Cận Tiêu bị chọc tức muốn chết rồi! Mặt anh âm trầm, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm nam nhân đối diện đang không coi ai ra gì mà thu dọn đồ đạc, cắn răng nghẹn nửa ngày mới nói một câu: “Anh thật sự muốn đi?” Nam nhân dừng một chút, gật gật đầu: “Phải” Cận Tiêu nghe hắn bình thản đáp lời, thiếu chút nữa nhảy dựng lên từ ghế sa lông, chẳng qua trong nháy mắt, động tác bị anh miễn cưỡng áp chế xuống. Phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh!! Cận Tiêu hít một hơi thật sâu, dùng sức bóp bóp mi tâm, cố gắng dùng ngữ điệu bình thản nói: “Vậy lần này anh muốn đi bao lâu?“ Nam nhân tạm dừng động tác, một lúc lâu sau mới nói: “Chắc là… sẽ không trở lại.” “Cái gì?!” Cận Tiêu rốt cục nhịn không được bật dậy, đen mặt một bước vọt thẳng tới trước mặt nam nhân, cắn chặt khớp hàm, “Anh có ý gì! Cái gì gọi là không – trở – lại?“ “Ý trên mặt chữ.“ Nam nhân bắt lấy tay Cận Tiêu, lại trầm mặc một lát, “Cận Tiêu, chúng ta chia tay đi.“ Lửa giận của Cận Tiêu bốc lên lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Anh nắm…

Truyện chữ