Trăng lạnh như nước, ánh trăng lành lạnh mang theo chút mát mẻ. Biển cả rộng lớn vô ngần, giữa những con sóng cuộn sâu, bọt nước lăn tăn, một chiếc du thuyền to lớn đặc biệt hoa lệ. Đêm đen nhánh chậm rãi lộ ra hơi thở lạnh lẽo, xung quanh biển hoàn toàn yên tĩnh, trên du thuyền vốn nên náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức quỷ dị. Yên tĩnh không giống thường ngày giống như bàn tay lớn vô hình, gắt gao nắm cổ người, lộ ra một chút sát khí làm người nghẹt thở. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước biển lẫn lộn vào nhau, mãnh liệt khiến người ta gần như buồn nôn, giờ khắc này một mảnh vết máu hoa lệ lan tràn trên tàu đánh bạc trước mắt, vô số sát thủ xã hội đen mặc tây trang đen, đều bị cắt cổ, thi thể chất đống dày đặc trên boong thuyền, vết máu tươi giống như mạng nhện đan xen nhau khuếch tán ra. Cảnh tượng giống như một mảnh địa ngục giữa trần gian. "Cộp, cộp, cộp." Giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, đặc biệt dễ nghe, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội…
Chương 4: Công tử bột phế vật bị bắt nạt? (3)
Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy DỗTác giả: Cố Tây DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrăng lạnh như nước, ánh trăng lành lạnh mang theo chút mát mẻ. Biển cả rộng lớn vô ngần, giữa những con sóng cuộn sâu, bọt nước lăn tăn, một chiếc du thuyền to lớn đặc biệt hoa lệ. Đêm đen nhánh chậm rãi lộ ra hơi thở lạnh lẽo, xung quanh biển hoàn toàn yên tĩnh, trên du thuyền vốn nên náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức quỷ dị. Yên tĩnh không giống thường ngày giống như bàn tay lớn vô hình, gắt gao nắm cổ người, lộ ra một chút sát khí làm người nghẹt thở. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước biển lẫn lộn vào nhau, mãnh liệt khiến người ta gần như buồn nôn, giờ khắc này một mảnh vết máu hoa lệ lan tràn trên tàu đánh bạc trước mắt, vô số sát thủ xã hội đen mặc tây trang đen, đều bị cắt cổ, thi thể chất đống dày đặc trên boong thuyền, vết máu tươi giống như mạng nhện đan xen nhau khuếch tán ra. Cảnh tượng giống như một mảnh địa ngục giữa trần gian. "Cộp, cộp, cộp." Giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, đặc biệt dễ nghe, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội… "Không muốn chết thì đứng dậy chiến đấu, lại không tiếc cầu xin tôi, xem ra ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cậu cũng không có." Giọng trầm thấp dễ nghe truyền đến, lạnh như băng không có bất kỳ tâm tình gì, mà đối với Thiên Lạc giờ phút này mà nói, lại là phán quyết cuối cùng.Vô lực buông lỏng tay ra, Thiên Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông nhanh chân rời khỏi.Lúc này, Kỷ Uy bị hành động của Thiên Lạc doạ cho một tầng mồ hôi lạnh.Thấy người đàn ông đi xa, Kỷ Uy cắn răng phẫn hận, giơ một chân lên đạp mạnh vào ngực Thiên Lạc."Đồ đáng chết! Mày muốn chết cũng đừng kéo đại gia tao theo!" Rất rõ ràng người đàn ông rất đáng sợ, hầu như mỗi đòn mạnh mẽ của Kỷ Uy đều dùng toàn lực.Trừng lớn hai mắt đau khổ, cơ thể Thiên Lạc co giật một hồi, sau đó yên lặng không còn hô hấp."Tiên sư nó, hù chết ông đây, lên hết cho tao, đánh chết cái thằng khốn không muốn sống này!" Gắt một cái, Kỷ Uy như để che giấu nỗi khiếp đảm trong lòng mình, lớn tiếng quát với mấy tên nam sinh bên cạnh mình, không chú ý tới lúc này Thiên Lạc đã không còn hô hấp.Mấy tên nam sinh kia vốn c*̃ng bị Thiên Lạc doạ, nghe nói vậy liền phục hồi tinh thần, sau đó hùng hổ đi về phía Thiên Lạc ngã xuống."Lại dám cầu cứu người khác, mày muốn chết!" Nói ra một câu hung dữ, một tên cơ bắp lực lưỡng trong đó đạp một cái lên người Thiên Lạc.Nhưng trong nháy mắt, cơ thể Thiên Lạc bỗng nhiên run rẩy một chút, sau đó hai mắt đột nhiên mở ra, một vệt sáng quỷ dị lóe qua nơi đáy mắt.Vươn tay ra, Thiên Lạc vốn không hề có sức chống cự, lại bắt được chân của tên đó, sau đó mạnh mẽ kéo về phía mình.Nhất thời mất đi trọng tâm, tên đó thốt lên một tiếng kinh ngạc, ngã ngửa xuống đất.Mọi người đều bị biến cố trước mắt làm cho kinh sợ, mắt thấy Thiên Lạc từ từ bò khỏi mặt đất.Không ngừng thở hổn hển, vẻ nhu nhược và nhát gan trong mắt Thiên Lạc lúc này đều bị sát ý khát máu thay thế.Cả người cũng toả ra mùi chết chóc như dã thú, do một tia u hồn nhập vào trong cơ thể đã chết đi này, hiện tại đã là Thiên Lạc - quân nhân kiên cường của thế kỷ hai mươi mốt, mà không còn là người nhu nhược nhát gan kia nữa.Đưa tay nắm lại, Thiên Lạc nhìn cánh tay gầy yếu này, đuôi lông mày không khỏi nhẹ nhàng nhấc lên.Cơ thể trước mắt này gầy yếu đến mức không thể đỡ nổi một đòn, nhất định không phải là của cô.Vô số ký ức không thuộc về mình tràn vào trong đầu, Thiên Lạc giật giật môi khô khốc, chậm rãi đọc tên chủ nhân của cơ thể này."Thiên Lạc.... Cũng là tên như thế..." Giọng nói vô cùng non nớt, Thiên Lạc nhìn cánh tay đầy vết bầm của mình, bỗng nhiên cong một nụ cười lên.Trời cao đối với cô không tệ, sau khi chết lại cho cô một cơ hội sống lại!Đồng thời, cô cảm giác được sau khi linh hồn mạnh mẽ của mình bước vào cơ thể này, trong cơ thể suy nhược này dường như tràn ngập một loại sức mạnh đặc biệt nào đó.Đã như vậy, Thiên Lạc cô đây chính là muốn lại sáng tạo kỳ tích một lần nữa, lại sống vui vẻ sung sướng một lần nữa!Chỉ có điều, nếu đã dùng cơ thể này, thì phải tiếp nhận tất cả những gì thuộc về cơ thể này, những người thương yêu cô, cô lấy mạng bảo vệ, mà người bắt nạt sỉ nhục cô, thì chỉ có một con đường chết.Ngẩng đầu lên, Thiên Lạc nhìn mọi người bị hành động lúc nãy của mình làm cho kinh sợ, chậm rãi nắm chặt nắm đấm.Chủ nhân của cơ thể này, trước kia nợ máu, thì là không thể không báo thù.Nhìn biểu cảm lạnh lẽo khó lường của Thiên Lạc, trong lòng Kỷ Uy không chỉ cả kinh, sau đó liền phẫn nộ quát về phía mấy tên nam sinh to cao kia︰ "Còn chờ cái gì! Đánh nó cho tao!"
"Không muốn chết thì đứng dậy chiến đấu, lại không tiếc cầu xin tôi, xem ra ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cậu cũng không có." Giọng trầm thấp dễ nghe truyền đến, lạnh như băng không có bất kỳ tâm tình gì, mà đối với Thiên Lạc giờ phút này mà nói, lại là phán quyết cuối cùng.
Vô lực buông lỏng tay ra, Thiên Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông nhanh chân rời khỏi.
Lúc này, Kỷ Uy bị hành động của Thiên Lạc doạ cho một tầng mồ hôi lạnh.
Thấy người đàn ông đi xa, Kỷ Uy cắn răng phẫn hận, giơ một chân lên đạp mạnh vào ngực Thiên Lạc.
"Đồ đáng chết! Mày muốn chết cũng đừng kéo đại gia tao theo!" Rất rõ ràng người đàn ông rất đáng sợ, hầu như mỗi đòn mạnh mẽ của Kỷ Uy đều dùng toàn lực.
Trừng lớn hai mắt đau khổ, cơ thể Thiên Lạc co giật một hồi, sau đó yên lặng không còn hô hấp.
"Tiên sư nó, hù chết ông đây, lên hết cho tao, đánh chết cái thằng khốn không muốn sống này!" Gắt một cái, Kỷ Uy như để che giấu nỗi khiếp đảm trong lòng mình, lớn tiếng quát với mấy tên nam sinh bên cạnh mình, không chú ý tới lúc này Thiên Lạc đã không còn hô hấp.
Mấy tên nam sinh kia vốn c*̃ng bị Thiên Lạc doạ, nghe nói vậy liền phục hồi tinh thần, sau đó hùng hổ đi về phía Thiên Lạc ngã xuống.
"Lại dám cầu cứu người khác, mày muốn chết!" Nói ra một câu hung dữ, một tên cơ bắp lực lưỡng trong đó đạp một cái lên người Thiên Lạc.
