Tác giả:

Trăng lạnh như nước, ánh trăng lành lạnh mang theo chút mát mẻ. Biển cả rộng lớn vô ngần, giữa những con sóng cuộn sâu, bọt nước lăn tăn, một chiếc du thuyền to lớn đặc biệt hoa lệ. Đêm đen nhánh chậm rãi lộ ra hơi thở  lạnh lẽo, xung quanh biển hoàn toàn yên tĩnh, trên du thuyền vốn nên náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức quỷ dị. Yên tĩnh không giống thường ngày giống như bàn tay lớn vô hình, gắt gao nắm cổ người, lộ ra một chút sát khí làm người nghẹt thở. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước biển lẫn lộn vào nhau, mãnh liệt khiến người ta gần như buồn nôn, giờ khắc này một mảnh vết máu hoa lệ lan tràn trên tàu đánh bạc trước mắt, vô số sát thủ xã hội đen mặc tây trang đen, đều bị cắt cổ, thi thể chất đống dày đặc trên boong thuyền, vết máu tươi giống như mạng nhện đan xen nhau khuếch tán ra. Cảnh tượng giống như một mảnh địa ngục giữa trần gian. "Cộp, cộp, cộp." Giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, đặc biệt dễ nghe, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội…

Chương 8: Dựa vào chính thực lực của mình 2

Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy DỗTác giả: Cố Tây DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrăng lạnh như nước, ánh trăng lành lạnh mang theo chút mát mẻ. Biển cả rộng lớn vô ngần, giữa những con sóng cuộn sâu, bọt nước lăn tăn, một chiếc du thuyền to lớn đặc biệt hoa lệ. Đêm đen nhánh chậm rãi lộ ra hơi thở  lạnh lẽo, xung quanh biển hoàn toàn yên tĩnh, trên du thuyền vốn nên náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức quỷ dị. Yên tĩnh không giống thường ngày giống như bàn tay lớn vô hình, gắt gao nắm cổ người, lộ ra một chút sát khí làm người nghẹt thở. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước biển lẫn lộn vào nhau, mãnh liệt khiến người ta gần như buồn nôn, giờ khắc này một mảnh vết máu hoa lệ lan tràn trên tàu đánh bạc trước mắt, vô số sát thủ xã hội đen mặc tây trang đen, đều bị cắt cổ, thi thể chất đống dày đặc trên boong thuyền, vết máu tươi giống như mạng nhện đan xen nhau khuếch tán ra. Cảnh tượng giống như một mảnh địa ngục giữa trần gian. "Cộp, cộp, cộp." Giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, đặc biệt dễ nghe, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội… "Được rồi."Lúc này, Thiên Trạch Huân vẫn luôn trong trạng thái yên lặng bỗng nhiên đứng dậy từ ghế sa lông, một đôi mắt đẹp đẽ như ngọc thạch chậm rãi nheo lại nhìn Thiên Lạc.Ánh mắt sắc bén, lúc này Thiên Trạch Huân giống như muốn nhìn thấu Thiên Lạc.Trong lòng bồn chồn, Thiên Trạch Huân chỉ cảm thấy không đúng chỗ nào.Rõ ràng bộ dạng đúng, nhưng bản lĩnh và tính cách của Thiên Lạc bây giờ lại hoàn toàn như biến thành người khác.Tuy rằng trước đây Thiên Lạc c*̃ng rất ác độc, thế nhưng tuyệt đối không có thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình như thế. Vừa rồi, lúc cô ra tay ánh mắt dày đặc sát ý mà cậu ta chưa từng gặp qua.