Lần đầu tiên Triển Chiêu gặp Bạch Ngọc Đường, là khi cậu năm tuổi, Bạch Ngọc Đường bốn tuổi. Ngày hôm đó trời mưa rả rích, mẹ Bạch nắm tay cậu, chầm chậm cất từng bước từng bước trong một con hẻm tối tăm lầy lội bùn đất. Bầu trời tối đen mở ra một cái miệng lớn như chậu máu, như thể muốn nuốt chửng lấy hai người trong con hẻm này. Cậu có chút sợ sệt nắm chặt lấy tay người phụ nữ, nhỏ giọng nói, “Dì ơi, còn xa lắm không ạ? Con sợ.” Ở tuổi này, một đứa trẻ vốn có thể tùy ý nói rằng mình sợ, bởi vì nhất định sẽ có người kéo nó ra phía sau cẩn thận bảo vệ, sau đó nhẹ nhàng từ tốn nói với nó, đừng sợ, có mẹ đây rồi. Nhưng Triển Chiêu thì không như vậy, không còn người nào có thể bảo vệ cậu như vậy, nói với cậu rằng mẹ ở đây, vậy phải chăng, cậu đã mất quyền được nói sợ? Cậu cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh ngắt một màu xanh xám, nhưng vẫn là một dáng vẻ quật cường. Mẹ Bạch ngồi xuống, vén mấy sợi tóc mái ướt nhẹp dính trên trán cậu qua một bên, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như mẹ…
Tác giả: