Trần Kinh, 25 tuổi, năm 1997 tốt nghiệp đại học sư phạm tỉnh Sở Giang chuyên ngành ứng dụng giáo dục, điều động sinh..  Lý lịch công tác: 7/1997 – 3/1998 công tác tại văn phòng Đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc; 3/1998 đến nay trao quyền cho cấp dưới rèn luyện, đảm nhiệm Phó trưởng phòng Lâm nghiệp huyện Lễ Hà thành phố Đức Cao, tỉnh Sở Giang cho đến nay… Vò nát tờ báo mới nhất, cơ bắp trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Kinh hơi run run, đôi môi vốn đỏ thẫm hôm nay tái mét, sắc mặt u ám đến đáng sợ.  25 tuổi là độ tuổi còn trẻ mà nhiều tinh thần phấn chấn, Trần Kinh luôn là người lạc quan, nhưng sự khó khăn đau khổ của cuộc sống vài năm nay đã dần dần khiến tất cả lạc quan và ước mơ về tương lai của hắn hóa thành sự lo lắng và mờ mịt. Một cây bút cứng nhất, một nhân tài nổi tiếng nhất trường đại học sư phạm Sở Giang năm đó, bây giờ chán nản đến huyện Lễ Hà xa xôi nhất Sở Giang, cái gọi là tài hoa mà ngày xưa hắn tự hào nhất, đã bị vùi dập không bằng cặn bã. Dáng vẻ thư sinh của hắn…

Chương 165: Ngu như lợn

Quan SáchTác giả: Tịch Mịch Độc Nam HoaTruyện Quan TrườngTrần Kinh, 25 tuổi, năm 1997 tốt nghiệp đại học sư phạm tỉnh Sở Giang chuyên ngành ứng dụng giáo dục, điều động sinh..  Lý lịch công tác: 7/1997 – 3/1998 công tác tại văn phòng Đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc; 3/1998 đến nay trao quyền cho cấp dưới rèn luyện, đảm nhiệm Phó trưởng phòng Lâm nghiệp huyện Lễ Hà thành phố Đức Cao, tỉnh Sở Giang cho đến nay… Vò nát tờ báo mới nhất, cơ bắp trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Kinh hơi run run, đôi môi vốn đỏ thẫm hôm nay tái mét, sắc mặt u ám đến đáng sợ.  25 tuổi là độ tuổi còn trẻ mà nhiều tinh thần phấn chấn, Trần Kinh luôn là người lạc quan, nhưng sự khó khăn đau khổ của cuộc sống vài năm nay đã dần dần khiến tất cả lạc quan và ước mơ về tương lai của hắn hóa thành sự lo lắng và mờ mịt. Một cây bút cứng nhất, một nhân tài nổi tiếng nhất trường đại học sư phạm Sở Giang năm đó, bây giờ chán nản đến huyện Lễ Hà xa xôi nhất Sở Giang, cái gọi là tài hoa mà ngày xưa hắn tự hào nhất, đã bị vùi dập không bằng cặn bã. Dáng vẻ thư sinh của hắn… Trần Kinh đã rời khỏi Lễ Hà, Phùng Vi Quốc thấy nhẹ cả người, hôm đó bị Lỗ Quyền chơi cho một vố, y vẫn còn bực bội trong lòng, y không chút kiêng dè khi hiện giờ lại có được sự ủng hộ của Trần Kinh.Lại nói đến, hai nhà máy hóa chất ở khu kinh tế mới, chúng đều có kẻ điều khiển ở hậu trường cả, mặc dù Phùng Vi Quốc là chủ nhiệm Ban quản lý, nhưng giám đốc xí nghiệp người ta lại chẳng coi cái chức chủ nhiệm ban quản lý của y là gì cả, bình thường có việc gì là tìm Phùng Vi Quốc giúp giải quyết, y giúp cho rồi thì đá văng y sang một bên luôn.Đừng nói là sự hiếu kính bình thường, một bao thuốc hay một bữa cơm Phùng Vi Quốc cũng chưa bao giờ được hưởng.Đây cũng chính là điều Phùng Vi Quốc không yên lòng, nói thực ra,

Trần Kinh đã rời khỏi Lễ Hà, Phùng Vi Quốc thấy nhẹ cả người, hôm đó bị Lỗ Quyền chơi cho một vố, y vẫn còn bực bội trong lòng, y không chút kiêng dè khi hiện giờ lại có được sự ủng hộ của Trần Kinh.

