Biên tập – Đặng Trà My Nữ diễn viên diễn chung lại quên lời thoại nữa rồi. Khi cô ta sửa lời thoại linh tinh đến lần thứ năm thì cuối cùng đạo diễn cũng không chịu nổi nữa, tuy mặt đen như đít nồi nhưng vẫn phải giữ khuôn mặt hòa ái: “Được rồi, nghỉ 10 phút!” Tiết trời đầu xuân bắt đầu ấm dần lên, mặt trời tỏa ánh nắng như thể muốn mang lại cho người ta một cảm giác ấm áp. Trong không khí thoảng có hơi ẩm mát mẻ, Trì Yên mặc bộ đồ ngắn, cánh tay nhỏ thẳng tắp và bắp chân lộ ra hơn nửa, lúc một chiếc áo gió được khoác lên cho cô, cô hơi run rẩy một chút. Trợ lý ghi chép ở trường quay tốt bụng đưa một chiếc cốc giấy tới, Trì Yên nhẹ nhàng cảm ơn, nhả hơn nửa cục đá lạnh trong miệng vào cốc. Một tiếng “bịch” rất nhẹ, Trì Yên nhìn cục đá kia xoay vòng dưới đáy cốc. sau đó nhìn sang người bên cạnh, dường như đang chờ bạn tốt Bạch Lộ thấp giọng làu bà làu bàu. “Người ta có ô dù đúng là khác hẳn, tao tới đây xem mày diễn nửa ngày, sai bốn năm lần mà đạo diễn cũng chẳng dám nặng lời với cô…
Tác giả: