SHIT! Bùi Thiên lảo đảo từng bước, nặng nề đá đá cái chân thiếu chút nữa khiến mình vấp ngã. —— Mày nói tại sao lại như vậy, để cho cậu ấy bị người ta quyến rũ mất! ——Lúc trước mày không biết cậu ấy là thẳng hay cong cho nên do dự, hiện tại tốt rồi, người ta là thẳng, đỡ phải xấu hổ! ——Nhưng năm năm thầm mến làm sao mà buông được đây? Mày là đồ thất bại! ——Không nên buông tha a phải bẻ cong cậu ta! Bẻ cong cậu ta! —— Bẻ cong em gái ngươi, cút đi! Bùi Thiên dùng sức lắc đầu để cho lời đối thoại trong đầu biến mất, dừng lại bước chân ưu sầu mà nhìn về phía bầu trời. A, bầu trời trong xanh mây trắng thật nhiều, ánh nắng thật rạng rỡ, đúng là một ngày thời tiết tốt—— Đáng tiếc tâm tình không tốt. Bùi Thiên chán nản, thất vọng cúi đầu, nhớ tới một màn vừa rồi khiến tim giống như bị kim châm mà đau đớn. Cậu đứng đấy cười, cái loại này không phải là cười áy náy, trong mắt Bùi Thiên nụ cười này dường như là từ trong tâm cậu mà ra, cậu thoạt nhìn thật cao hứng khi nhận được lời tỏ tình của cô…
Tác giả: