Chưa từng tin tưởng vào cái gọi là luân hồi, cho nên Kỳ An mở to mắt, đối với cảnh mưa máu đầy trời chỉ cảm thấy đây là một giấc mộng, một giấc mộng hoang đường. Hoàn toàn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt, cả thế giới bỗng thay đổi. Cố chấp nhắm mắt lại, lại khô khốc vô lệ. Ông trời đối đãi với cô đúng là không tệ, ngay cả chết cũng phải an bài cho khúc chiết như vậy. Kiếp trước, cha mẹ ly dị, rồi đều nhanh chóng có tổ ấm mới, chỉ có nàng là dư thừa. Người khác đều có cha mẹ để làm nũng, cô chỉ có thể cúi đầu, mượn gió thổi làm khô đi dòng lệ; tới bây giờ không tỏ ra ủy khuất, chẳng qua là không muốn làm cha mẹ phải suy nghĩ. Cô cố gắng học tập, cố gắng lớn lên, khát vọng có được một gia đình của chính mình. Cho tới khi anh xuất hiện, hiền hậu cười, nụ cười đã thâu tóm hết những bất an trong cô. Hai người mến nhau, rồi kết hôn. Bảy năm đã qua đi. Cô toàn tâm toàn ý yêu, cùng anh sánh vai đi qua khó khăn, từ khi anh chỉ là một viên chức nhỏ bé cho…

Chương 117

Trời Sinh Lạnh BạcTác giả: Tinh Không ThuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngChưa từng tin tưởng vào cái gọi là luân hồi, cho nên Kỳ An mở to mắt, đối với cảnh mưa máu đầy trời chỉ cảm thấy đây là một giấc mộng, một giấc mộng hoang đường. Hoàn toàn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt, cả thế giới bỗng thay đổi. Cố chấp nhắm mắt lại, lại khô khốc vô lệ. Ông trời đối đãi với cô đúng là không tệ, ngay cả chết cũng phải an bài cho khúc chiết như vậy. Kiếp trước, cha mẹ ly dị, rồi đều nhanh chóng có tổ ấm mới, chỉ có nàng là dư thừa. Người khác đều có cha mẹ để làm nũng, cô chỉ có thể cúi đầu, mượn gió thổi làm khô đi dòng lệ; tới bây giờ không tỏ ra ủy khuất, chẳng qua là không muốn làm cha mẹ phải suy nghĩ. Cô cố gắng học tập, cố gắng lớn lên, khát vọng có được một gia đình của chính mình. Cho tới khi anh xuất hiện, hiền hậu cười, nụ cười đã thâu tóm hết những bất an trong cô. Hai người mến nhau, rồi kết hôn. Bảy năm đã qua đi. Cô toàn tâm toàn ý yêu, cùng anh sánh vai đi qua khó khăn, từ khi anh chỉ là một viên chức nhỏ bé cho… “Vương phi, Chiến Liệt không ở trong cốc.”Một lát sau Phượng Định chạy về báo lại, Kỳ An lắp bắp kinh hãi liền đứng dậy chạy về nơi Chiến Liệt dưỡng thương.Trên tảng đá vẫn còn dấu vết người nằm, một mảnh vải bố trắng loang vết máu vứt trên mặt đất.Tay Kỳ An run run giở tấm vải trắng ra, trên đó viết một hàng chữ đỏ chót, “Không hẹn trở lại!”Cái gì không hẹn trở lại? Kỳ An đứng dậy, lòng tràn đầy lửa giận,“Chiến Liệt tên hỗn đản kia, trên người ngươi vẫn còn bị thương đó, mau đi ra cho ta.”Không một lời đáp lại, chỉ nghe được tiếng lá rơi rụng trong gió.“Chiến Liệt, ngươi lăn ra đây cho ta, nếu vết thương trên người ngươi bị nhiễm trùng, ngươi nhất định sẽ chết!”Kỳ An thực sự sốt ruột. Với kiến thức cuộc sống của Chiến Liệt cùng với tình cảnh hiện giờ của hắn, chỉ cần ra khỏi cốc này làm sao có thể sống sót, sợ là sẽ sớm bị nhân mã tứ phương tới bắt sống mất.Vẫn không có tiếng trả lời, Hiên Viên Sam chắp tay sau lưng nhìn sang hướng khác, Phượng Định và Khinh Ngũ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.“Chiến Liệt, dù có đi cũng phải dưỡng thương thật tốt rồi mới đi, được không?”Kỳ An nhẹ giọng nói.Nhưng vẫn không tiếng trả lời.Hiên Viên Sam đi tới, nắm tay chàng, “Hắn đi rồi!”Hắn đi rồi! Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từng đợt đau đớn.Nhìn lại nơi hắn từng nằm, Kỳ An nhắm hai mắt lại.Mạc đại ca đã từng nói, nàng cuối cùng vẫn phải quyết định cái gì giữ cái gì bỏ.Nước mắt rốt cục tràn mi.

“Vương phi, Chiến Liệt không ở trong cốc.”

Một lát sau Phượng Định chạy về báo lại, Kỳ An lắp bắp kinh hãi liền đứng dậy chạy về nơi Chiến Liệt dưỡng thương.

Trên tảng đá vẫn còn dấu vết người nằm, một mảnh vải bố trắng loang vết máu vứt trên mặt đất.

