con cô ta thì gấp bao nhiêu lần?"

Thiên Vũ nghe từng lời cô và Tiểu Lãnh nói lòng như bị dao hứa,mỗi câu nói là một nhát dao vậy.Anh không ngờ được người vợ cũ cùng đứa con trai khỏe mạnh đang đứng trước mặt anh đây phải trải qua nhưng chuyện kinh khủng như vậy.Có khi nào là anh sai không?

Đáng ra anh không nên ly hôn.Nhưng còn Ngân Anh thì sao?Cuối cùng anh chỉ biết dừng suy nghĩ đó lại.Sự phân vẫn đó sau bao nhiêu năm vẫn không có thay đổi.Nếu giờ cô quay lại anh chắc mình vẫn chọn Ngân Anh mà ly hôn với cô.

"Xin lỗi."Anh hướng hai mẹ con cô miệng mở ra lời xin lỗi của một người đang mang trọng tội.

Tiểu Lãnh nhìn cha mình,nhìn sự hối hận của cô nhưng vẫn có chút phân vân.Đời này có trách thì trách ông ấy không yêu mẹ cậu,có trách thì trách mẹ cậu yêu ông ta qua sâu mà thôi.

"Không cần xin lỗi."

Câu nói của cô khiến mọi người đều ngỡ ngàng,ngay cả cô cũng vậy.Lần đầu cô lạnh nhạt với anh được như vậy.

"Tiểu Lãnh nói anh không xứng làm ba nó nhưng với tôi anh còn không xứng để được mở mồm xin lỗi."

"Kỳ Tuyết, đừng nói nữa được không.Có lẽ,...có lẽ tôi sai rồi."

Cô cười nhẹ,sao nghe anh ta nói dễ vậy.Nhưng anh ta nào biết khi vào đời thực sẽ khó khăn bao nhiêu.

"Sai thì sao mà đúng thì sao? Cuộc sống tiếp theo sẽ ra sao là do chính anh lựa chọn.Đừng để cô ta dắt mũi anh."

Cô nói xong dắt Tiểu Lãnh đi ra ngoài.Thiên Vũ,lần này em thắng rồi.Thắng trái tim mình rằng không yếu lòng trước anh nữa.