Nhưng trong nháy mắt, cơ thể Thiên Lạc bỗng nhiên run rẩy một chút, sau đó hai mắt đột nhiên mở ra, một vệt sáng quỷ dị lóe qua nơi đáy mắt.
Vươn tay ra, Thiên Lạc vốn không hề có sức chống cự, lại bắt được chân của tên đó, sau đó mạnh mẽ kéo về phía mình.
Nhất thời mất đi trọng tâm, tên đó thốt lên một tiếng kinh ngạc, ngã ngửa xuống đất.
Mọi người đều bị biến cố trước mắt làm cho kinh sợ, mắt thấy Thiên Lạc từ từ bò khỏi mặt đất.
Không ngừng thở hổn hển, vẻ nhu nhược và nhát gan trong mắt Thiên Lạc lúc này đều bị sát ý khát máu thay thế.
Cả người cũng toả ra mùi chết chóc như dã thú, do một tia u hồn nhập vào trong cơ thể đã chết đi này, hiện tại đã là Thiên Lạc - quân nhân kiên cường của thế kỷ hai mươi mốt, mà không còn là người nhu nhược nhát gan kia nữa.
Đưa tay nắm lại, Thiên Lạc nhìn cánh tay gầy yếu này, đuôi lông mày không khỏi nhẹ nhàng nhấc lên.
Cơ thể trước mắt này gầy yếu đến mức không thể đỡ nổi một đòn, nhất định không phải là của cô.
Vô số ký ức không thuộc về mình tràn vào trong đầu, Thiên Lạc giật giật môi khô khốc, chậm rãi đọc tên chủ nhân của cơ thể này.
"Thiên Lạc.... Cũng là tên như thế..." Giọng nói vô cùng non nớt, Thiên Lạc nhìn cánh tay đầy vết bầm của mình, bỗng nhiên cong một nụ cười lên.
Trời cao đối với cô không tệ, sau khi chết lại cho cô một cơ hội sống lại!
Đồng thời, cô cảm giác được sau khi linh hồn mạnh mẽ của mình bước vào cơ thể này, trong cơ thể suy nhược này dường như tràn ngập một loại sức mạnh đặc biệt nào đó.
Đã như vậy, Thiên Lạc cô đây chính là muốn lại sáng tạo kỳ tích một lần nữa, lại sống vui vẻ sung sướng một lần nữa!
Chỉ có điều, nếu đã dùng cơ thể này, thì phải tiếp nhận tất cả những gì thuộc về cơ thể này, những người thương yêu cô, cô lấy mạng bảo vệ, mà người bắt nạt sỉ nhục cô, thì chỉ có một con đường chết.
Ngẩng đầu lên, Thiên Lạc nhìn mọi người bị hành động lúc nãy của mình làm cho kinh sợ, chậm rãi nắm chặt nắm đấm.
Chủ nhân của cơ thể này, trước kia nợ máu, thì là không thể không báo thù.
Nhìn biểu cảm lạnh lẽo khó lường của Thiên Lạc, trong lòng Kỷ Uy không chỉ cả kinh, sau đó liền phẫn nộ quát về phía mấy tên nam sinh to cao kia︰ "Còn chờ cái gì! Đánh nó cho tao!"
Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy DỗTác giả: Cố Tây DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrăng lạnh như nước, ánh trăng lành lạnh mang theo chút mát mẻ. Biển cả rộng lớn vô ngần, giữa những con sóng cuộn sâu, bọt nước lăn tăn, một chiếc du thuyền to lớn đặc biệt hoa lệ. Đêm đen nhánh chậm rãi lộ ra hơi thở lạnh lẽo, xung quanh biển hoàn toàn yên tĩnh, trên du thuyền vốn nên náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức quỷ dị. Yên tĩnh không giống thường ngày giống như bàn tay lớn vô hình, gắt gao nắm cổ người, lộ ra một chút sát khí làm người nghẹt thở. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước biển lẫn lộn vào nhau, mãnh liệt khiến người ta gần như buồn nôn, giờ khắc này một mảnh vết máu hoa lệ lan tràn trên tàu đánh bạc trước mắt, vô số sát thủ xã hội đen mặc tây trang đen, đều bị cắt cổ, thi thể chất đống dày đặc trên boong thuyền, vết máu tươi giống như mạng nhện đan xen nhau khuếch tán ra. Cảnh tượng giống như một mảnh địa ngục giữa trần gian. "Cộp, cộp, cộp." Giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, đặc biệt dễ nghe, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội… "Không muốn chết thì đứng dậy chiến đấu, lại không tiếc cầu xin tôi, xem ra ngay cả tôn nghiêm cơ bản nhất cậu cũng không có." Giọng trầm thấp dễ nghe truyền đến, lạnh như băng không có bất kỳ tâm tình gì, mà đối với Thiên Lạc giờ phút này mà nói, lại là phán quyết cuối cùng.Vô lực buông lỏng tay ra, Thiên Lạc chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông nhanh chân rời khỏi.Lúc này, Kỷ Uy bị hành động của Thiên Lạc doạ cho một tầng mồ hôi lạnh.Thấy người đàn ông đi xa, Kỷ Uy cắn răng phẫn hận, giơ một chân lên đạp mạnh vào ngực Thiên Lạc."