Tay Kỳ An run run giở tấm vải trắng ra, trên đó viết một hàng chữ đỏ chót, “Không hẹn trở lại!”

Cái gì không hẹn trở lại? Kỳ An đứng dậy, lòng tràn đầy lửa giận,

“Chiến Liệt tên hỗn đản kia, trên người ngươi vẫn còn bị thương đó, mau đi ra cho ta.”

Không một lời đáp lại, chỉ nghe được tiếng lá rơi rụng trong gió.

“Chiến Liệt, ngươi lăn ra đây cho ta, nếu vết thương trên người ngươi bị nhiễm trùng, ngươi nhất định sẽ chết!”

Kỳ An thực sự sốt ruột. Với kiến thức cuộc sống của Chiến Liệt cùng với tình cảnh hiện giờ của hắn, chỉ cần ra khỏi cốc này làm sao có thể sống sót, sợ là sẽ sớm bị nhân mã tứ phương tới bắt sống mất.

Vẫn không có tiếng trả lời, Hiên Viên Sam chắp tay sau lưng nhìn sang hướng khác, Phượng Định và Khinh Ngũ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.

“Chiến Liệt, dù có đi cũng phải dưỡng thương thật tốt rồi mới đi, được không?”

Kỳ An nhẹ giọng nói.

Nhưng vẫn không tiếng trả lời.

Hiên Viên Sam đi tới, nắm tay chàng, “Hắn đi rồi!”

Hắn đi rồi! Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từng đợt đau đớn.

Nhìn lại nơi hắn từng nằm, Kỳ An nhắm hai mắt lại.

Mạc đại ca đã từng nói, nàng cuối cùng vẫn phải quyết định cái gì giữ cái gì bỏ.

Nước mắt rốt cục tràn mi.

Trời Sinh Lạnh BạcTác giả: Tinh Không ThuyếtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngChưa từng tin tưởng vào cái gọi là luân hồi, cho nên Kỳ An mở to mắt, đối với cảnh mưa máu đầy trời chỉ cảm thấy đây là một giấc mộng, một giấc mộng hoang đường. Hoàn toàn không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết là trong nháy mắt, cả thế giới bỗng thay đổi. Cố chấp nhắm mắt lại, lại khô khốc vô lệ. Ông trời đối đãi với cô đúng là không tệ, ngay cả chết cũng phải an bài cho khúc chiết như vậy. Kiếp trước, cha mẹ ly dị, rồi đều nhanh chóng có tổ ấm mới, chỉ có nàng là dư thừa. Người khác đều có cha mẹ để làm nũng, cô chỉ có thể cúi đầu, mượn gió thổi làm khô đi dòng lệ; tới bây giờ không tỏ ra ủy khuất, chẳng qua là không muốn làm cha mẹ phải suy nghĩ. Cô cố gắng học tập, cố gắng lớn lên, khát vọng có được một gia đình của chính mình. Cho tới khi anh xuất hiện, hiền hậu cười, nụ cười đã thâu tóm hết những bất an trong cô. Hai người mến nhau, rồi kết hôn. Bảy năm đã qua đi. Cô toàn tâm toàn ý yêu, cùng anh sánh vai đi qua khó khăn, từ khi anh chỉ là một viên chức nhỏ bé cho… “Vương phi, Chiến Liệt không ở trong cốc.”Một lát sau Phượng Định chạy về báo lại, Kỳ An lắp bắp kinh hãi liền đứng dậy chạy về nơi Chiến Liệt dưỡng thương.Trên tảng đá vẫn còn dấu vết người nằm, một mảnh vải bố trắng loang vết máu vứt trên mặt đất.Tay Kỳ An run run giở tấm vải trắng ra, trên đó viết một hàng chữ đỏ chót, “Không hẹn trở lại!”Cái gì không hẹn trở lại? Kỳ An đứng dậy, lòng tràn đầy lửa giận,“Chiến Liệt tên hỗn đản kia, trên người ngươi vẫn còn bị thương đó, mau đi ra cho ta.”Không một lời đáp lại, chỉ nghe được tiếng lá rơi rụng trong gió.“Chiến Liệt, ngươi lăn ra đây cho ta, nếu vết thương trên người ngươi bị nhiễm trùng, ngươi nhất định sẽ chết!”Kỳ An thực sự sốt ruột. Với kiến thức cuộc sống của Chiến Liệt cùng với tình cảnh hiện giờ của hắn, chỉ cần ra khỏi cốc này làm sao có thể sống sót, sợ là sẽ sớm bị nhân mã tứ phương tới bắt sống mất.Vẫn không có tiếng trả lời, Hiên Viên Sam chắp tay sau lưng nhìn sang hướng khác, Phượng Định và Khinh Ngũ cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất.“Chiến Liệt, dù có đi cũng phải dưỡng thương thật tốt rồi mới đi, được không?”Kỳ An nhẹ giọng nói.Nhưng vẫn không tiếng trả lời.Hiên Viên Sam đi tới, nắm tay chàng, “Hắn đi rồi!”Hắn đi rồi! Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt, từng đợt đau đớn.Nhìn lại nơi hắn từng nằm, Kỳ An nhắm hai mắt lại.Mạc đại ca đã từng nói, nàng cuối cùng vẫn phải quyết định cái gì giữ cái gì bỏ.Nước mắt rốt cục tràn mi.

Chương 117