Chưa từng tin tưởng vào cái gọi là luân hồi, cho nên Kỳ An mở to mắt, đối với cảnh mưa máu đầy trời chỉ cảm thấy đây là một giấc mộng, một giấc mộng hoang đường. Hoàn toàn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt, cả thế giới bỗng thay đổi. Cố chấp nhắm mắt lại, lại khô khốc vô lệ. Ông trời đối đãi với cô đúng là không tệ, ngay cả chết cũng phải an bài cho khúc chiết như vậy. Kiếp trước, cha mẹ ly dị, rồi đều nhanh chóng có tổ ấm mới, chỉ có nàng là dư thừa. Người khác đều có cha mẹ để làm nũng, cô chỉ có thể cúi đầu, mượn gió thổi làm khô đi dòng lệ; tới bây giờ không tỏ ra ủy khuất, chẳng qua là không muốn làm cha mẹ phải suy nghĩ. Cô cố gắng học tập, cố gắng lớn lên, khát vọng có được một gia đình của chính mình. Cho tới khi anh xuất hiện, hiền hậu cười, nụ cười đã thâu tóm hết những bất an trong cô. Hai người mến nhau, rồi kết hôn. Bảy năm đã qua đi. Cô toàn tâm toàn ý yêu, cùng anh sánh vai đi qua khó khăn, từ khi anh chỉ là một viên chức nhỏ bé cho…

Chương 67: Chữa bệnh

Trời Sinh Lạnh BạcTác giả: Tinh Không ThuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngChưa từng tin tưởng vào cái gọi là luân hồi, cho nên Kỳ An mở to mắt, đối với cảnh mưa máu đầy trời chỉ cảm thấy đây là một giấc mộng, một giấc mộng hoang đường. Hoàn toàn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt, cả thế giới bỗng thay đổi. Cố chấp nhắm mắt lại, lại khô khốc vô lệ. Ông trời đối đãi với cô đúng là không tệ, ngay cả chết cũng phải an bài cho khúc chiết như vậy. Kiếp trước, cha mẹ ly dị, rồi đều nhanh chóng có tổ ấm mới, chỉ có nàng là dư thừa. Người khác đều có cha mẹ để làm nũng, cô chỉ có thể cúi đầu, mượn gió thổi làm khô đi dòng lệ; tới bây giờ không tỏ ra ủy khuất, chẳng qua là không muốn làm cha mẹ phải suy nghĩ. Cô cố gắng học tập, cố gắng lớn lên, khát vọng có được một gia đình của chính mình. Cho tới khi anh xuất hiện, hiền hậu cười, nụ cười đã thâu tóm hết những bất an trong cô. Hai người mến nhau, rồi kết hôn. Bảy năm đã qua đi. Cô toàn tâm toàn ý yêu, cùng anh sánh vai đi qua khó khăn, từ khi anh chỉ là một viên chức nhỏ bé cho… Phủ Nhị hoàng tử. Đình đài lầu các, xa hoa tráng lệ.Hiên Viên Cực nâng ly rượu, mặt lộ vẻ cười, phá lệ ôn hòa.Mà Chiến Liệt, tự ngồi uống trà, cũng không quan tâm thần sắc Hiên Viên Cực.Hắn một mình sống ở Đào Hoa cốc hơn mười năm, muốn so trầm mặc, ai có thể bì? Cho nên tự nhiên, người mở miệng chính là Hiên Viên Cực.“Chiến Liệt, ngươi thích Tiêu Thất?” Chiến Liệt nhìn hắn, lại rất nhanh buông mắt xuống, không để ý tới hắn nữa. Hiên Viên Cực cũng lơ đễnh, tựa hồ đã quen, chỉ khẽ cười nói, “Người dám nâng tay lên chụp đầu ngươi còn có thể tay chân lành lặn mà đứng, thật sự là không nhiều lắm a!”Chiến Liệt bĩu môi. Hắn đã hứa với Kỳ An không làm phân bón, nhưng lại không quy định là không hể làm cho người ta thiếu tay, thiếu chân, hay bỏ đi cái mũi.Nụ cười Hiên Viên Cực dần ảm đạm, “Chiến Liệt, chẳng lẽ ngươi đã quên đó là Tiêu Thất?” Chiến Liệt rốt cục đặt chén trà xuống, trên mặt đầy vẻ quật cường, “Nàng là Kỳ An!”Hiên Viên Cực cười, nói thâm sâu, “Nhưng nàng cũng là Tiêu Thất. Nàng sẽ yêu bất cứ ai, sẽ không yêu ngươi.”Phảng phất nghĩ tới cái gì, Chiến Liệt đứng phắt dậy, “Ta mặc kệ, dù sao nàng chính là Kỳ An của ta!” nói lớn tiếng như vậy, là nói cho người khác nghe, đồng thời cũng là tự nói cho mình nghe.Hiên Viên Cực nhìn hắn, “Chiến Liệt, trong lòng ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai! Ta chẳng qua chỉ nhắc nhở ngươi, đừng làm gì quá, kết quả vẫn chỉ là công dã tràng thôi!”“Rầm!” một tiếng, nóc đình nghỉ mát đã bị nhấc lên, mà hồng y thiếu niên vừa mới ngồi kia cũng đã không thấy tăm hơi.Ánh mặt trời chiếu lên mặt Hiên Viên Cực, hắn vẫn giữ ý cười trước sau như một, lại ẩn hiện vẻ trào phúng!Tình yêu đối với người như bọn họ mà nói, là cỡ nào xa xỉ?

Phủ Nhị hoàng tử. Đình đài lầu các, xa hoa tráng lệ.

Hiên Viên Cực nâng ly rượu, mặt lộ vẻ cười, phá lệ ôn hòa.

Mà Chiến Liệt, tự ngồi uống trà, cũng không quan tâm thần sắc Hiên Viên Cực.

Hắn một mình sống ở Đào Hoa cốc hơn mười năm, muốn so trầm mặc, ai có thể bì? Cho nên tự nhiên, người mở miệng chính là Hiên Viên Cực.

“Chiến Liệt, ngươi thích Tiêu Thất?” Chiến Liệt nhìn hắn, lại rất nhanh buông mắt xuống, không để ý tới hắn nữa. Hiên Viên Cực cũng lơ đễnh, tựa hồ đã quen, chỉ khẽ cười nói, “Người dám nâng tay lên chụp đầu ngươi còn có thể tay chân lành lặn mà đứng, thật sự là không nhiều lắm a!”

Chiến Liệt bĩu môi. Hắn đã hứa với Kỳ An không làm phân bón, nhưng lại không quy định là không hể làm cho người ta thiếu tay, thiếu chân, hay bỏ đi cái mũi.

Nụ cười Hiên Viên Cực dần ảm đạm, “Chiến Liệt, chẳng lẽ ngươi đã quên đó là Tiêu Thất?” Chiến Liệt rốt cục đặt chén trà xuống, trên mặt đầy vẻ quật cường, “Nàng là Kỳ An!”

Hiên Viên Cực cười, nói thâm sâu, “Nhưng nàng cũng là Tiêu Thất. Nàng sẽ yêu bất cứ ai, sẽ không yêu ngươi.”

Phảng phất nghĩ tới cái gì, Chiến Liệt đứng phắt dậy, “Ta mặc kệ, dù sao nàng chính là Kỳ An của ta!” nói lớn tiếng như vậy, là nói cho người khác nghe, đồng thời cũng là tự nói cho mình nghe.

Hiên Viên Cực nhìn hắn, “Chiến Liệt, trong lòng ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai! Ta chẳng qua chỉ nhắc nhở ngươi, đừng làm gì quá, kết quả vẫn chỉ là công dã tràng thôi!”

“Rầm!” một tiếng, nóc đình nghỉ mát đã bị nhấc lên, mà hồng y thiếu niên vừa mới ngồi kia cũng đã không thấy tăm hơi.

Ánh mặt trời chiếu lên mặt Hiên Viên Cực, hắn vẫn giữ ý cười trước sau như một, lại ẩn hiện vẻ trào phúng!

Tình yêu đối với người như bọn họ mà nói, là cỡ nào xa xỉ?