Ngừng YêuTác giả: diepsongtuyet-eyall, Diệp Song TuyếtTruyện Ngôn TìnhTrong cuộc đời cô hối hận nhất là yêu người đàn ông trước mặt cô – Thiên Vũ.Cô nhìn anh, đã gần 1 tháng không thấy mặt cuối cùng anh ta cũng trở về, nhưng không ngờ hôm nay cũng là... "Ly hôn đi, trên mặt bàn là thỏa thuận.Chỉ cần cô ký thì 10% cổ phần tập đoàn Thiên Long sẽ là của cô, cùng với số tiền chu cấp hàng tháng.Tôi tin cô có thể đủ sống tới già."Thiên vũ nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh,tay tiện thể đẩy bản thỏa thuận ly hôn về phía tôi. Cô nhìn anh,ánh mắt cố che giấu đi sự đau khổ,tủi nhục mà chỉ bình thản nói:"Anh ghét tôi vậy sao?" Không ngoài dự đoán,anh ta bắn ta phía cô một ánh mắt khinh thường,lạnh nhạt nói:"Nếu không có cô thì cô ấy có cần cùng đứa con của chúng tôi cũng không lang thang ở ngoài hơn 1 năm trời.Con tôi cũng không thiếu tình thương của người cha như vậy không?" Cô nhịn lại nước mắt,nở một nụ cười khó hiểu:"Thì ra..." Thì ra những hành động lúc trước anh đối với cô chẳng qua là để kéo gần quan hệ với người con gái anh yêu – bạn thân của cô.Tuy biết là giả… Thiên Vũ nhìn Tiểu Lãnh không biết nói thế nào đã bị cậu cướp lời."Lúc mẹ tôi sắp xảy thái tôi thì ông từng nghĩ tới mẹ tôi chưa? Lúc mẹ tôi khó sinh mà gần mất mạng thì ông có biết không không? Lúc mẹ tôi vừa đi làm vừa chăm sóc tôi ông có xuất hiện không? Lúc mẹ tôi cùng tôi ốm nặng phải nhập viện thì ông ở đâu? Ở cùng ai?..."Hàng nghìn câu hỏi của Tiểu Lãnh cứ tiếp tục vang nên,mỗi một lần hỏi ánh mắt căm ghét của cậu với Thiên Vũ càng nặng hơn.Thiên Vũ nhìn cô bằng anh mắt khó hiểu, nhưng cô biết lúc này chắc ăn đang dằn vặt lắm.Dù có chuyện gì thì anh cũng là người tình cảm,và cô nhớ những lời lúc ấy anh từng nói với cô.Nhưng lòng cô lúc này lại chẳng dễ chịu hơn,anh càng như vậy cô càng chỉ muốn bản thân mình ghét anh hơn.Cô ghét sự nhu nhược,cô ghét sự thiếu phán đoán, sự mù quáng trong tình yêu của anh.Cô nở một nụ cười hạnh phúc,hạnh phúc đến thê lương.Cuộc đời dài, rộng lớn như vậy.Cả thế giới có hàng tỷ người.Nhưng tại sao cô chỉ yêu anh.Cô phát hiện có một bàn tay nhỏ đang bấu chặt vào người mình.Cô nhìn xuống đúng là Tiểu Lãnh.Tiểu từ này tuy nói ra nhừng lời thâm độc đó nhưng cuối cùng nó cũng đau,nó đau như cô vậy.Vì cô,vì Thiên Vũ mà một đứa trẻ 5 tuổi đã không còn hình bóng trẻ con mà thay vào đó là sự lạnh nhạt, cao ngạo.Nhìn bảo bối đang nắm chặt lấy mình,cô khẽ xoa đầu nhẹ.Bình thản nói với Thiên Vũ"Từ trước tới giờ với anh ngoài Kiều Ngân Anh ra thì ai cũng xấu,anh cũng có cuộc sống hạnh phúc.Anh từng nói vì tôi con anh phải lưu lạc bên ngoài hơn 1 năm,khiến mẹ con họ chịu khổ.Vậy theo anh 5 năm qua của mẹ con tôi so với mẹ con cô ta thì gấp bao nhiêu lần?"Thiên Vũ nghe từng lời cô và Tiểu Lãnh nói lòng như bị dao hứa,mỗi câu nói là một nhát dao vậy.Anh không ngờ được người vợ cũ cùng đứa con trai khỏe mạnh đang đứng trước mặt anh đây phải trải qua nhưng chuyện kinh khủng như vậy.Có khi nào là anh sai không?Đáng ra anh không nên ly hôn.Nhưng còn Ngân Anh thì sao?Cuối cùng anh chỉ biết dừng suy nghĩ đó lại.Sự phân vẫn đó sau bao nhiêu năm vẫn không có thay đổi.Nếu giờ cô quay lại anh chắc mình vẫn chọn Ngân Anh mà ly hôn với cô."Xin lỗi."Anh hướng hai mẹ con cô miệng mở ra lời xin lỗi của một người đang mang trọng tội.Tiểu Lãnh nhìn cha mình,nhìn sự hối hận của cô nhưng vẫn có chút phân vân.Đời này có trách thì trách ông ấy không yêu mẹ cậu,có trách thì trách mẹ cậu yêu ông ta qua sâu mà thôi."Không cần xin lỗi."Câu nói của cô khiến mọi người đều ngỡ ngàng,ngay cả cô cũng vậy.Lần đầu cô lạnh nhạt với anh được như vậy."Tiểu Lãnh nói anh không xứng làm ba nó nhưng với tôi anh còn không xứng để được mở mồm xin lỗi.""Kỳ Tuyết, đừng nói nữa được không.Có lẽ,...có lẽ tôi sai rồi."Cô cười nhẹ,sao nghe anh ta nói dễ vậy.Nhưng anh ta nào biết khi vào đời thực sẽ khó khăn bao nhiêu."Sai thì sao mà đúng thì sao? Cuộc sống tiếp theo sẽ ra sao là do chính anh lựa chọn.Đừng để cô ta dắt mũi anh."Cô nói xong dắt Tiểu Lãnh đi ra ngoài.Thiên Vũ,lần này em thắng rồi.Thắng trái tim mình rằng không yếu lòng trước anh nữa.

Chương 16: Có lẽ anh sai rồi