Đồ đáng chết! Mày muốn chết cũng đừng kéo đại gia tao theo!" Rất rõ ràng người đàn ông rất đáng sợ, hầu như mỗi đòn mạnh mẽ của Kỷ Uy đều dùng toàn lực.Trừng lớn hai mắt đau khổ, cơ thể Thiên Lạc co giật một hồi, sau đó yên lặng không còn hô hấp."Tiên sư nó, hù chết ông đây, lên hết cho tao, đánh chết cái thằng khốn không muốn sống này!" Gắt một cái, Kỷ Uy như để che giấu nỗi khiếp đảm trong lòng mình, lớn tiếng quát với mấy tên nam sinh bên cạnh mình, không chú ý tới lúc này Thiên Lạc đã không còn hô hấp.Mấy tên nam sinh kia vốn c*̃ng bị Thiên Lạc doạ, nghe nói vậy liền phục hồi tinh thần, sau đó hùng hổ đi về phía Thiên Lạc ngã xuống."Lại dám cầu cứu người khác, mày muốn chết!" Nói ra một câu hung dữ, một tên cơ bắp lực lưỡng trong đó đạp một cái lên người Thiên Lạc.Nhưng trong nháy mắt, cơ thể Thiên Lạc bỗng nhiên run rẩy một chút, sau đó hai mắt đột nhiên mở ra, một vệt sáng quỷ dị lóe qua nơi đáy mắt.Vươn tay ra, Thiên Lạc vốn không hề có sức chống cự, lại bắt được chân của tên đó, sau đó mạnh mẽ kéo về phía mình.Nhất thời mất đi trọng tâm, tên đó thốt lên một tiếng kinh ngạc, ngã ngửa xuống đất.Mọi người đều bị biến cố trước mắt làm cho kinh sợ, mắt thấy Thiên Lạc từ từ bò khỏi mặt đất.Không ngừng thở hổn hển, vẻ nhu nhược và nhát gan trong mắt Thiên Lạc lúc này đều bị sát ý khát máu thay thế.Cả người cũng toả ra mùi chết chóc như dã thú, do một tia u hồn nhập vào trong cơ thể đã chết đi này, hiện tại đã là Thiên Lạc - quân nhân kiên cường của thế kỷ hai mươi mốt, mà không còn là người nhu nhược nhát gan kia nữa.Đưa tay nắm lại, Thiên Lạc nhìn cánh tay gầy yếu này, đuôi lông mày không khỏi nhẹ nhàng nhấc lên.Cơ thể trước mắt này gầy yếu đến mức không thể đỡ nổi một đòn, nhất định không phải là của cô.Vô số ký ức không thuộc về mình tràn vào trong đầu, Thiên Lạc giật giật môi khô khốc, chậm rãi đọc tên chủ nhân của cơ thể này."Thiên Lạc.... Cũng là tên như thế..." Giọng nói vô cùng non nớt, Thiên Lạc nhìn cánh tay đầy vết bầm của mình, bỗng nhiên cong một nụ cười lên.Trời cao đối với cô không tệ, sau khi chết lại cho cô một cơ hội sống lại!Đồng thời, cô cảm giác được sau khi linh hồn mạnh mẽ của mình bước vào cơ thể này, trong cơ thể suy nhược này dường như tràn ngập một loại sức mạnh đặc biệt nào đó.Đã như vậy, Thiên Lạc cô đây chính là muốn lại sáng tạo kỳ tích một lần nữa, lại sống vui vẻ sung sướng một lần nữa!Chỉ có điều, nếu đã dùng cơ thể này, thì phải tiếp nhận tất cả những gì thuộc về cơ thể này, những người thương yêu cô, cô lấy mạng bảo vệ, mà người bắt nạt sỉ nhục cô, thì chỉ có một con đường chết.Ngẩng đầu lên, Thiên Lạc nhìn mọi người bị hành động lúc nãy của mình làm cho kinh sợ, chậm rãi nắm chặt nắm đấm.Chủ nhân của cơ thể này, trước kia nợ máu, thì là không thể không báo thù.Nhìn biểu cảm lạnh lẽo khó lường của Thiên Lạc, trong lòng Kỷ Uy không chỉ cả kinh, sau đó liền phẫn nộ quát về phía mấy tên nam sinh to cao kia︰ "Còn chờ cái gì! Đánh nó cho tao!"