Ánh mắt kia như dã thú bị nhốt chặt ở sâu trong bóng tối, mang theo khát máu lạnh lẽo muốn diệt sạch tất cả.Chậm rãi híp híp mắt, lúc này trong lòng Thiên Trạch Huân không chắc chắn."Quấy rầy anh trai nghỉ ngơi, thực sự là xin lỗi." Thiên Trạch Huân chỉ nhìn Thiên Lạc một lúc, bỗng nhiên liền cúi người xuống, nhàn nhạt nói một tiếng."Huân, anh..." Ngoại trừ Thiên Lạc vẫn mang bộ dạng bình tĩnh, những người còn lại trong phòng đều không thể tin nổi, trợn to mắt.Có thể làm cho Thiên Trạch Huân lộ ra tư thái cung kính như thế, trong trường này, ngoại trừ hiệu trưởng và người bí ẩn kia ra, thì Thiên Lạc là người đầu tiên.Tuy rằng bây giờ nhìn Thiên Lạc như không giống trước kia, nhưng c*̃ng không đến nỗi làm Thiên Trạch Huân ngông nghênh lẫm liệt lộ ra bộ dạng cung kính như thế?Giơ tay ra hiệu người phía sau im lặng, Thiên Trạch Huân đột nhiên ngẩng mặt lên, mỉm cười nói với Thiên Lạc, "đại hội gia tộc vào nửa tháng sau hi vọng anh trai có thể tới đúng giờ, tôi nghĩ đến lúc đó ông nội và cha nhìn thấy sự thay đổi của anh, nhất định sẽ rất vui mừng."Đại hội gia tộc? Nghe vậy, trong mắt Thiên Lạc lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.Hàng năm vào ngày đặc biệt, Thiên gia đều sẽ chuẩn bị đại hội gia tộc, đến lúc đó tất cả người Thiên gia đều sẽ hội tụ ở nhà chính của Thiên gia.Mà trước đây Thiên Lạc ghét đại hội gia tộc nhất, bởi vì đại hội gia tộc hàng năm, đều là ngày cô nhận hết khuất nhục và cười nhạo!Những người Thiên gia tự cho mình là tài giỏi kia, sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo cô, làm cháu đích tôn của Thiên gia, nắm giữ xuất thân hiển hách như thế, nhưng lại là phế vật không có được một tia hồn lực, chỉ biết ỷ vào thế lực gia tộc, hoành hành bá đạo khắp nơi.Nếu không phải là tộc trưởng Thiên Dư Phong của Thiên gia cực kỳ cưng chiều cô, thì với bản lĩnh gây rắc rối của Thiên Lạc, sợ là sớm đã bị trục xuất khỏi Thiên gia.Nhớ tới Thiên Dư Phong, ánh mắt Thiên Lạc mềm mại rất nhiều, gật gù, "Biết rồi.""Vậy tôi rời đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt."Thiên Trạch Huân nói xong, liền xoay người đi ra ngoài phòng.Mấy tên muốn dạy dỗ Thiên Lạc kia thấy Thiên Trạch Huân rời đi, c*̃ng chỉ có thể bất đắc dĩ cắn răng, rời khỏi theo.Đoàn người Thiên Trạch Huân rời khỏi, cuối cùng thế giới yên tĩnh trở lại.Xoa xoa huyệt Thái Dương, Thiên Lạc nhìn đồng hồ treo tường một chút.Lúc này, đã tám giờ tối.Có chút đói bụng, Thiên Lạc sờ sờ túi áo, phát hiện trong túi quần có một bình đồ ăn lỏng.Đồ ăn lỏng là phát minh mới của thế kỷ này, chỉ cần uống một bình, liền có thể bổ sung năng lượng cần thiết trong một ngày, không cần ăn cơm.Nhưng Thiên Lạc không thích đồ ăn lỏng, cô cảm thấy đói bụng liền muốn ăn cơm, ăn cơm đường hoàng, huống hồ, từ trước đến giờ cô rất khắt khe đối với đồ ăn."Nhớ xung quanh đây có quán cơm ăn rất ngon..." Vuốt cằm tự lẩm bẩm, Thiên Lạc liền bước chân ra ngoài.Nửa giờ sau, ở nhà hàng Minh Hiên.Một nhà hàng kiểu Trung Quốc gần học viện Huyễn Vũ, cửa hàng không lớn, chuyện làm ăn cũng không tệ lắm.Hoàn cảnh tao nhã sạch sẽ, toàn bộ phòng ăn đều mang mùi vị cổ kính, ánh đèn mờ nhạt có loại ấm áp ám muội.

"Được rồi."Lúc này, Thiên Trạch Huân vẫn luôn trong trạng thái yên lặng bỗng nhiên đứng dậy từ ghế sa lông, một đôi mắt đẹp đẽ như ngọc thạch chậm rãi nheo lại nhìn Thiên Lạc.

