Tác giả:

Trăng lạnh như nước, ánh trăng lành lạnh mang theo chút mát mẻ. Biển cả rộng lớn vô ngần, giữa những con sóng cuộn sâu, bọt nước lăn tăn, một chiếc du thuyền to lớn đặc biệt hoa lệ. Đêm đen nhánh chậm rãi lộ ra hơi thở  lạnh lẽo, xung quanh biển hoàn toàn yên tĩnh, trên du thuyền vốn nên náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức quỷ dị. Yên tĩnh không giống thường ngày giống như bàn tay lớn vô hình, gắt gao nắm cổ người, lộ ra một chút sát khí làm người nghẹt thở. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước biển lẫn lộn vào nhau, mãnh liệt khiến người ta gần như buồn nôn, giờ khắc này một mảnh vết máu hoa lệ lan tràn trên tàu đánh bạc trước mắt, vô số sát thủ xã hội đen mặc tây trang đen, đều bị cắt cổ, thi thể chất đống dày đặc trên boong thuyền, vết máu tươi giống như mạng nhện đan xen nhau khuếch tán ra. Cảnh tượng giống như một mảnh địa ngục giữa trần gian. "Cộp, cộp, cộp." Giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, đặc biệt dễ nghe, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội…

Chương 203: Ngược chết Bạch Liên hoa 8

Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy DỗTác giả: Cố Tây DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrăng lạnh như nước, ánh trăng lành lạnh mang theo chút mát mẻ. Biển cả rộng lớn vô ngần, giữa những con sóng cuộn sâu, bọt nước lăn tăn, một chiếc du thuyền to lớn đặc biệt hoa lệ. Đêm đen nhánh chậm rãi lộ ra hơi thở  lạnh lẽo, xung quanh biển hoàn toàn yên tĩnh, trên du thuyền vốn nên náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức quỷ dị. Yên tĩnh không giống thường ngày giống như bàn tay lớn vô hình, gắt gao nắm cổ người, lộ ra một chút sát khí làm người nghẹt thở. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước biển lẫn lộn vào nhau, mãnh liệt khiến người ta gần như buồn nôn, giờ khắc này một mảnh vết máu hoa lệ lan tràn trên tàu đánh bạc trước mắt, vô số sát thủ xã hội đen mặc tây trang đen, đều bị cắt cổ, thi thể chất đống dày đặc trên boong thuyền, vết máu tươi giống như mạng nhện đan xen nhau khuếch tán ra. Cảnh tượng giống như một mảnh địa ngục giữa trần gian. "Cộp, cộp, cộp." Giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, đặc biệt dễ nghe, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội… "Anh chỉ nói cho một mình em, em không thể nói với ba ba và ông nội." Nhìn Thiên Trạch Huân, Thiên Lạc nói.Xác định gật đầu, Thiên Trạch Huân liền biết trong này nhất định là có chuyện gì."Trên đảo kia có người lúc trước phong ấn kinh mạch anh, phong ấn này cực kỳ ngoan cố, anh tìm Cố thiếu tướng hỗ trợ, cũng không có cách nào loại bỏ, một khi cứng rắn loại bỏ, kinh mạch của anh sẽ phá nát, anh sẽ thật sự trở thành rác rưởi, mà muốn mở phong ấn ra dưới tình huống không phá hỏng kinh mạch, thì anh nhất định phải tìm được người lúc trước phong ấn kinh mạch của anh kia.""Anh c*̃ng là tốn công sức rất lớn, mới biết được người kia hiện đang ở trên đảo Cô Lang, anh cũng không muốn cả đời bị phong ấn, vì vậy cho dù là mạo hiểm, anh c*̃ng nhất định phải đến đảo Cô Lang, tìm người kia, mở phong ấn của anh ra."Tuy rằng không thể nói cho Thiên Trạch Huân, người phong ấn kinh mạch của cô chính là Hoàng Phủ Tú Tuyết, có điều chuyện kinh mạch cô bị phong ấn, vẫn có thể nói cho Thiên Trạch Huân."Kinh mạch anh bị phong ấn?" Thiên Trạch Huân nghĩ đến Thiên Lạc kỳ thực có thể sử dụng hồn lực, c*̃ng không khỏi cảm thấy một chút niềm vui bất ngờ, "Nói như thế, chỉ cần thuận lợi mở phong ấn ra, anh sẽ không còn là rác rưởi nữa?""Thằng nhóc thúi, nói vậy là sao, không có hồn lực anh c*̃ng không phải rác rưởi, chỉ là có hồn lực, thực lực của anh sẽ trở nên càng mạnh hơn." Nghe xong Thiên Trạch Huân, bên này Thiên Lạc trực tiếp giơ tay lên, đấm vào ngực Thiên Trạch Huân một cái.c*̃ng ý thức được mình nói sai lời, bên này Thiên Trạch Huân không khỏi cười cười, "Nếu là như vậy, em nhất định sẽ toàn lực trợ giúp đại ca, chỉ có điều, đại ca anh nên cũng biết, Vân Long Đường khó đối phó, vì vậy chuyện này không vội vàng được.""Ừm. Anh biết, vẫn là trước tiên chậm rãi điều tra đi." Thiên Lạc nói như thế, c*̃ng là hít sâu một hơi.Xem ra, cô càng phải nhanh hơn nữa, bắt đầu chuẩn bị.Mà vào lúc này, tiếng người hầu gái đẹp đẽ gõ cửa phòng c*̃ng vang lên, "Lạc thiếu gia, Trạch Huân thiếu gia, lão gia gọi hai vị thiếu gia đến nhà ăn cùng dùng cơm.""Ông nội khẳng định không thể chờ đợi được nữa muốn gặp được đại ca, chúng ta vẫn là mau mau đi thôi." Thiên Trạch Huân nói như thế, trước một bước đứng lên.c*̃ng là rất lâu không nhìn thấy Thiên Dư Phong, Thiên Lạc gật đầu, cùng Thiên Trạch Huân đi ra khỏi phòng, đi đến nhà ăn.Đến nhà ăn, Thiên Dư Phong liếc mắt liền thấy Thiên Lạc, lập tức cười không ngậm mồm vào được, "Tiểu Lạc, con có thể trở về, nghỉ nhiều ngày như vậy, cũng không biết về thăm ông nội sớm một chút!""Ông nội, không phải con trở về rồi sao." Thiên Lạc nhìn Thiên Dư Phong, lập tức đi tới bên cạnh Thiên Dư Phong, nhìn Thiên Dư Phong, trong giọng nói hơi có chút làm nũng, "Là Cố thiếu tướng thường thường tìm con hỗ trợ, con không thể làm khác, sau này nhất định sẽ về với ông nội sớm một chút.""Cố thiếu tướng trọng dụng con, cũng là chuyện tốt, chỉ có điều con cũng phải nghỉ ngơi nhiều, ông thấy con đều gầy, lần này được nghỉ, con phải ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe mạnh mới tốt." Nhìn bảo bối cháu đích tôn của mình gầy đi, Thiên lão gia đau loòng muốn hỏng rồi, lập tức đưa chiếc đũa vào trong tay Thiên Lạc, "Được rồi, mau ăn cơm."Nói như thế, Thiên Dư Phong c*̃ng là ngẩng đầu, nhìn Thiên Trạch Huân một chút, dường như có chút bất ngờ, "Quan hệ giữa hai người các con dường như là tốt hơn rất nhiều, vừa nãy ông nghe nói hai người các con nói chuyện với nhau ở trong phòng Trạch Huân sao?"