Lại nói đến, hai nhà máy hóa chất ở khu kinh tế mới, chúng đều có kẻ điều khiển ở hậu trường cả, mặc dù Phùng Vi Quốc là chủ nhiệm Ban quản lý, nhưng giám đốc xí nghiệp người ta lại chẳng coi cái chức chủ nhiệm ban quản lý của y là gì cả, bình thường có việc gì là tìm Phùng Vi Quốc giúp giải quyết, y giúp cho rồi thì đá văng y sang một bên luôn.

Đừng nói là sự hiếu kính bình thường, một bao thuốc hay một bữa cơm Phùng Vi Quốc cũng chưa bao giờ được hưởng.

Đây cũng chính là điều Phùng Vi Quốc không yên lòng, nói thực ra,

Quan SáchTác giả: Tịch Mịch Độc Nam HoaTruyện Quan TrườngTrần Kinh, 25 tuổi, năm 1997 tốt nghiệp đại học sư phạm tỉnh Sở Giang chuyên ngành ứng dụng giáo dục, điều động sinh..  Lý lịch công tác: 7/1997 – 3/1998 công tác tại văn phòng Đại biểu đại hội nhân dân toàn quốc; 3/1998 đến nay trao quyền cho cấp dưới rèn luyện, đảm nhiệm Phó trưởng phòng Lâm nghiệp huyện Lễ Hà thành phố Đức Cao, tỉnh Sở Giang cho đến nay… Vò nát tờ báo mới nhất, cơ bắp trên khuôn mặt anh tuấn của Trần Kinh hơi run run, đôi môi vốn đỏ thẫm hôm nay tái mét, sắc mặt u ám đến đáng sợ.  25 tuổi là độ tuổi còn trẻ mà nhiều tinh thần phấn chấn, Trần Kinh luôn là người lạc quan, nhưng sự khó khăn đau khổ của cuộc sống vài năm nay đã dần dần khiến tất cả lạc quan và ước mơ về tương lai của hắn hóa thành sự lo lắng và mờ mịt. Một cây bút cứng nhất, một nhân tài nổi tiếng nhất trường đại học sư phạm Sở Giang năm đó, bây giờ chán nản đến huyện Lễ Hà xa xôi nhất Sở Giang, cái gọi là tài hoa mà ngày xưa hắn tự hào nhất, đã bị vùi dập không bằng cặn bã. Dáng vẻ thư sinh của hắn… Trần Kinh đã rời khỏi Lễ Hà, Phùng Vi Quốc thấy nhẹ cả người, hôm đó bị Lỗ Quyền chơi cho một vố, y vẫn còn bực bội trong lòng, y không chút kiêng dè khi hiện giờ lại có được sự ủng hộ của Trần Kinh.Lại nói đến, hai nhà máy hóa chất ở khu kinh tế mới, chúng đều có kẻ điều khiển ở hậu trường cả, mặc dù Phùng Vi Quốc là chủ nhiệm Ban quản lý, nhưng giám đốc xí nghiệp người ta lại chẳng coi cái chức chủ nhiệm ban quản lý của y là gì cả, bình thường có việc gì là tìm Phùng Vi Quốc giúp giải quyết, y giúp cho rồi thì đá văng y sang một bên luôn.Đừng nói là sự hiếu kính bình thường, một bao thuốc hay một bữa cơm Phùng Vi Quốc cũng chưa bao giờ được hưởng.Đây cũng chính là điều Phùng Vi Quốc không yên lòng, nói thực ra,

Chương 165: Ngu như lợn