Ánh mắt sắc bén, lúc này Thiên Trạch Huân giống như muốn nhìn thấu Thiên Lạc.

Trong lòng bồn chồn, Thiên Trạch Huân chỉ cảm thấy không đúng chỗ nào.

Rõ ràng bộ dạng đúng, nhưng bản lĩnh và tính cách của Thiên Lạc bây giờ lại hoàn toàn như biến thành người khác.

Tuy rằng trước đây Thiên Lạc c*̃ng rất ác độc, thế nhưng tuyệt đối không có thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình như thế. Vừa rồi, lúc cô ra tay ánh mắt dày đặc sát ý mà cậu ta chưa từng gặp qua.

Ánh mắt kia như dã thú bị nhốt chặt ở sâu trong bóng tối, mang theo khát máu lạnh lẽo muốn diệt sạch tất cả.

Chậm rãi híp híp mắt, lúc này trong lòng Thiên Trạch Huân không chắc chắn.

"Quấy rầy anh trai nghỉ ngơi, thực sự là xin lỗi." Thiên Trạch Huân chỉ nhìn Thiên Lạc một lúc, bỗng nhiên liền cúi người xuống, nhàn nhạt nói một tiếng.

"Huân, anh..." Ngoại trừ Thiên Lạc vẫn mang bộ dạng bình tĩnh, những người còn lại trong phòng đều không thể tin nổi, trợn to mắt.

Có thể làm cho Thiên Trạch Huân lộ ra tư thái cung kính như thế, trong trường này, ngoại trừ hiệu trưởng và người bí ẩn kia ra, thì Thiên Lạc là người đầu tiên.

Tuy rằng bây giờ nhìn Thiên Lạc như không giống trước kia, nhưng c*̃ng không đến nỗi làm Thiên Trạch Huân ngông nghênh lẫm liệt lộ ra bộ dạng cung kính như thế?

Giơ tay ra hiệu người phía sau im lặng, Thiên Trạch Huân đột nhiên ngẩng mặt lên, mỉm cười nói với Thiên Lạc, "đại hội gia tộc vào nửa tháng sau hi vọng anh trai có thể tới đúng giờ, tôi nghĩ đến lúc đó ông nội và cha nhìn thấy sự thay đổi của anh, nhất định sẽ rất vui mừng."

Đại hội gia tộc? Nghe vậy, trong mắt Thiên Lạc lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.

Hàng năm vào ngày đặc biệt, Thiên gia đều sẽ chuẩn bị đại hội gia tộc, đến lúc đó tất cả người Thiên gia đều sẽ hội tụ ở nhà chính của Thiên gia.

Mà trước đây Thiên Lạc ghét đại hội gia tộc nhất, bởi vì đại hội gia tộc hàng năm, đều là ngày cô nhận hết khuất nhục và cười nhạo!

Những người Thiên gia tự cho mình là tài giỏi kia, sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo cô, làm cháu đích tôn của Thiên gia, nắm giữ xuất thân hiển hách như thế, nhưng lại là phế vật không có được một tia hồn lực, chỉ biết ỷ vào thế lực gia tộc, hoành hành bá đạo khắp nơi.

Nếu không phải là tộc trưởng Thiên Dư Phong của Thiên gia cực kỳ cưng chiều cô, thì với bản lĩnh gây rắc rối của Thiên Lạc, sợ là sớm đã bị trục xuất khỏi Thiên gia.

Nhớ tới Thiên Dư Phong, ánh mắt Thiên Lạc mềm mại rất nhiều, gật gù, "Biết rồi."

"Vậy tôi rời đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt."Thiên Trạch Huân nói xong, liền xoay người đi ra ngoài phòng.

Mấy tên muốn dạy dỗ Thiên Lạc kia thấy Thiên Trạch Huân rời đi, c*̃ng chỉ có thể bất đắc dĩ cắn răng, rời khỏi theo.

Đoàn người Thiên Trạch Huân rời khỏi, cuối cùng thế giới yên tĩnh trở lại.