Trời Sinh Lạnh BạcTác giả: Tinh Không ThuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngChưa từng tin tưởng vào cái gọi là luân hồi, cho nên Kỳ An mở to mắt, đối với cảnh mưa máu đầy trời chỉ cảm thấy đây là một giấc mộng, một giấc mộng hoang đường. Hoàn toàn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt, cả thế giới bỗng thay đổi. Cố chấp nhắm mắt lại, lại khô khốc vô lệ. Ông trời đối đãi với cô đúng là không tệ, ngay cả chết cũng phải an bài cho khúc chiết như vậy. Kiếp trước, cha mẹ ly dị, rồi đều nhanh chóng có tổ ấm mới, chỉ có nàng là dư thừa. Người khác đều có cha mẹ để làm nũng, cô chỉ có thể cúi đầu, mượn gió thổi làm khô đi dòng lệ; tới bây giờ không tỏ ra ủy khuất, chẳng qua là không muốn làm cha mẹ phải suy nghĩ. Cô cố gắng học tập, cố gắng lớn lên, khát vọng có được một gia đình của chính mình. Cho tới khi anh xuất hiện, hiền hậu cười, nụ cười đã thâu tóm hết những bất an trong cô. Hai người mến nhau, rồi kết hôn. Bảy năm đã qua đi. Cô toàn tâm toàn ý yêu, cùng anh sánh vai đi qua khó khăn, từ khi anh chỉ là một viên chức nhỏ bé cho… Phủ Nhị hoàng tử. Đình đài lầu các, xa hoa tráng lệ.Hiên Viên Cực nâng ly rượu, mặt lộ vẻ cười, phá lệ ôn hòa.Mà Chiến Liệt, tự ngồi uống trà, cũng không quan tâm thần sắc Hiên Viên Cực.Hắn một mình sống ở Đào Hoa cốc hơn mười năm, muốn so trầm mặc, ai có thể bì? Cho nên tự nhiên, người mở miệng chính là Hiên Viên Cực.“Chiến Liệt, ngươi thích Tiêu Thất?” Chiến Liệt nhìn hắn, lại rất nhanh buông mắt xuống, không để ý tới hắn nữa. Hiên Viên Cực cũng lơ đễnh, tựa hồ đã quen, chỉ khẽ cười nói, “Người dám nâng tay lên chụp đầu ngươi còn có thể tay chân lành lặn mà đứng, thật sự là không nhiều lắm a!”Chiến Liệt bĩu môi. Hắn đã hứa với Kỳ An không làm phân bón, nhưng lại không quy định là không hể làm cho người ta thiếu tay, thiếu chân, hay bỏ đi cái mũi.Nụ cười Hiên Viên Cực dần ảm đạm, “Chiến Liệt, chẳng lẽ ngươi đã quên đó là Tiêu Thất?” Chiến Liệt rốt cục đặt chén trà xuống, trên mặt đầy vẻ quật cường, “Nàng là Kỳ An!”Hiên Viên Cực cười, nói thâm sâu, “Nhưng nàng cũng là Tiêu Thất. Nàng sẽ yêu bất cứ ai, sẽ không yêu ngươi.”Phảng phất nghĩ tới cái gì, Chiến Liệt đứng phắt dậy, “Ta mặc kệ, dù sao nàng chính là Kỳ An của ta!” nói lớn tiếng như vậy, là nói cho người khác nghe, đồng thời cũng là tự nói cho mình nghe.Hiên Viên Cực nhìn hắn, “Chiến Liệt, trong lòng ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai! Ta chẳng qua chỉ nhắc nhở ngươi, đừng làm gì quá, kết quả vẫn chỉ là công dã tràng thôi!”“Rầm!” một tiếng, nóc đình nghỉ mát đã bị nhấc lên, mà hồng y thiếu niên vừa mới ngồi kia cũng đã không thấy tăm hơi.Ánh mặt trời chiếu lên mặt Hiên Viên Cực, hắn vẫn giữ ý cười trước sau như một, lại ẩn hiện vẻ trào phúng!Tình yêu đối với người như bọn họ mà nói, là cỡ nào xa xỉ?

Chương 67: Chữa bệnh