"Anh chỉ nói cho một mình em, em không thể nói với ba ba và ông nội." Nhìn Thiên Trạch Huân, Thiên Lạc nói.

Xác định gật đầu, Thiên Trạch Huân liền biết trong này nhất định là có chuyện gì.

"Trên đảo kia có người lúc trước phong ấn kinh mạch anh, phong ấn này cực kỳ ngoan cố, anh tìm Cố thiếu tướng hỗ trợ, cũng không có cách nào loại bỏ, một khi cứng rắn loại bỏ, kinh mạch của anh sẽ phá nát, anh sẽ thật sự trở thành rác rưởi, mà muốn mở phong ấn ra dưới tình huống không phá hỏng kinh mạch, thì anh nhất định phải tìm được người lúc trước phong ấn kinh mạch của anh kia."

"Anh c*̃ng là tốn công sức rất lớn, mới biết được người kia hiện đang ở trên đảo Cô Lang, anh cũng không muốn cả đời bị phong ấn, vì vậy cho dù là mạo hiểm, anh c*̃ng nhất định phải đến đảo Cô Lang, tìm người kia, mở phong ấn của anh ra."

Tuy rằng không thể nói cho Thiên Trạch Huân, người phong ấn kinh mạch của cô chính là Hoàng Phủ Tú Tuyết, có điều chuyện kinh mạch cô bị phong ấn, vẫn có thể nói cho Thiên Trạch Huân.

"Kinh mạch anh bị phong ấn?" Thiên Trạch Huân nghĩ đến Thiên Lạc kỳ thực có thể sử dụng hồn lực, c*̃ng không khỏi cảm thấy một chút niềm vui bất ngờ, "Nói như thế, chỉ cần thuận lợi mở phong ấn ra, anh sẽ không còn là rác rưởi nữa?"