Xoa xoa huyệt Thái Dương, Thiên Lạc nhìn đồng hồ treo tường một chút.

Lúc này, đã tám giờ tối.

Có chút đói bụng, Thiên Lạc sờ sờ túi áo, phát hiện trong túi quần có một bình đồ ăn lỏng.

Đồ ăn lỏng là phát minh mới của thế kỷ này, chỉ cần uống một bình, liền có thể bổ sung năng lượng cần thiết trong một ngày, không cần ăn cơm.

Nhưng Thiên Lạc không thích đồ ăn lỏng, cô cảm thấy đói bụng liền muốn ăn cơm, ăn cơm đường hoàng, huống hồ, từ trước đến giờ cô rất khắt khe đối với đồ ăn.

"Nhớ xung quanh đây có quán cơm ăn rất ngon..." Vuốt cằm tự lẩm bẩm, Thiên Lạc liền bước chân ra ngoài.

Nửa giờ sau, ở nhà hàng Minh Hiên.

Một nhà hàng kiểu Trung Quốc gần học viện Huyễn Vũ, cửa hàng không lớn, chuyện làm ăn cũng không tệ lắm.

Hoàn cảnh tao nhã sạch sẽ, toàn bộ phòng ăn đều mang mùi vị cổ kính, ánh đèn mờ nhạt có loại ấm áp ám muội.

Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy DỗTác giả: Cố Tây DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrăng lạnh như nước, ánh trăng lành lạnh mang theo chút mát mẻ. Biển cả rộng lớn vô ngần, giữa những con sóng cuộn sâu, bọt nước lăn tăn, một chiếc du thuyền to lớn đặc biệt hoa lệ. Đêm đen nhánh chậm rãi lộ ra hơi thở  lạnh lẽo, xung quanh biển hoàn toàn yên tĩnh, trên du thuyền vốn nên náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức quỷ dị. Yên tĩnh không giống thường ngày giống như bàn tay lớn vô hình, gắt gao nắm cổ người, lộ ra một chút sát khí làm người nghẹt thở. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước biển lẫn lộn vào nhau, mãnh liệt khiến người ta gần như buồn nôn, giờ khắc này một mảnh vết máu hoa lệ lan tràn trên tàu đánh bạc trước mắt, vô số sát thủ xã hội đen mặc tây trang đen, đều bị cắt cổ, thi thể chất đống dày đặc trên boong thuyền, vết máu tươi giống như mạng nhện đan xen nhau khuếch tán ra. Cảnh tượng giống như một mảnh địa ngục giữa trần gian. "Cộp, cộp, cộp." Giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, đặc biệt dễ nghe, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội… "Được rồi."Lúc này, Thiên Trạch Huân vẫn luôn trong trạng thái yên lặng bỗng nhiên đứng dậy từ ghế sa lông, một đôi mắt đẹp đẽ như ngọc thạch chậm rãi nheo lại nhìn Thiên Lạc.Ánh mắt sắc bén, lúc này Thiên Trạch Huân giống như muốn nhìn thấu Thiên Lạc.Trong lòng bồn chồn, Thiên Trạch Huân chỉ cảm thấy không đúng chỗ nào.Rõ ràng bộ dạng đúng, nhưng bản lĩnh và tính cách của Thiên Lạc bây giờ lại hoàn toàn như biến thành người khác.Tuy rằng trước đây Thiên Lạc c*̃ng rất ác độc, thế nhưng tuyệt đối không có thủ đoạn tàn nhẫn tuyệt tình như thế. Vừa rồi, lúc cô ra tay ánh mắt dày đặc sát ý mà cậu ta chưa từng gặp qua.Ánh mắt kia như dã thú bị nhốt chặt ở sâu trong bóng tối, mang theo khát máu lạnh lẽo muốn diệt sạch tất cả.Chậm rãi híp híp mắt, lúc này trong lòng Thiên Trạch Huân không chắc chắn."Quấy rầy anh trai nghỉ ngơi, thực sự là xin lỗi." Thiên Trạch Huân chỉ nhìn Thiên Lạc một lúc, bỗng nhiên liền cúi người xuống, nhàn nhạt nói một tiếng."Huân, anh..." Ngoại trừ Thiên Lạc vẫn mang bộ dạng bình tĩnh, những người còn lại trong phòng đều không thể tin nổi, trợn to mắt.Có thể làm cho Thiên Trạch Huân lộ ra tư thái cung kính như thế, trong trường này, ngoại trừ hiệu trưởng và người bí ẩn kia ra, thì Thiên Lạc là người đầu tiên.Tuy rằng bây giờ nhìn Thiên Lạc như không giống trước kia, nhưng c*̃ng không đến nỗi làm Thiên Trạch Huân ngông nghênh lẫm liệt lộ ra bộ dạng cung kính như thế?Giơ tay ra hiệu người phía sau im lặng, Thiên Trạch Huân đột nhiên ngẩng mặt lên, mỉm cười nói với Thiên Lạc, "đại hội gia tộc vào nửa tháng sau hi vọng anh trai có thể tới đúng giờ, tôi nghĩ đến lúc đó ông nội và cha nhìn thấy sự thay đổi của anh, nhất định sẽ rất vui mừng."Đại hội gia tộc? Nghe vậy, trong mắt Thiên Lạc lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.Hàng năm vào ngày đặc biệt, Thiên gia đều sẽ chuẩn bị đại hội gia tộc, đến lúc đó tất cả người Thiên gia đều sẽ hội tụ ở nhà chính của Thiên gia.Mà trước đây Thiên Lạc ghét đại hội gia tộc nhất, bởi vì đại hội gia tộc hàng năm, đều là ngày cô nhận hết khuất nhục và cười nhạo!Những người Thiên gia tự cho mình là tài giỏi kia, sẽ không bỏ qua cơ hội cười nhạo cô, làm cháu đích tôn của Thiên gia, nắm giữ xuất thân hiển hách như thế, nhưng lại là phế vật không có được một tia hồn lực, chỉ biết ỷ vào thế lực gia tộc, hoành hành bá đạo khắp nơi.Nếu không phải là tộc trưởng Thiên Dư Phong của Thiên gia cực kỳ cưng chiều cô, thì với bản lĩnh gây rắc rối của Thiên Lạc, sợ là sớm đã bị trục xuất khỏi Thiên gia.Nhớ tới Thiên Dư Phong, ánh mắt Thiên Lạc mềm mại rất nhiều, gật gù, "Biết rồi.""Vậy tôi rời đi trước, anh nghỉ ngơi cho tốt."Thiên Trạch Huân nói xong, liền xoay người đi ra ngoài phòng.Mấy tên muốn dạy dỗ Thiên Lạc kia thấy Thiên Trạch Huân rời đi, c*̃ng chỉ có thể bất đắc dĩ cắn răng, rời khỏi theo.Đoàn người Thiên Trạch Huân rời khỏi, cuối cùng thế giới yên tĩnh trở lại.Xoa xoa huyệt Thái Dương, Thiên Lạc nhìn đồng hồ treo tường một chút.Lúc này, đã tám giờ tối.Có chút đói bụng, Thiên Lạc sờ sờ túi áo, phát hiện trong túi quần có một bình đồ ăn lỏng.Đồ ăn lỏng là phát minh mới của thế kỷ này, chỉ cần uống một bình, liền có thể bổ sung năng lượng cần thiết trong một ngày, không cần ăn cơm.Nhưng Thiên Lạc không thích đồ ăn lỏng, cô cảm thấy đói bụng liền muốn ăn cơm, ăn cơm đường hoàng, huống hồ, từ trước đến giờ cô rất khắt khe đối với đồ ăn."Nhớ xung quanh đây có quán cơm ăn rất ngon..." Vuốt cằm tự lẩm bẩm, Thiên Lạc liền bước chân ra ngoài.Nửa giờ sau, ở nhà hàng Minh Hiên.Một nhà hàng kiểu Trung Quốc gần học viện Huyễn Vũ, cửa hàng không lớn, chuyện làm ăn cũng không tệ lắm.Hoàn cảnh tao nhã sạch sẽ, toàn bộ phòng ăn đều mang mùi vị cổ kính, ánh đèn mờ nhạt có loại ấm áp ám muội.

Chương 8: Dựa vào chính thực lực của mình 2