Lục Chỉ Nguyên mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ cảm thấy đầu đau choáng váng, thân mình động đậy, phát hiện nửa mình đều ngâm trong nước. Nàng không biết mình đang ở nơi nào, dùng hết khí lực bò lên bờ, mờ mịt đánh giá vị trí hoàn cảnh của mình. Lúc này trời đang chạng vạng, nơi này giống núi hoang rừng hoang, toàn bộ xung quanh đều không thấy bóng người. Đây là nơi nào? Mình không chết sao? Lục Chỉ Nguyên từ trước đến nay thấy biến không sợ hãi cũng không khỏi hoang mang kinh sợ. Trên người đau nhức vô cùng, không biết có phải là bị thương không? Nàng nhịn đau cố gắng phán đoán vị trí hoàn cảnh của mình. Nàng càng quan sát xung quanh, trái tim lại càng đập mạnh. Mắt nàng nhìn xuống, ông trời, mình đang mặc loại quần áo quái quỷ gì vậy? Ánh mắt nàng đăm đăm… Thấy thế nào cũng giống y phục cổ đại, còn đôi tay này, đôi tay này tuyệt đối không phải tay của mình. Lục Chỉ Nguyên phá lệ, lần đầu tiên thấy mình kích động. “Ông trời ơi! Đây là tay của mình sao?” Mắt nàng trừng to nhìn lòng bàn…