Năm Thiên Thánh thứ hai, chín tuổi, Triển Chiêu bái sư phụ. Thật không cam tâm chút nào, bộ dạng lão già kia rõ ràng chẳng có lấy một chút đứng đắn (*), dựa vào cái gì mà đòi làm sư phụ y chứ?! Triển Chiêu luôn luôn nghĩ như vậy, mà sự thật thì, ngay ngày bái sư, y cứ thế phun hết bất mãn trong lòng mình ra. Thế nhưng, nhận được lại là một cái cốc đầu tàn nhẫn từ người sau này y vẫn gọi là sư phụ, kèm theo một cục u to đùng trên trán. Đã vậy còn bị tiểu tử thối Bạch Ngọc Đường vô lương cười nhạo. Y và Bạch Ngọc Đường, vốn dĩ không quen biết nhau. Chỉ là vô cùng trùng hợp tới mức cùng nhập môn bái sư một ngày. Đương nhiên, bọn họ cũng không cùng bái một sư phụ, có điều hai lão già kia vừa vặn lại quen biết nhau, vừa vặn hôm đó một lão già lại chạy tới nhà lão kia chơi, vừa vặn lại gặp hai đứa nhóc cùng đến bái sư… Cơ mà rõ ràng tiểu tử thối Bạch Ngọc Đường vận may tốt hơn y rất nhiều. Lão già dạy hắn xem ra vẫn còn bình thường chán, không như đằng này, già mà không đứng đắn thì thôi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...