"Thằng nhóc thúi, nói vậy là sao, không có hồn lực anh c*̃ng không phải rác rưởi, chỉ là có hồn lực, thực lực của anh sẽ trở nên càng mạnh hơn." Nghe xong Thiên Trạch Huân, bên này Thiên Lạc trực tiếp giơ tay lên, đấm vào ngực Thiên Trạch Huân một cái.

c*̃ng ý thức được mình nói sai lời, bên này Thiên Trạch Huân không khỏi cười cười, "Nếu là như vậy, em nhất định sẽ toàn lực trợ giúp đại ca, chỉ có điều, đại ca anh nên cũng biết, Vân Long Đường khó đối phó, vì vậy chuyện này không vội vàng được."

"Ừm. Anh biết, vẫn là trước tiên chậm rãi điều tra đi." Thiên Lạc nói như thế, c*̃ng là hít sâu một hơi.

Xem ra, cô càng phải nhanh hơn nữa, bắt đầu chuẩn bị.

Mà vào lúc này, tiếng người hầu gái đẹp đẽ gõ cửa phòng c*̃ng vang lên, "Lạc thiếu gia, Trạch Huân thiếu gia, lão gia gọi hai vị thiếu gia đến nhà ăn cùng dùng cơm."

"Ông nội khẳng định không thể chờ đợi được nữa muốn gặp được đại ca, chúng ta vẫn là mau mau đi thôi." Thiên Trạch Huân nói như thế, trước một bước đứng lên.

c*̃ng là rất lâu không nhìn thấy Thiên Dư Phong, Thiên Lạc gật đầu, cùng Thiên Trạch Huân đi ra khỏi phòng, đi đến nhà ăn.

Đến nhà ăn, Thiên Dư Phong liếc mắt liền thấy Thiên Lạc, lập tức cười không ngậm mồm vào được, "Tiểu Lạc, con có thể trở về, nghỉ nhiều ngày như vậy, cũng không biết về thăm ông nội sớm một chút!"

"Ông nội, không phải con trở về rồi sao." Thiên Lạc nhìn Thiên Dư Phong, lập tức đi tới bên cạnh Thiên Dư Phong, nhìn Thiên Dư Phong, trong giọng nói hơi có chút làm nũng, "Là Cố thiếu tướng thường thường tìm con hỗ trợ, con không thể làm khác, sau này nhất định sẽ về với ông nội sớm một chút."

"Cố thiếu tướng trọng dụng con, cũng là chuyện tốt, chỉ có điều con cũng phải nghỉ ngơi nhiều, ông thấy con đều gầy, lần này được nghỉ, con phải ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe mạnh mới tốt." Nhìn bảo bối cháu đích tôn của mình gầy đi, Thiên lão gia đau loòng muốn hỏng rồi, lập tức đưa chiếc đũa vào trong tay Thiên Lạc, "Được rồi, mau ăn cơm."

Nói như thế, Thiên Dư Phong c*̃ng là ngẩng đầu, nhìn Thiên Trạch Huân một chút, dường như có chút bất ngờ, "Quan hệ giữa hai người các con dường như là tốt hơn rất nhiều, vừa nãy ông nghe nói hai người các con nói chuyện với nhau ở trong phòng Trạch Huân sao?"

Trọng Sinh Trường Quân Đội: Thiếu Tướng Phúc Hắc, Thiếu Dạy DỗTác giả: Cố Tây DạTruyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhTrăng lạnh như nước, ánh trăng lành lạnh mang theo chút mát mẻ. Biển cả rộng lớn vô ngần, giữa những con sóng cuộn sâu, bọt nước lăn tăn, một chiếc du thuyền to lớn đặc biệt hoa lệ. Đêm đen nhánh chậm rãi lộ ra hơi thở  lạnh lẽo, xung quanh biển hoàn toàn yên tĩnh, trên du thuyền vốn nên náo nhiệt lại yên tĩnh đến mức quỷ dị. Yên tĩnh không giống thường ngày giống như bàn tay lớn vô hình, gắt gao nắm cổ người, lộ ra một chút sát khí làm người nghẹt thở. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi nước biển lẫn lộn vào nhau, mãnh liệt khiến người ta gần như buồn nôn, giờ khắc này một mảnh vết máu hoa lệ lan tràn trên tàu đánh bạc trước mắt, vô số sát thủ xã hội đen mặc tây trang đen, đều bị cắt cổ, thi thể chất đống dày đặc trên boong thuyền, vết máu tươi giống như mạng nhện đan xen nhau khuếch tán ra. Cảnh tượng giống như một mảnh địa ngục giữa trần gian. "Cộp, cộp, cộp." Giày cao gót gõ trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang lanh lảnh, đặc biệt dễ nghe, chỉ thấy một người phụ nữ mặc váy dạ hội… "Anh chỉ nói cho một mình em, em không thể nói với ba ba và ông nội." Nhìn Thiên Trạch Huân, Thiên Lạc nói.Xác định gật đầu, Thiên Trạch Huân liền biết trong này nhất định là có chuyện gì."Trên đảo kia có người lúc trước phong ấn kinh mạch anh, phong ấn này cực kỳ ngoan cố, anh tìm Cố thiếu tướng hỗ trợ, cũng không có cách nào loại bỏ, một khi cứng rắn loại bỏ, kinh mạch của anh sẽ phá nát, anh sẽ thật sự trở thành rác rưởi, mà muốn mở phong ấn ra dưới tình huống không phá hỏng kinh mạch, thì anh nhất định phải tìm được người lúc trước phong ấn kinh mạch của anh kia.""Anh c*̃ng là tốn công sức rất lớn, mới biết được người kia hiện đang ở trên đảo Cô Lang, anh cũng không muốn cả đời bị phong ấn, vì vậy cho dù là mạo hiểm, anh c*̃ng nhất định phải đến đảo Cô Lang, tìm người kia, mở phong ấn của anh ra."Tuy rằng không thể nói cho Thiên Trạch Huân, người phong ấn kinh mạch của cô chính là Hoàng Phủ Tú Tuyết, có điều chuyện kinh mạch cô bị phong ấn, vẫn có thể nói cho Thiên Trạch Huân."Kinh mạch anh bị phong ấn?" Thiên Trạch Huân nghĩ đến Thiên Lạc kỳ thực có thể sử dụng hồn lực, c*̃ng không khỏi cảm thấy một chút niềm vui bất ngờ, "Nói như thế, chỉ cần thuận lợi mở phong ấn ra, anh sẽ không còn là rác rưởi nữa?""Thằng nhóc thúi, nói vậy là sao, không có hồn lực anh c*̃ng không phải rác rưởi, chỉ là có hồn lực, thực lực của anh sẽ trở nên càng mạnh hơn." Nghe xong Thiên Trạch Huân, bên này Thiên Lạc trực tiếp giơ tay lên, đấm vào ngực Thiên Trạch Huân một cái.c*̃ng ý thức được mình nói sai lời, bên này Thiên Trạch Huân không khỏi cười cười, "Nếu là như vậy, em nhất định sẽ toàn lực trợ giúp đại ca, chỉ có điều, đại ca anh nên cũng biết, Vân Long Đường khó đối phó, vì vậy chuyện này không vội vàng được.""Ừm. Anh biết, vẫn là trước tiên chậm rãi điều tra đi." Thiên Lạc nói như thế, c*̃ng là hít sâu một hơi.Xem ra, cô càng phải nhanh hơn nữa, bắt đầu chuẩn bị.Mà vào lúc này, tiếng người hầu gái đẹp đẽ gõ cửa phòng c*̃ng vang lên, "Lạc thiếu gia, Trạch Huân thiếu gia, lão gia gọi hai vị thiếu gia đến nhà ăn cùng dùng cơm.""Ông nội khẳng định không thể chờ đợi được nữa muốn gặp được đại ca, chúng ta vẫn là mau mau đi thôi." Thiên Trạch Huân nói như thế, trước một bước đứng lên.c*̃ng là rất lâu không nhìn thấy Thiên Dư Phong, Thiên Lạc gật đầu, cùng Thiên Trạch Huân đi ra khỏi phòng, đi đến nhà ăn.Đến nhà ăn, Thiên Dư Phong liếc mắt liền thấy Thiên Lạc, lập tức cười không ngậm mồm vào được, "Tiểu Lạc, con có thể trở về, nghỉ nhiều ngày như vậy, cũng không biết về thăm ông nội sớm một chút!""Ông nội, không phải con trở về rồi sao." Thiên Lạc nhìn Thiên Dư Phong, lập tức đi tới bên cạnh Thiên Dư Phong, nhìn Thiên Dư Phong, trong giọng nói hơi có chút làm nũng, "Là Cố thiếu tướng thường thường tìm con hỗ trợ, con không thể làm khác, sau này nhất định sẽ về với ông nội sớm một chút.""Cố thiếu tướng trọng dụng con, cũng là chuyện tốt, chỉ có điều con cũng phải nghỉ ngơi nhiều, ông thấy con đều gầy, lần này được nghỉ, con phải ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe mạnh mới tốt." Nhìn bảo bối cháu đích tôn của mình gầy đi, Thiên lão gia đau loòng muốn hỏng rồi, lập tức đưa chiếc đũa vào trong tay Thiên Lạc, "Được rồi, mau ăn cơm."Nói như thế, Thiên Dư Phong c*̃ng là ngẩng đầu, nhìn Thiên Trạch Huân một chút, dường như có chút bất ngờ, "Quan hệ giữa hai người các con dường như là tốt hơn rất nhiều, vừa nãy ông nghe nói hai người các con nói chuyện với nhau ở trong phòng Trạch Huân sao?"

Chương 203: Ngược chết Bạch Liên hoa 8